Chương 42: Buổi Hẹn Hò Nóng Bỏng (1)

Cét! Rét!

Âm thanh ma sát vang vọng khi đôi giày thể thao có độ bám tốt chạm vào sân tập thể dục.

Ngồi trên một chiếc ghế thấp ở góc phòng thể chất, tôi quan sát các nữ sinh chơi bóng chuyền.

"Block!"

"Hiểu rồi!"

Đáp lại tiếng kêu khẩn thiết của một nữ sinh, Miyuki, người đang chơi ở vị trí libero, đã khéo léo cản phá được quả bóng bay về phía mình.

Bụp-!

Quả bóng chuyền từ từ nảy lên. Nó ở đúng tốc độ và độ cao phù hợp để cây chuyền hai tung bóng.

Cô rất giỏi về học tập và cũng có năng khiếu về thể thao...

Miyuki của chúng ta có việc gì không làm được không?

Cô là hiện thân hoàn hảo của một người bạn thuở nhỏ và cũng là nữ chính.

"Block đẹp đấy!"

Trước tiếng reo hò của Tetsuya, người đang ngồi cạnh tôi, Miyuki nở một nụ cười rạng rỡ và giơ một tay lên vẫy.

Thoạt nhìn có vẻ như cô đang đáp lại Tetsuya, nhưng...

Lời chào đó chắc chắn là dành cho tôi.

"Matsuda, hôm nay Miyuki có vẻ tràn đầy năng lượng nhỉ?"

Tetsuya hỏi, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Tôi nhún vai, cảm thấy điều đó là hiển nhiên.

"Hôm nay cậu ấy có vẻ nói khá nhiều trên xe. Chắc có chuyện gì đó tốt đẹp đã xảy ra chăng?"

Cậu ấy có biết tôi đang bực mình không? Tetsuya có vẻ hay xen vào chuyện của người khác hơn bình thường.

"Tôi không biết, nhưng sao cậu không đi chơi bóng rổ hay gì đó đi?"

"Thời tiết oi bức quá..."

Dù không thích Tetsuya nhưng tôi vẫn không thể không đồng ý với những gì cậu ấy vừa nói.

Đó là một trong những ngày mưa như trút nước không ngừng, và độ ẩm khiến việc đổ mồ hôi trở nên khó chịu.

Có phải mùa mưa đến muộn không?

Tuy nhiên, tôi sẽ không quá khó chịu vì chuyện đó, nhưng việc có Tetsuya bên cạnh khiến mọi chuyện trở nên khó chịu hơn.

Tôi bước ra xa cậu ấy và nằm dài xuống một góc phòng tập.

Thông thường ở những phòng tập như thế này, bị bóng bay trúng là một sự kiện thường thấy kiểu như...

Các bạn cùng lớp liếc nhìn tôi, mặt họ tái nhợt khi họ đánh giá phản ứng của tôi...

Miyuki vội vã chạy đến, kiểm tra tình trạng của tôi và cầu xin tôi đừng tức giận...

Tuy không vui nhưng tôi vẫn nuốt cơn giận xuống khi nghe những lời của Miyuki...

Cảnh này có thể dễ dàng được coi là cảnh chuộc lỗi theo phong cách romcom.

Khi tiếng bóng nảy trong phòng tập nhỏ dần và tiếng trò chuyện của các học sinh cũng dần lắng xuống,

Tôi chìm vào nhiều mộng tưởng và thiếp đi.


✦✧✦✧


"Matsuda-kun."

Một giọng nói trong trẻo làm rung động đôi tai tôi.

Thật kỳ lạ.

Tôi là người rất thích ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng Miyuki gọi, tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Chọc. Chọc.

Cảm thấy có vật gì đó sắc nhọn đâm vào vai, tôi giả vờ vẫn đang ngủ và trở mình đầy bồn chồn.

Nằm nghiêng, quay lưng về phía phát ra giọng nói—

Vù...

—Tôi rùng mình khi một luồng hơi ấm đột nhiên phả vào tai tôi.

Tôi giật mình, lắc đầu thật mạnh và bật dậy.

Và ở đó tôi thấy Miyuki, mặt đỏ bừng, nhìn lại tôi với vẻ không tin nổi.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Tớ thổi khí vào tai Matsuda-kun để đánh thức cậu dậy."

Cô trông thật vô tư về chuyện đó... Cô thực sự đã thay đổi.

Có phải cô đang trở nên giống tôi hơn không?

Tôi dùng ngón tay xoa bóp tai mình thật mạnh và nói,

"Sao cậu lại đánh thức tớ vào giờ ăn trưa thế?"

"Tớ đánh thức cậu dậy vì đã đến giờ ăn trưa. Chúng ta cần dọn dẹp phòng tập. Hãy dậy và đi ăn thôi."

Làm sao tôi có thể đứng dậy khi bị kích thích vì cô đây?

Tôi nhìn quanh và chẳng thấy một bóng người nào cả.

Có vẻ như mọi người đã rời đi ngay sau khi lớp học kết thúc.

Tôi càu nhàu với một tiếng thở dài để xua tan sự mệt mỏi.

"Những người này thật là vô tâm, bỏ mặc tớ ở đây một mình."

"Bọn họ sợ đánh thức cậu sẽ nổi giận. Cậu vừa định quát tớ đấy nhỉ?"

"Đó là vì cậu đã làm điều kỳ lạ."

"Tớ cố ý đánh thức cậu dậy theo cách đó mà. Tớ muốn xem Matsuda-kun, người từng đấm vào bất kỳ ai, đã thay đổi như thế nào."

Thật là một cái cớ thuận tiện.

"Miura đâu rồi? Sao cậu lại ở đây một mình?"

"Tetsuya-kun được Giáo sư-san gọi đến nên cậu ấy đang ở văn phòng khoa một lúc."

"Giáo sư nào?"

"Cậu quên 'san'."

Tôi cười khẩy và dựa đầu vào tường phòng tập.

Sau đó, với tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng, Miyuki ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu vuốt phẳng các nếp gấp trên váy đồng phục.

Mùi hương mận độc đáo của Miyuki, vừa mới tắm xong, xua tan mùi ẩm mốc và oi bức của phòng tập. Từ mái tóc vẫn còn ẩm tỏa ra mùi bạc hà, làm tươi mát không chỉ mũi tôi mà cả tâm hồn tôi.

*Ầm. Ầm.*

Tiếng mưa rơi trên cửa sổ phòng tập thể dục càng làm dịu đi bầu không khí đang dần trở nên trầm lắng.

"Trời mưa to quá... nhỉ?"

"Ờ, trời đang đổ mưa rất to."

Những lúc như thế này, mưa sẽ là bài hát ru hoàn hảo nếu chúng ta ở nhà. Bầu trời u ám, che khuất mặt trời, cũng sẽ mang lại cảm giác dễ chịu.

"Cậu sẽ đợi tớ chứ...?"

Câu hỏi của Miyuki vang lên khi cô thu chân lại và khép chúng lại với nhau.

Tôi quay đầu lại để hỏi ngược lại.

"Trông có vẻ như mưa sẽ không sớm tạnh đâu. Hôm nay cậu muốn làm gì?"

Có phải câu hỏi đầy ẩn ý xen lẫn câu trả lời đã thu hút sự chú ý của cô không? Khuôn mặt Miyuki sáng bừng lên.

"Tớ cũng không chắc nữa. Có lẽ đến tiệm trò chơi điện tử chăng?"

"Không."

"Hay là quán cà phê như hôm qua nhé?"

"Không."

"....Tụi mình hãy xem phim nhé."

Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến cho một địa điểm hẹn hò sao? Cô đã trở nên quá nhàm chán khi cứ đi chơi với Tetsuya suốt sao? Các hoạt động trong nhà thì ổn, nhưng chúng thiếu sự thú vị. Tôi thực sự cần mở rộng tầm nhìn của cô nàng này.

"Không."

"Gì cơ... Vậy thì Matsuda-kun quyết định đi."

Giọng điệu của Miyuki nghe có vẻ hơi bực bội. Cố nén một nụ cười, tôi nắm lấy cổ tay cô và đặt cô lên đùi mình. Sau đó, tôi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve những móng tay mịn màng của cô nàng.

"Aaa, cậu đang làm gì vậy..."

Giọng điệu của cô hơi bướng bỉnh, pha chút vẻ ve vãn. Cô không có dấu hiệu muốn tránh xa.

Tôi lặng lẽ vuốt ve móng tay của Miyuki, làm sâu sắc thêm bầu không khí vốn đã bí ẩn. Khi cô vô thức đưa tay lên trán, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

"Tụi mình sẽ đói nếu ở ngoài quá khuya... Bắt đầu bằng bữa tối không phải tốt hơn sao?"

".... Mmm... Cậu muốn ăn gì?"

"Chúng ta hãy ăn ở nhà nhé."

"Ở nhà...?"

Cô mở to mắt, ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của tôi.

"Tụi mình hãy ăn ở nhà tớ rồi quyết định sẽ đi đâu tiếp theo. Cậu nghĩ sao?"

"...."

Khuôn mặt của Miyuki lập tức đỏ bừng.

Trước đây cô thường đến nhà tôi một mình.

Trong kỳ nghỉ, cô còn mang theo bento, và khi thời tiết bắt đầu nóng lên, cô đến sớm để tận hưởng làn gió mát từ máy điều hòa. Tất cả như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.

Tôi cũng đã đề nghị chúng tôi bắt đầu học cùng nhau, và mỗi lần như vậy, Miyuki đều đồng ý ngay. Tuy nhiên, Miyuki lúc này có vẻ đặc biệt ngại ngùng và do dự. Đó là kết quả của cách mối quan hệ của chúng tôi tiến triển.

Miyuki và tôi đã vượt qua nhiều ranh giới của sự thân mật về thể xác. Mới hôm qua thôi, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn trong một không gian riêng tư, tạo nên bầu không khí sôi động ngay cả trên đường lái xe về nhà.

Với những gì cả hai đã trải qua, việc đề nghị đến nhà tôi một mình sẽ có cảm giác khác, ngay cả khi lời nói vẫn như vậy. Bầu không khí, ngày càng lãng mạn, có lẽ cũng đóng vai trò của nó.

Trong những khoảnh khắc như thế này, một cái thúc nhẹ thường là đủ. Nghĩ vậy, tôi lật tay Miyuki lại và nắm chặt trong tay tôi.

"Tớ nghĩ là cậu lo cho sức khỏe của tớ. Và cậu biết tớ không biết nấu ăn."

"...Cậu muốn tớ nấu ăn cho cậu hôm nay sao?"

"Tớ không yêu cầu cậu nấu ăn. Chỉ là muốn nhờ cậu thôi. Nếu không muốn, tụi mình có thể ra ngoài ăn."

"Tớ không bận tâm, nhưng..."

"Nhà tớ không có nguyên liệu gì cả, vậy nên hãy đi mua sắm trước nhé."

"Khoan đã... Tớ còn chưa quyết định có nên đi hay không mà. Để tớ suy nghĩ rồi nói cho cậu biết sau nhé."

Hãy suy nghĩ trong sáng lên đi.

Tôi đâu có nói là chúng ta sẽ làm điều gì đó hư hỏng đâu?

Thay vì trả lời bằng lời, tôi gật đầu chậm rãi và đứng dậy.

"Tụi mình đi ăn thôi. Tớ đói rồi."

"À, okay..."


✦✧✦✧


"Mm...!"

Chinami nghiêm túc kiểm tra thiết bị, biểu cảm của cô cho thấy có điều gì đó không ổn. Cô thọc tay vào, rồi rút ra để ngửi mùi hương còn vương trên đó. Sau đó, cô đưa bàn tay mở ra ngay trước mũi tôi.

"Ngửi đi."

Tôi cúi xuống và hít hà lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng.

"Có mùi thoang thoảng, có cần lau lại không?"

"Không, thế này là đủ rồi. Coi như đủ điểm đậu. Đây là khen đó. Từ giờ trở đi cứ tiếp tục như thế này nhé."

Nếu đúng như vậy thì tại sao lúc nãy lại tỏ ra không hài lòng?

Tôi không thể hiểu được Chinami đang nghĩ gì.

Ngay khi tôi sắp rời khỏi phòng chứa đồ để lấy đồ vệ sinh, Chinami đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, buộc tôi phải dừng lại.

"Có chuyện gì thế?"

"Chị đã bảo Matsuda-kouhai phải làm gì khi trời mưa và khi đang dọn dẹp đồ dùng nhỉ?"

"À, em quên mất máy hút ẩm."

"Chính xác, chính xác. Vào những ngày ẩm ướt như thế này, em phải bật máy hút ẩm."

Chinami, do dự một lúc, bật máy hút ẩm được giấu ở góc phòng chứa đồ. Khi cô quay lại để rời đi, cô—

Bụp!

"Ita!"

—đập đầu thẳng vào ngực tôi.

Một tiếng hét nghe như 'Ita'? Bằng cách nào đó, nó thật buồn cười.

Đây là phản ứng thái quá đặc trưng của văn hóa Nhật Bản, nhưng có lẽ vì tôi đã quen với điều đó ở đây nên giờ tôi thấy nó dễ thương. Đột nhiên, tôi thấy tò mò không biết tiếng rên rỉ của cô sẽ như thế nào. <Eng: Ở Nhật Bản, phản ứng phổ biến nhất đối với cơn đau đột ngột, bất ngờ là hét lên, Ita! (痛っ!) Nghĩa đen là "ôi đau", bắt nguồn từ tính từ "itai (痛い)" có nghĩa là "đau đớn".>

Chinami cau mày và ôm mũi, mắng tôi.

"Matsuda-kouhai nghĩ mình đang làm gì mà chặn đường thế?"

"Em định bật máy hút ẩm."

"Em không thấy chị đi bật nó lên sao?"

"Không, em không thấy. Em vừa mới kiểm tra đồ dùng vệ sinh."

"Vậy là lúc đó Matsuda-kouhai mất tập trung...! Làm thế trong phòng chứa đồ rất nguy hiểm, nên lần sau—"

Chinami đột nhiên ngừng nói. Đó là vì tôi đã nhẹ nhàng đặt tay lên gáy cô nàng.

"Xin lỗi nhé. Chị ổn chứ?"

Khi tôi giả vờ kiểm tra trong khi nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô với lực vừa phải, mắt cô đột nhiên dịu lại và tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi môi.

"Aaa ~ ..."

Vậy cô thích mát xa à?

Vậy thì tôi nên làm điều này thường xuyên hơn.

Trong chốc lát, ánh mắt của Chinami tập trung trở lại, rõ ràng cảm nhận được sự đụng chạm của tôi. Cô càu nhàu một chút, hất tay tôi ra, đặt tay lên eo và mắng tôi.

"Matsuda-kouhai đang làm gì mà lại chạm vào người khác như vậy?"

"Em... em thấy đầu chị đột nhiên ngửa ra sau, nên hơi lo."

"Chị rất vui khi thấy em quan tâm, nhưng không biết rằng hỏi trước là phép lịch sự sao?"

"Em nghĩ mình nghe tiếng va chạm hơi lớn... Lần sau em sẽ cẩn thận hơn."

"Chị thực sự đụng mạnh đến thế sao? Thôi, dù sao thì cũng phải cẩn thận. Đây là phòng của Câu lạc bộ Kendo. Nếu Huấn luyện viên hoặc Hội trưởng thấy em không tuân thủ phép lịch sự, em sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Hiểu chứ?"

Nghi thức xã giao, nghi thức lễ nghi.

Chẳng bao lâu nữa, trong chính căn phòng chứa đồ này, chưa kể đến phòng thay đồ nữ, thậm chí cả phòng tắm, Renka—Hội trưởng—và tôi sẽ làm nhiều việc hơn là chỉ tập kendo.

'Cái ghế trong phòng huấn luyện viên khá thoải mái... Có vẻ như đó là một vị trí tốt.'

"Vâng."

"Tốt lắm..."

Ngay khi Chinami sắp nói,

"—Làm tốt lắm, Huấn luyện viên!"

Tiếng reo hò của các thành viên câu lạc bộ bên ngoài phòng chứa đồ vang lên khắp không trung. Hoạt động của câu lạc bộ hẳn đã kết thúc.

Chinami nhìn vào cánh cửa đóng chặt, liếm môi trước khi nói.

"Xem ra hoạt động của câu lạc bộ đã kết thúc rồi, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là gì?"

"Đi thu thập đồng phục tập luyện."

"Đúng rồi. Vậy đi chứ?"

"Đi nào."

"Ồ, và Matsuda-kouhai này."

"Vâng?"

"Sau khi tụi mình hoàn thành việc thu thập, em có thể ở lại một chút không? Vì hôm nay trời mưa và chúng ta không thể luyện tập, chị dự định sẽ tổ chức một số buổi luyện tập trong phòng câu lạc bộ. Tất nhiên, nếu bận em có thể về."

Dành thời gian hiệu quả trong khi chờ Miyuki? Nghe có vẻ hoàn hảo với tôi.

Tôi không thể không mỉm cười với Chinami.

"Được thôi, em sẽ ở lại."


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro