Chương 47: Dấu Ấn Để Lại Trên Miyuki (1)
Thứ sáu, cuối tuần sắp đến gần. Trước giờ hoạt động của Câu lạc bộ—
Miyuki lẻn đến sau lưng tôi khi tôi đang vô tình lướt điện thoại. Cô nhìn qua vai tôi để xem tôi đang làm gì.
"Tại sao cậu lại tìm kiếm lò nướng thịt? Cậu đang định nướng thịt ở nhà à?"
"Ừm. Có vẻ như cái này cũng tốt cho món yakitori."
"Sao đột nhiên lại là Yakitori? Tại sao?"
"Cậu thích nó phải không?"
Nhắc đến yakitori như thế này ngụ ý một lời mời cùng nhau thưởng thức sau. Miyuki hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong lời tôi nói, và cô cúi đầu xuống một cách e thẹn.
Kể từ đêm chúng tôi bên nhau đó, Miyuki thường xuyên đỏ mặt hơn khi nhìn tôi.
Lúc nào cũng thế này, nhưng tần suất chắc chắn đã tăng lên.
Tôi nghĩ điều này sẽ còn tiếp diễn trong một thời gian. Vào mỗi ngày mưa, cô có lẽ sẽ nghĩ về đêm chúng tôi bên nhau.
"Ờm... Matsuda-kun."
Giọng cô gọi tôi khi lo lắng vặn vẹo cơ thể. Tôi cất điện thoại đi để trả lời.
"Nghe nè?"
"Hôm nay tớ sẽ về muộn vì phải chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Hội học sinh phải dựng phòng tập thể dục."
"Rồi?"
"Tớ sẽ vè muộn... Vậy nên, sau các hoạt động của câu lạc bộ, cậu có thể về trước."
Đây không phải là một câu nói hời hợt, hy vọng rằng tôi sẽ đợi. Cô thực sự có ý đó.
Có thể kết thúc vào khoảng 20 hoặc 21 giờ. Đợi ở trường đến lúc đó thì quá đáng. Tôi sẽ phải đón cô khi đến giờ.
"Nhắn tin cho tớ 20 phút trước khi cậu xong việc. Tớ sẽ đến đón cậu."
"Kể cả nếu cậu không—"
"Ồn ào quá. Cứ nhắn cho tớ đi."
"...Okay."
Ánh mắt Miyuki hơi thay đổi khi cô miễn cưỡng đồng ý.
Cô dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nắm một lọn tóc của tôi và chải từ trên xuống dưới.
"Tóc của cậu dài ra rồi kìa."
"Tớ không cắt nó đâu."
"Ai bảo cậu làm thế? Chỉ là tớ thấy hợp với cậu, thế thôi."
Miyuki tỉ mỉ vuốt thẳng mái tóc của tôi. Tôi im lặng nhìn cô và cuối cùng nhếch một góc miệng lên thành một nụ cười.
"Miyuki nè."
"Vâng?"
"Tối nay cậu có muốn ở lại nhà tớ không?"
Những ngón tay của cô, đang nắm chặt một phần tóc mái của tôi, đột nhiên dừng lại. Đôi mắt cô, vốn đã mở to, chớp mắt một lần.
"Tối nay á?"
Cô lấy lại bình tĩnh nhanh hơn nhiều so với lúc tôi đề nghị ngủ lại nhà vài ngày trước.
Tôi nắm lấy cổ tay cô và kéo xuống.
"Sao chúng ta không dậy, nghỉ ngơi một lát rồi đi xem phim vào sáng sớm nhỉ? Sau đó, tớ sẽ chở cậu về nhà. Thấy thế nào?"
"À, ờm..."
Lần đầu tiên luôn khó khăn, lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn.
Tò mò lắm phải không? Tôi biết là cô tò mò.
Có cần một lý do để dễ dàng nói "có" hơn không?
Được thôi.
"Cậu vẫn chưa trả lại bộ quần áo đã mượn lần trước."
"Tớ, tớ định cuối tuần này sẽ trả lại chúng!"
"Trả lại cho tớ và nghỉ lại qua đêm nay nhé."
"Để mang chúng đến, trước tiên tớ phải ghé qua nhà đã."
"Vậy thì hãy ghé qua nhà trên đường nhé."
"....."
Miyuki dường như đang vật lộn với điều gì đó một cách im lặng, đôi môi cô mím lại trong sự trầm tư. Sau một lúc do dự, cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói của cô nhuốm màu cam chịu.
"Cha mẹ biết mẫu xe của cậu đấy. Nếu họ thấy xe cậu đỗ trước nhà, họ sẽ nghi ngờ. Vậy nên..."
"Vậy nên?"
"Vậy nên... đỗ nó xa ra nhé?"
Khuôn mặt ửng hồng của cô chứa đựng lời cầu xin, và trong đôi mắt cô vẫn còn le lói một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tôi mỉm cười ấm áp với cô, buông cổ tay cô ra và duỗi người như thể được tiếp thêm sinh lực.
"Okay."
✦✧✦✧
Vậy thì, vị trí đặt chân của Sangdanse khác với Jungdanse, với chân phải ở sau và chân trái ở trước...?
Vì đánh bằng tay trái là tiêu chuẩn nên phải mở rộng phạm vi đánh.
Trong lúc tìm kiếm hướng dẫn về Sangdanse trên điện thoại, tôi nhìn ra phía ngọn đồi.
Không có ai xung quanh. Bối cảnh hoàn hảo cho việc luyện tập một mình.
Chúng ta hãy thử một chút trước khi Chinami tới nhé.
Tôi giơ cây shinai lên trên đầu và lúng túng thực hiện tư thế Sangdanse trước khi cố gắng đẩy bước.
Nguyên tắc cơ bản của động tác đẩy bước là di chuyển chân theo hướng mình muốn đi trước.
Nghĩ như vậy, tôi thử ngọ nguậy chân một cách chậm rãi. Có vẻ như nó khá hiệu quả.
Các đòn tấn công nên được thực hiện như thế nào?
Sangdanse được đặc trưng bởi tốc độ tấn công nhanh và những cú đánh đầy phấn khích.
Để tăng tốc độ và sức mạnh hủy diệt...
'Tốt.'
Tôi bắt chước những chuyển động mà tôi hình dung trong đầu.
"Haa!"
Hít vào thật sâu rồi thở ra thật mạnh, tôi đẩy chân phải ra và bước một bước dài về phía trước bằng chân trái. Vào lúc đó, một luồng sức mạnh trào ra từ hông tôi xuống đùi, và chân trái tôi nhấc lên một cách nặng nề trước khi đập mạnh xuống đất một cách thích thú.
Đồng thời, tôi hạ thanh shinai đang cầm xuống.
Vútt—Bụp!
Một âm thanh như xé toạc cơn gió kèm theo tiếng động mạnh vang vọng xuống sàn nhà.
'Mình đã làm đúng chưa?'
Cảm giác khá giống với động tác đánh đầu trong Sangdanse mà tôi từng thấy trong video, nhưng vì không có ai xung quanh phản hồi nên tôi không thể biết mình đã làm đúng hay chưa.
Bỏ qua cơn đau nhói bắt đầu ở chân trái, tôi chuẩn bị tung ra một đòn đánh khác, kết nối từ chân. Tuy nhiên,
"Aaa, cái gì cơ!?"
Tôi không thể không dừng lại khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Chinami từ phía sau tôi. Tôi vội vàng hạ thấp tư thế, gãi đầu khi thấy Chinami đang nhanh chóng tiến lại gần với đôi mắt mở to.
"Có vẻ như chị đã vệ sinh xong thanh kiếm tre rồi."
"Đúng thế! Nhưng Matsuda-kouhai đang làm cái gì thế!?"
"Luyện tập... như thường lệ?"
"Như thường lệ...? Thật kỳ lạ. Nếu như thường lệ, Matsuda-kouhai hẳn phải luyện tập Jungdanse. Nhưng chị khá chắc là mình thấy em sử dụng Sangdanse!"
"Có phải nhầm lẫn không?"
"Không, không phải nhầm đâu. Chắc chắn là Sangdanse."
"Lạ thật. Chị có chắc là mình không nhìn nhầm không?"
"Matsuda-kouhai...! Em đang cố nói dối chị à!?"
Chinami chống tay lên hông, cố gắng gây áp lực với tôi. Cô muốn có vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khuôn mặt cô quá ngây thơ, vóc dáng quá nhỏ nhắn, và giọng nói quá dễ thương để có thể toát ra bất kỳ sự đe dọa nào.
Bây giờ đã bị bắt, tôi có lẽ nên nói ra sự thật.
Tôi nói, thanh kiếm tre của tôi vẫn nằm trong vỏ bên hông.
"Thật ra, chị đã nhìn đúng rồi."
"Biết ngay mà!"
"Vâng."
"Chị đã bảo em vô số lần là đừng làm thế rồi, sao em không nghe?"
"Ờ... vì em muốn học á?"
"...."
Chinami tỏ vẻ kinh ngạc trước lý lẽ vòng vo của tôi. Tôi khẽ tiến lại gần cô nàng, nhìn xuống và nói.
"Dù em hiểu tầm quan trọng của những điều cơ bản, em nghĩ rằng điều quan trọng là phải tìm ra điều gì đó thú vị. Chỉ luyện tập Jungdanse mỗi ngày sẽ trở nên nhàm chán sau một thời gian."
Tất nhiên, những điều cơ bản là quan trọng. Không chỉ trong kendo, mà trong bất cứ điều gì cần làm, ta không bao giờ có thể luyện tập đủ những điều cơ bản. Tuy nhiên, nếu người học những điều cơ bản đó không thấy chúng thú vị, thì còn tệ hơn là không làm gì cả.
Ngày nay, ngay cả các phòng tập đấm bốc cũng bắt đầu dạy một đến hai cú đấm ngay từ ngày đầu tiên để thu hút sự chú ý của mọi người.
Hãy cho họ một 'củ cà rốt', làm cho nó vui vẻ, và họ sẽ phát triển tính kiên trì. Nếu quá nhấn mạnh vào những điều cơ bản, có nguy cơ mất tất cả các thành viên của mình.
Nhưng khoan đã, tại sao điều này lại đột nhiên trở thành thể loại thể thao đầy đam mê? Hãy quay lại vấn đề chính.
"Chị hiểu cảm giác của Matsuda-kouhai, nhưng trong kendo, cần nên thanh lọc tâm trí và cơ thể của mình..."
Vâng vâng, thanh lọc tâm trí và cơ thể... rất quan trọng.
"Nhưng chị không nghĩ rằng quá trình thanh lọc tâm trí và cơ thể này sẽ hiệu quả nhất khi không bị phân tâm sao?"
"...Chị cho là vậy."
Cô có vẻ đang do dự. Đã đến lúc phải tiếp tục.
"Thành thật mà nói, khi em mới học Jungdanse, em đã hoài nghi. Nhưng sau khi xem video về Sangdanse và thử cú đánh đầu, nó thực sự thú vị. Nó đã khơi dậy niềm đam mê trong em."
Khi tôi nắm chặt cả hai nắm đấm một cách kịch tính, tai Chinami dựng lên.
"Thật sao? Thật vậy sao?"
"Vâng."
"Hừmmm..."
Chinami phát ra tiếng ngâm nga dài, trầm ngâm. Cô nhìn chằm chằm xuống đất như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ, rồi đưa ra một sự thỏa hiệp.
"Như Matsuda-kouhai đã nói, sự quan tâm là yếu tố thiết yếu. Tuy nhiên, như chị và Renka đã chỉ ra, nếu không thành thạo Jungdanse, Sangdanse sẽ không chỉ là nửa vời—mà còn là con mồi dễ dàng cho đối thủ."
"Vậy ý chị là Jungdanse là điều bắt buộc phải học?"
"Vâng. Chị sẽ dạy em Sangdanse, nhưng em phải tập trung chủ yếu vào Jungdanse để luyện tập. Giờ em sẽ làm gì?"
"Nếu chị đề nghị dạy em thì tất nhiên là đồng ý rồi."
"Tuyệt. Vậy thì cho chị xem cú đánh đầu mà em đã luyện tập trước đó. Chị sẽ đánh giá cho."
"Làm thôi nào."
Với phản ứng thoải mái, tôi đã tự học được tư thế Sangdanse. Trước khi Chinami kịp nói thêm một lời nào nữa—
"Hup!"
—Tôi thở ra thật mạnh và vung thanh shinai.
Vútt—! Bụp!
Khi tốc độ bùng nổ kết thúc, âm thanh nặng nề đó vang lên. Tin rằng phong độ của mình đã tốt, tôi nhanh chóng rút shinai ra. Sau đó, tôi quay lại nhìn Chinami và hỏi,
"Thế nào?"
"...Hể?"
Cô thốt ra một tiếng thở hổn hển ngắn, miệng hơi há ra. Đánh giá qua vẻ mặt ngạc nhiên của cô nàng, có lẽ tôi đã không làm hoàn hảo, nhưng tôi rõ ràng đã cho cô thấy một điều bất ngờ.
Dù sao thì tôi cũng phải có tài năng.
Đúng vậy, sẽ vô lý nếu nhân vật chính không đặc biệt.
Tôi tiến lại gần Chinami đang sửng sốt,
"Thế nào? Em làm tốt chứ?"
Giả vờ hỏi ý kiến cô nàng, tôi nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô giống như trước đây.
Sau đó,
"Aaa...! Tư thế vừa rồi... Aaaa..."
Cơ thể Chinami dường như mất hết sức lực, mắt cô mở to.
Lần trước cũng vậy, và lần này cũng vậy...
Phản ứng quá rõ ràng. Có phải đây là điểm nhạy cảm của cô không?
Hay cô chỉ đơn giản là dễ bị nhột khi bị đàn ông chạm vào?
Lần sau tôi sẽ phải tìm hiểu kỹ hơn.
✦✧✦✧
Click—
"Tớ thực sự xin lỗi...!"
Miyuki vừa ngồi vào ghế phụ đã xin lỗi. Thấy đã gần 22 giờ, tôi vừa trách cô vừa khởi động xe.
"Sao cậu đến muộn thế?"
"Tớ đã nói với Matsuda-kun là sẽ đến muộn... Mà cậu làm gì ở nhà vậy...?"
"Đọc sách hướng dẫn."
"Sách hướng dẫn? Loại của đàn ông á?"
"Không, là của phụ nữ. Họ thay quần lót trong khi vẫn mặc quần áo."
Trước lời bình luận trơ tráo của tôi, biểu cảm của Miyuki trở nên vô hồn. Tôi liếc nhìn cô và bật cười một cách phù phiếm.
"Đùa thôi."
Có phần nhẹ nhõm, Miyuki hỏi với giọng nghi ngờ.
"Đùa thật à...? Cậu không xem những thứ như thế sao...?"
"Tớ muốn thì có được không?"
"Chuyện, chuyện đó là chuyện mà Matsuda-kun nên tự quyết định..."
"Vậy thì ổn chứ?"
"...Không. Tớ thích cậu không làm thế hơn."
"Vậy thì cậu phải làm thế cho tớ xem."
"Aaa, cậu đang nói gì thế...! Tớ thà chết còn hơn...!"
Miyuki giật đầu ngạc nhiên, mắt nhắm nghiền. Cô trông đáng yêu đến nỗi tôi gần như quên mất mình đang lái xe và gần như nghiêng người vào để hôn cô nàng.
Đợi đã. Đợi đã. Ngày mai là cuối tuần. Cả hai sẽ không cần mất ngủ vì căng thẳng khi đến trường. Tôi có thể dành thời gian làm tan chảy trái tim Miyuki khi về nhà.
Giống như tôi đã nghĩ ở quán cà phê, điều quan trọng là phải tăng dần cường độ để Miyuki quen với mọi thứ. Hôm nay, chúng tôi không nên quá đà, nhưng hãy tiến xa hơn một bước so với lần trước.
"Tệ thế sao? Cậu muốn chết à? Tớ đau lòng lắm đó."
"Tại sao cậu lại...! Ư ư, khi ở bên Matsuda-kun, tớ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."
"Thành thật với cảm xúc của mình là một điều tốt."
"Vấn đề không phải là thành thật; tớ cảm thấy như mình đang mất trí vậy."
"Tụi mình cùng mất trí thì không phải tốt hơn sao?"
Bỏ qua lời phàn nàn đầy yêu thương của Miyuki với vẻ tinh nghịch, tôi quay lại nhìn đường, cười khúc khích khi cô bật ra tiếng cười bực bội.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro