Chương 34: Cảm Giác Của Nụ Hôn Đầu? (1)
"Mẹ hỏi liệu có đúng là Matsuda-kun từng là một học sinh hư hỏng không."
Đó là những lời Miyuki nói khi cô ngồi trên giường.
"Cô ấy nói gì sau đó nữa?"
"Mẹ nói 'hôm nay thằng bé lịch sự một cách đặc biệt' và 'ăn rất ngon và trông rất ổn'... Mẹ thậm chí còn kêu tớ bảo cậu đến thường xuyên hơn."
Tôi đứng dậy khỏi ghế, lắc đầu ngạc nhiên và ngồi xuống cạnh cô. Miyuki có vẻ khá bối rối trước hành động của tôi, vội vàng vuốt phẳng quần áo. Thật buồn cười khi nhìn những ngón chân xinh xắn của cô ngọ nguậy.
Nhìn Miyuki, tôi cười khúc khích và hỏi.
"Thật à? Vậy còn cậu nghĩ sao?"
"Tớ đoán là... mình cũng cảm thấy như vậy..."
"Nhẹ nhõm quá."
Như thể được an ủi bởi ý kiến có lợi của Miyuki, tôi lên tiếng, khiến Miyuki liếc nhìn tôi với một cái giật mình.
"Nhẹ nhõm sao?"
"Ờm."
Thái độ hơi thay đổi của tôi có khiến cô mất cảnh giác không? Miyuki nuốt nước bọt, cổ họng cô phát ra âm thanh khó nghe.
Lúc này cô đang nghĩ gì?
"....Phải rồi, hẳn là nhẹ nhõm lắm. Nếu ngay cả gia đình tớ cũng chấp thuận Matsuda-kun, thì cậu sẽ có động lực hơn trong tương lai nhỉ?"
Trước nỗ lực nói một cách an toàn của Miyuki, tôi cố gắng truyền một chút năng lượng vào câu trả lời của mình, cố gắng xua tan bầu không khí ngột ngạt.
Nhưng phải làm sao? Tôi không có tâm trạng để chơi cùng. Vì vậy, tôi khẽ cười khúc khích, nhún vai một cách thản nhiên.
"Chắc vậy ha."
"...."
Miyuki một lần nữa lại trở nên câm lặng, như thể cô đã nuốt phải mật ong.
Lúc đầu cô có vẻ hơi khó chịu, nhưng xét theo thực tế là cô không rời xa tôi, có vẻ như cô chỉ đang lo lắng.
Nhìn Miyuki, tôi nói.
"Nè."
"....Vâng?"
"Cái gì trên trần nhà thế?"
"À... cái đó... ờm, Tetsuya-kun và tớ đã dán nó lên khi cả hai còn nhỏ."
"Cậu đã dán nó lên khi còn nhỏ? Vậy, ngôi nhà này đã tồn tại khá lâu rồi, phải không? Nó trông rất sạch sẽ từ trong ra ngoài đến nỗi tớ nghĩ rằng nó mới được xây dựng gần đây."
"Nó được bảo dưỡng tốt... đó là lý do tại sao... Matsuda-kun cũng nên chăm sóc nhà mình tốt... thậm chí chăm sóc cả cây..."
Hự!
Miyuki giật mình thấy rõ. Đó là vì, trong khi giả vờ điều chỉnh tư thế, tôi đã khéo léo đặt tay mình lên tay cô nàng.
Trong một tác phẩm romcom điển hình, nếu tình huống như vậy xảy ra, cả nhân vật chính và nữ chính đều sẽ giật mình đến mức ngã lăn ra, mặt họ đỏ bừng khi họ xin lỗi nhau.
Nhưng tôi thì không.
Tôi không có ý định trở thành nhân vật chính vô dụng như một thằng loser 300+ chap nào đó.
"...."
Khi tôi chạm vào mu bàn tay cô, Miyuki có vẻ giật mình theo bản năng, nhưng cô không có động thái nào để kéo ra.
Tuy nhiên, cô không thể che giấu sự bối rối của mình. Đột nhiên tôi thấy hợp lý, tôi ngồi cạnh cô và bắt đầu tiếp xúc cơ thể mà không cần nói chuyện nhiều trước đó.
Tôi để tay mình đặt trên mu bàn tay cô, hoàn toàn bất động. Ngay khi Miyuki, không thể chịu đựng được sự im lặng ngượng ngùng, định nói gì đó, tôi bắt đầu nhẹ nhàng chọc những ngón tay thon thả của cô bằng móng tay của mình.
"Mat... À hem..."
Cô bắt đầu gọi tên tôi nhưng thay vào đó lại ho nhẹ, như thể đang hắng giọng.
Bàn tay cô căng ra. Tôi nhận thấy tấm ga trải giường quanh lòng bàn tay, nơi cô đang ấn xuống, bắt đầu hơi gập lại. Nhưng cô vẫn không bỏ tay tôi ra.
Có vẻ như tôi có thể tiến xa hơn một bước nữa.
Ngay khi tôi đã đưa ra quyết định và bắt đầu tách những ngón tay của Miyuki ra để đan vào những ngón tay của mình,
Cốc, cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
"Aaa!"
Miyuki gần như hét lên, toàn bộ cơ thể cô thể hiện sự ngạc nhiên khi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Miyuki! Matsuda-kun! Nhà còn rất nhiều trái cây, cả hai làm gì mà lên lầu vậy? Mang một ít vào ăn đi."
Đó là giọng của Midori. Cô ấy hẳn đã mang chiếc đĩa đã để lại trong phòng khách lên.
"Ờm...! Con ra ngay...!"
Lảo đảo vài lần, Miyuki tiến đến cửa, nắm lấy tay nắm cửa và chào đón Midori vào.
"Trái cây ạ...?"
"Đúng. Trời không nóng sao?"
Midori hỏi như thể không để ý đến bầu không khí lúc này.
Với nụ cười ngượng ngùng, Miyuki trả lời,
"Con để cửa sổ mở. Không sao đâu..."
"Vậy sao...? Matsuda-kun đang học à?"
Nghe vậy, Miyuki nhanh chóng liếc nhìn lại tôi. Cô tìm thấy tôi, lúc này đang ngồi ở bàn học, và nhìn chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác trước khi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Midori.
Tôi nói,
"Phải ạ... Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, tất nhiên là phải học."
"Kỳ thi giữa kỳ...? Không phải vẫn còn lâu nữa sao?"
"Theo quan điểm của Matsuda-kun, thì nước đã ngập lút đầu rồi."
"Con có ý gì vậy?"
"Điều đó có nghĩa là cháu không học tốt, nên cháu cảm thấy như vậy ạ."
"Cháu thực sự nói lên suy nghĩ của mình ha?"
"Ờm, dù sao thì cháu cảm ơn ạ. Bọn cháu sẽ thưởng thức trái cây ngon lành!"
"Được thôi, nếu chán thì xuống nhà nhé. Matsuda-kun, học chăm chỉ nhé... cố lên."
Trước lời nói dịu dàng của Midori, tôi đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
"Vâng ạ."
Tôi đã mong đợi sự xuất hiện của Midori. Tại sao ư? Bởi vì đây là romcom mà.
Một trong những đặc điểm nổi bật của romcom là sự đột nhập bất ngờ. Nhân vật chính và nữ chính có cơ hội skinship một cách nghiêm túc ở giai đoạn đầu hoặc giữa của câu chuyện.
Tuy nhiên, thời điểm sự thân mật thể xác được bắt đầu hoặc bầu không khí được xây dựng cho nó, nó thường bị bạn bè, giáo viên hoặc thành viên gia đình làm gián đoạn, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí mong manh đã được thiết lập.
Sau đó, họ lúng túng giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường, bịa ra lý do này hay lý do kia để che đậy tình hình, hoặc bị bắt quả tang và trêu chọc về điều đó.
Những lời thoại thông thường của các nhân vật cản mũi như, "Cả hai đang làm gì vậy?" hoặc để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của các nhân vật và nói, "Ooooh...! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?" là một số câu nói kinh điển trong thể loại này.
Đó là lý do tại sao tôi cố tình kiềm chế tiếp xúc vật lý. Tôi đã đoán trước được cái thường thức này sẽ xảy ra với mình nên tôi muốn nhanh chóng bỏ qua nó và bắt đầu vào cảnh thực sự.
Nếu tôi cố gắng hôn ngay lập tức thì ngay cả Miyuki cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Click.
Khi Midori rời đi, Miyuki cẩn thận đóng cửa lại và đặt đĩa trái cây lên bàn. Rồi cô vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Cậu qua đó khi nào thế?"
"Khi cậu đứng dậy ra mở cửa."
"Cậu thật là tuyệt vời... Chúng ta cùng ăn chút trái cây nhé."
'Được rồi! Sẽ không có sự kiện gián đoạn nào nữa.'
Tôi nhìn Miyuki đang nhai dưa, dùng nĩa xiên một quả dâu tây cắt gọn gàng rồi đưa cho cô nàng.
"Món ưa thích của cậu nè."
"Cậu nên ăn nhiều hơn, Matsuda-kun."
"Nếu cậu ăn thì tớ cũng ăn."
Miyuki do dự trước khi đưa tay ra nhận lấy chiếc nĩa. Tận dụng cơ hội, tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô bằng bàn tay còn lại của mình.
"Hức!"
Miyuki lập tức nấc lên, rõ ràng là bị giật mình trước hành động bất ngờ của tôi. Tôi cười nhẹ, dịu dàng nhìn cô nàng.
"...Hức! Hức!"
Cô thật đáng yêu, lấy tay che miệng lại. Có lẽ tốt nhất là đợi cho đến khi cơn nấc của cô dịu bớt, nhưng tôi cảm thấy rằng ngay cả bây giờ, vẫn ổn để tiếp tục.
Tuy nhiên... Tôi đang lo lắng.
Nắm tay có thể là sự thân mật thể xác có thể chấp nhận được, nhưng một nụ hôn thì không.
Hôm nay tôi đã quyết tâm vượt xa chỉ một nụ hôn, nhưng giờ nghĩ lại, tôi có thể đang vội vã. Có lẽ sẽ không có hại gì nếu trì hoãn cho đến sự kiện lễ hội văn hóa sắp tới.
'Không. Thôi kệ đi.'
Trong nội tâm vật lộn với những suy nghĩ tiêu cực, tôi tuôn ra một chuỗi lời nguyền rủa bản thân.
Trong gần ba tháng, tôi gặp cô hầu như mỗi ngày, chăm sóc các sự kiện đặc biệt, lấp đầy "thước đo điểm tình cảm" và thường xuyên hẹn hò.
Ngay trước khi bước vào phòng, ngay trên bồn hoa, Miyuki đã lo lắng, nghĩ rằng hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Vậy tại sao tôi lại do dự như thế này?
Nếu tôi cứ cố gắng tính toán thời điểm hoàn hảo thì cuối cùng tôi cũng sẽ rụt rè như Tetsuya.
Tôi đã quyết tâm sống thật với chính mình, phải không?
Việc thử hôn sau ba tháng không phải là điều vội vàng; nó đã quá hạn rồi.
Vậy thì, chúng ta hãy thực hiện thôi.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, vẫn nắm cổ tay Miyuki và rón rén bước về phía cô nàng. Với mỗi bước tôi bước, cô lại lùi một bước tương ứng.
"Hức...! Hức!"
Tần suất nấc ngày càng nhanh là dấu hiệu rõ ràng cho thấy cô căng thẳng đến mức nào.
Nhưng có biết điều gì không? Nếu lùi lại một chút nữa...
Rầm.
"Hức!"
Giọng của Miyuki, cao hơn và gần giống như một tiếng rên rỉ, thoát ra khỏi môi cô khi cô loạng choạng lùi lại, dồn vào mép giường.
Đôi mắt mở to hết cỡ của cô đảo liên hồi về mọi hướng.
Bụp.
Tôi cảm thấy đầu gối của Miyuki chạm vào chân tôi.
Chậm rãi, thật chậm rãi, tôi cúi người về phía trước, đưa mặt lại gần mặt cô nàng.
Lần này, cơ thể Miyuki ngả ra sau, cuối cùng lưng cô cũng chạm vào giường.
Bây giờ cô không còn nơi nào để chạy nữa, cô sẽ làm gì?
Tôi thả tay cô ra và đặt tay lên hai bên lồng ngực cô nàng.
"...Hức!"
Trong ánh mắt run rẩy của Miyuki, hai cảm xúc đan xen: sự mong đợi và sợ hãi, với nỗi sợ chiếm ưu thế.
Nếu tôi tiếp tục bây giờ, nụ hôn sẽ mang theo chút gì đó cưỡng ép.
Tuy nhiên, tôi muốn Miyuki tận hưởng trọn vẹn vị ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên. Không thể chỉ có mình tôi... vậy nên hãy xua tan nỗi sợ đó.
Nhìn thẳng vào mắt Miyuki, tôi nói,
"Xin lỗi nhé, Miyuki."
Giọng điệu của tôi, dịu dàng hơn bình thường một cách đáng kinh ngạc, mang theo lời xin lỗi chân thành. Đáp lại, một phần đáng kể nỗi sợ hãi trong mắt Miyuki đã tan biến.
Vậy là đủ rồi. Bây giờ thì thế này là đủ.
Mặc dù nói "tớ yêu cậu" sẽ tốt hơn, nhưng tôi sẽ để dành điều đó cho một cơ hội khác.
Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt của Miyuki.
"Hức!"
Các cơ từng căng cứng vì căng thẳng, đang bắt đầu thư giãn. Tần suất nấc cụt đã giảm đi, và cơ thể run rẩy của cô đã bình tĩnh lại.
Tôi từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng gỡ bàn tay mà Miyuki đã đặt lên miệng.
Cánh tay cô buông thõng sang một bên, hoàn toàn không còn sức lực.
"...."
"...."
Miyuki dường như không thể giữ mắt mình yên được, có lẽ vì xấu hổ.
Đôi môi cô mím chặt trông vô cùng quyến rũ.
Mặc dù tôi muốn cúi xuống ngay lập tức, nhưng tôi quyết định cho Miyuki một chút thời gian để chuẩn bị.
Với sự thiếu kiên nhẫn đang bùng cháy trong tôi, tôi tiếp tục chỉ nhìn chằm chằm vào cô nàng.
Ngay khi tôi cảm thấy cơn run rẩy của cô đã dừng lại, tôi đưa mặt lại gần mặt cô hơn và hơi nghiêng đầu.
Đôi mắt của Miyuki từ từ nhắm lại.
Một sự đồng ý hoàn hảo, không cần nói ra.
Với tiếng "Hoan hô" thầm lặng trong tâm trí, tôi cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ của mình và cuối cùng áp môi mình vào đôi môi đầy đặn của Miyuki.
"Hức!"
Như thể hơi giật mình, Miyuki nấc cụt, khiến đầu cô hơi giật lên.
Môi chúng tôi áp chặt vào nhau hơn, biến một cái chạm nhẹ thành một kết nối mạnh mẽ.
Thích thú trước phản ứng không chủ ý của Miyuki, tôi khẽ cười khúc khích qua mũi.
Khi đó, tôi có thể cảm thấy mọi căng thẳng rời khỏi cơ thể Miyuki, ngay cả đôi môi cô, vốn đã áp vào môi tôi, cũng bắt đầu tách ra.
Tôi có nên đưa lưỡi vào không hay nên kiềm chế lại?
Hãy bắt đầu thôi. Đã đi được đến đây rồi, tôi sẽ hối hận nếu dừng lại ở đây.
Nhưng tôi không chỉ nên lưu tâm đến ham muốn của riêng mình; tôi cũng nên cân nhắc xem Miyuki sẽ cảm thấy thế nào.
Được thôi. Tôi sẽ tiến xa hơn một chút.
Với một khoảnh khắc cân nhắc ngắn ngủi, tôi nhẹ nhàng đưa lưỡi ra trong khi môi chúng tôi vẫn chạm vào nhau, nhẹ nhàng trượt nó vào miệng Miyuki.
Sau đó, như thể đang vẽ tranh, tôi nhẹ nhàng lướt lưỡi qua hàm răng cô nàng.
"...Éc!"
Bị giật mình, cơ thể Miyuki giật mạnh và hàm răng há to của cô nghiến chặt lại.
Nếu tôi đầu hàng ham muốn và luồn lưỡi vào giữa chúng, thì đó sẽ là một thảm họa.
May là tôi đã kiềm chế.
Lúc này, chắc hẳn cô đã mở to mắt vì ngạc nhiên.
Mặc dù cô giật mình đến mức nhảy dựng lên, nhưng việc cô không đẩy tôi ra có nghĩa là cô có vẻ không nghĩ rằng chúng tôi nên dừng lại.
Có phải cô đang kìm nén vì đã từng chứng kiến cảnh này trong phim ảnh hay phim truyền hình không?
Hay là vì cô đã nghe bạn bè có bạn trai kể về cảm giác khi hôn?
Nếu không phải cả hai thì liệu cô có xem phim con heo một mình không?
Dù trường hợp có thế nào đi nữa thì đối với tôi đó cũng là tin tốt.
Với đôi mắt nhắm nghiền lịch sự, tôi nhẹ nhàng lăn lưỡi vào răng Miyuki khi tôi cảm thấy một hơi thở dài thoát ra từ mũi cô nàng, làm nhột lỗ mũi và nhân trung của tôi.
Tôi reo lên trong lòng.
Hơi thở đó báo hiệu rằng sự căng thẳng của cô đã hoàn toàn tan biến.
Cảm thấy nhẹ nhõm, lần này tôi quyết định không đi xa hơn nữa.
Như thể báo trước một nụ hôn mãnh liệt hơn vào lần tới, tôi nhẹ nhàng lướt qua mép ngoài của răng Miyuki.
Cuối cùng, tôi dùng đầu lưỡi để dần xóa đi mùi dưa còn sót lại—thứ cô vừa ăn—trong miệng tôi.
Để kết thúc, tôi cắn nhẹ môi dưới của cô bằng răng, kéo nó ra một chút, và kết thúc nụ hôn đầu tiên của cả hai.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro