Chương 65: Bí Mật Chỉ Của Đôi Ta (3)

"Giờ tụi mình phải làm gì đây...?"

"...Không biết nữa."

Đó là cuộc trò chuyện của chúng tôi, đứng bất động trong phòng, nhìn chằm chằm vào những gì còn sót lại của màn seggs nằm rải rác xung quanh.

Chiếc chăn bị đẩy sang một bên giữa lúc chúng tôi đang quấn lấy nhau, nó vẫn ổn. Những chiếc gối thì ướt đẫm mồ hôi nhưng nhìn chung cũng vẫn ổn. Tuy nhiên, tấm trải giường thực sự cần được giặt.

Lấy nó ra có nghĩa là gia đình Miyuki có thể nhìn thấy. Đây là lý do tại sao tôi không muốn làm chuyện đó... Tôi tự trách mình vì đã không cưỡng lại được sự cám dỗ của khoảnh khắc đó.

Nhưng rồi, ai có thể cưỡng lại được sau khi nhìn thấy cơ thể của Miyuki? Không làm thế thì lạ lắm nhỉ? Tôi chỉ thuận theo tự nhiên thôi.

Vì vậy, tôi đã lý giải trong đầu, tự thuyết phục mình về hành động chính đáng của mình.

"Chúng ta hãy mở toang cửa để kiểm tra xem có người không, nếu không thì chạy ngay vào phòng tắm để giặt bằng tay nhé?"

"Xà phòng giặt và các thứ tương tự đều ở trong phòng giặt... Và cả nước giặt nữa..."

"Tụi mình chỉ cần dùng xà phòng thôi. Hay là em có thể lẻn ra ngoài lấy một ít không? Anh sẽ ở lại và giặt cho."

"Không, chúng ta không thể... Nó đã..."

Miyuki im lặng, ánh mắt cô nhìn xuống nửa thân dưới của mình.

Cô đứng đó, ướt đẫm quần short. Không thể chịu đựng được việc mặc quần lót ướt hơn, cô giờ ở trong tình trạng không mặc quần lót.

"Matsuda-kun...! Đừng nhìn em như thế...!"

Bị bắt gặp ánh mắt dâm đãng hướng về nửa thân dưới của Miyuki, tôi nhanh chóng lắc đầu.

"Được rồi."

"Chán anh ghê... ngay cả trong tình huống như thế này..."

Như vậy không phải tốt hơn là che giấu suy nghĩ của mình sao?

"Vậy, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào?"

"Hừmm... Aaa...!"

Như thể nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, Miyuki vỗ tay và áp mũi vào tôi.

Ngửi xung quanh, cuối cùng cô cũng lên tiếng.

"Cha mẹ không thực sự đến tìm nếu em không ở trong phòng! Còn Matsuda-kun không giống em..."

Miyuki đột nhiên nín thở.

Cô dường như định nói rằng tôi không ướt nhẹp như mình, nhưng rồi sự ngượng ngùng dường như ập đến. Sau khi đảo mắt một lúc, cô nhanh chóng tiếp tục.

"Vì... anh khỏe hơn em, vậy thì xuống lầu giết thời gian trước đi. Em tắm xong sẽ nhanh chóng rửa mặt, mang chăn ga xuống. Nếu cha mẹ hỏi em đi đâu, cứ nói là em đi tắm."

"Nếu họ nghi ngờ tại sao em đột nhiên lại tắm thì sao?"

"Hôm nay trời nóng... Sẽ ổn thôi. Em thường làm thế..."

"Anh cũng có mùi mồ hôi."

"Anh thơm lắm..."

Tôi giơ tay lên ngửi nách. Miyuki cười khúc khích trước hành động của tôi.

"Em nói cho anh biết nhé, anh không có mùi đâu."

"Hiểu rồi... nhưng anh thấy không thoải mái. Tụi mình cùng nhau đi và hoàn thành nhanh chóng không phải tốt hơn sao?"

"Nhưng em cần phải tắm...!"

"Vậy thì đi đi. Em tắm đi, anh giặt đồ."

"Nhưng chỉ có một phòng tắm ở tầng hai..."

"Thì?"

Miyuki thoáng sững sờ trước lời đề nghị tắm chung vô tư của tôi. Miệng cô há hốc, cô nhìn tôi chằm chằm một cách khó tin, mặt cô đỏ bừng lên ngay lập tức.

"Anh điên à...? Không đời nào..."

"Tại sao không?"

"Tại sao không á? Tụi mình không thể... Trước tiên, Matsuda-kun hãy kiểm tra xem hành lang có ai không. Em sẽ bắt đầu cuộn tấm ga lại..."

Nói xong, Miyuki thận trọng bắt đầu thu dọn ga trải giường. Cô nhét chăn và đồ lót vào bên trong, tạo thành một gói đồ, rồi cau mày nhìn tôi đứng đó ngơ ngác.

"Anh đang làm gì thế...?"

"Đang theo dõi em."

"Tại sao...?"

"Chỉ vì thích thôi."

"...Đi mau, đi kiểm tra trước đã..."

Tôi lặng lẽ mở cửa và nhìn qua khe hở nhỏ. Liếc xuống hành lang, tôi có thể nghe loáng thoáng tiếng Midori và Wateru trò chuyện ở tầng một. Kanna dường như đang ở trong phòng cô ấy.

"Không có ai ở xung quanh cả."

"Em có thể ra ngoài được chưa?"

"Được rồi."

"Okay... À, còn Matsuda-kun. Cái đó, cái đó..."

Ánh mắt của Miyuki hướng về nửa dưới của tôi. Có vẻ như cô muốn hỏi xem tôi đã vệ sinh sạch sẽ chưa... Tôi không thể không bật cười.

"Anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Ngay trước mặt em."

"...Em không thấy... Thôi, anh cứ đi trước đi... Em sẽ theo sau ngay..."

"Chờ một chút."

Tôi quay lại ôm Miyuki nhưng lại do dự khi nhìn thấy cái bó cô đang cầm. Nhận ra ý định của tôi, cô đỏ mặt và cười khúc khích ngại ngùng.

"Ôm em sau nhé..."

Tôi mỉm cười gượng gạo với cô nàng, giờ đã không còn vẻ tinh nghịch ban đầu, và bước ra khỏi phòng mà không phát ra tiếng động. Sau đó, Miyuki và tôi trao đổi ánh mắt trên cầu thang trước khi đi xuống tầng một.


✦✧✦✧


"Cô ơi."

Khi tôi gọi Midori, người đang chăm chú nhìn vào bàn cờ vây, cô đáp lại trong khi cân nhắc nên đặt quân cờ tiếp theo ở đâu.

"Hửmm?"

"Đặt ở đây không phải tốt hơn sao? Như vậy sẽ hạn chế không gian của cờ trắng, phá vỡ thế cờ của chúng."

"Thật sao? Ở đây à?"

"Đúng, ngay đó."

Midori đặt cờ đen vào nơi tôi chỉ. Vẻ thất vọng thay thế cho vẻ mặt tự tin trước đó của Wateru.

"Này... Này! Không phải cháu nói mình không biết chơi cờ vây sao?"

"Không thật mà."

"Nhưng cháu đã nhìn thấy nước cờ đó?"

"Chỉ là linh cảm thôi..."

Phản ứng kích động của Wateru đã thu hút sự chú ý của Midori, và khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ.

"Có vẻ như ngày mai ông phải đi mua sắm rồi."

"Chúng ta vẫn chưa xong đâu... khoan đã..."

Midori mắng khi ông bắt đầu run rẩy một chân một cách lo lắng, "Đừng run chân. Họ nói rằng điều đó sẽ khiến tiền ra đấy."

Wateru chỉ lờ đi lời cô nói và nói, "...Matsuda, từ giờ trở đi đừng có mách nước nữa."

"Mới nãy ông là người nhờ Matsuda-kun giúp mà... Sao lại nhỏ nhen thế? Đánh bại tân binh như tôi quan trọng đến vậy sao?"

"Tôi chỉ không muốn đi chợ vào cuối tuần này thôi."

Tôi thích sự trung thực của ông ấy. Dù sao thì phản ứng của Wateru cho thấy nước đi của tôi hẳn phải rất quan trọng.

Đây có phải là sức mạnh của nhân vật chính không? Hay chỉ là sự may mắn của một người mới bắt đầu thực sự?

Có lẽ là cái sau. Cờ vây là môn thể thao đòi hỏi kỹ năng tinh thần chứ không phải kỹ năng thể chất. Thật vô lý khi một người như tôi, người có thể lực nhưng không phải là người sắc sảo nhất, lại có năng khiếu chơi cờ vây.

"Mọi người đang làm gì vậy? Tại sao lại chơi cờ vây?"

Miyuki, sau khi tắm xong, hỏi. Midori, người đang tập trung vào trò chơi, mắng cô.

"Con tắm lâu như vậy khi có khách ở nhà à?"

Miyuki liếc nhìn tôi và nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Tại... trời nóng quá, nên con chỉ..."

"Dù trời có nóng đến đâu, để khách phải đợi không phải là hơi bất lịch sự sao?"

Cảm thấy có chút tội lỗi như thể tôi là lý do khiến cô bị mắng, tôi thấy Miyuki trừng mắt nhìn tôi rồi chân thành xin lỗi.

"Xin lỗi ạ... Con sẽ học tiếp nên sẽ đem Matsuda-kun theo cùng."

"Lại nữa à? Sao không ra ngoài và vui chơi đi?"

"Điều đó không ổn... Tụi con cần phải nỗ lực hết sức để tránh trượt kỳ thi giữa kỳ..."

Nói xong, Miyuki ra hiệu cho tôi đi theo mình. Khi tôi đứng dậy để rời đi, Wateru thở phào nhẹ nhõm, trong khi Midori có vẻ hơi thất vọng. Tôi cáo lỗi và rời đi cùng Miyuki để trở về phòng.

Cửa sổ mở toang, chăn trải trên khung, quạt máy quay dữ dội bên trong phòng. Tấm chăn trải giường được phủ một cách nguy hiểm lên bức tường nơi treo đồng hồ. Ngay cả máy sấy tóc cũng được cắm vào ổ điện.

Nhìn vào sự chuẩn bị của Miyuki, tôi hỏi,

"Em định phơi chúng như thế này à?"

"Tụi mình không có nhiều lựa chọn... Cha mẹ ở dưới nhà nên không thể ra tiệm giặt ủi được..."

"Xin lỗi nhé."

"Không, không sao cả... cả hai chúng ta đều muốn..."

Tôi kéo Miyuki vào lòng và hôn lên đỉnh đầu cô nàng, nơi có mùi mận ngọt ngào. Sau đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện và chăm chỉ làm khô chăn và ga.

Thời tiết đẹp, gió khá mạnh. Chăn và ga không dày lắm, và Miyuki đã vắt khô chúng, nên việc sấy khô chúng có vẻ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng biết Miyuki, dù sao thì cô cũng sẽ giặt chúng bằng máy giặt vào đêm khuya.

"Còn chị gái em thì sao?"

Khi tôi sấy khô ga bằng máy sấy tóc, tôi hỏi. Miyuki trả lời,

"Em đã nghe ở cửa phòng chị ấy sau khi tắm... Và em không nghe thấy gì cả. Có thể chị ấy đang ngủ."

Vừa nói xong, cô đã nhẹ nhõm,

*Bụp, Bụp!*

"Miyuki! Cho chị mượn quyển sách đi! Cuốn gì đó đọc mà thông minh một tí á!"

Giọng nói trong trẻo của Kanna vang lên từ bên ngoài cửa.

Phải, sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi chuyện sáo rỗng như vậy.

Miyuki giật mình nhìn tôi. Sau một thoáng im lặng sững sờ, cô lấy lại bình tĩnh và đi đến bàn học. Trong khi tôi gấp chăn và ga lại, cô lấy ra một vài cuốn sách từ kệ có nhãn [Tiểu thuyết Huyền bí] và đi ra cửa.

*Click*

"Đây, đọc cái này..."

Miyuki, chỉ mở nhẹ cánh cửa, đưa những cuốn sách cho Kanna, cô ấy nhận chúng rồi hỏi,

"Em học với Matsuda-kun à?"

"...Ừm. Sắp học..."

"Chị nghe thấy tiếng máy sấy tóc."

"Em đang sấy tóc..."

"Tại sao phải sấy tóc?"

"Vừa mới tắm xong..."

"Tại sao em lại tắm?"

"Trời, trời nóng quá..."

"Em có muốn ăn trái cây hay đồ ăn nhẹ không? Chị có nên mang lên không?"

Khuôn mặt Kanna, hé ra qua khe cửa, sáng lên vẻ tinh nghịch, không chỉ là sự tươi sáng. Giọng nói của cô cũng đầy sự vui tươi.

'Chị ấy biết rồi.'

Cho dù cô không biết chi tiết cụ thể, cô chắc chắn cảm nhận được có chuyện gì đó thân mật đã xảy ra ở đây. Điều này khiến tôi càng tò mò hơn về phản ứng của cô nàng này. Tôi cảm thấy muốn nói rằng tôi sẽ ở lại qua đêm.

"Không, tụi em không cần đâu..."

"Tiếc quá. Giờ em định học à?"

"Em vừa nói rồi mà...!"

"Em đang học môn gì thế?"

"Sao chị lại quan tâm chứ...! Chị đâu có học cùng bọn em đâu..."

"Chị cũng muốn học nữa."

"Sao chị lại muốn học...! Mau đi đi...!"

Nhìn Miyuki bồn chồn, Kanna cười khúc khích, để lại một bình luận đầy ý nghĩa về việc vui vẻ, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

"...Chị ấy biết rồi..."

Miyuki đặt tay lên ngực như thể tim cô đang đập mạnh, khẽ nói.

"Ừm. Có vẻ như vậy."

"Tụi mình nên làm gì đây...?"

Tôi mỉm cười nhẹ với Miyuki, người đang lo lắng nhiều hơn mức cần thiết.

"Nhìn cách chị ấy nói đùa về chuyện đó, anh không nghĩ chị ấy coi đó là chuyện quá nghiêm trọng. Cứ nói chuyện với chị ấy sau đi. Chị ấy có thể phản ứng tốt hơn nhiều so với em nghĩ đấy."

"Thật sao...?"

"Chắc chắn rồi. Và xin lỗi nhé. Vì đã làm mọi thứ trở nên phức tạp."

Sau lời xin lỗi chân thành của tôi, biểu cảm của Miyuki dịu lại. Cô tiến lại gần và nhẹ nhàng chỉnh lại tóc tôi, nói,

"Không sao đâu mà? Cả hai chúng ta đều muốn..."

*Ầm, ầm.*

Khi tôi khóa mắt với Miyuki, một âm thanh vang lên từ khung cửa sổ. Trời bắt đầu mưa. Với những tia chớp ở đằng xa, có vẻ như một trận mưa như trút nước sắp xảy ra...

Mỗi lần Miyuki và tôi làm điều gì đó lãng mạn, trời lại mưa như thế này. Có chuyện gì thế? Bằng cách nào đó, cơn mưa này giống như một phần của chúng tôi, và nó làm tôi phấn chấn hơn.

Miyuki có nghĩ như vậy không? Với nụ cười trên môi, cô đóng cửa sổ lại và nói,

"Tụi mình không thể rời đi cho đến khi mọi thứ khô ráo."

"Okay. Chúng ta tiếp tục nhé?"

"Ừm. Nhưng đừng dùng máy sấy tóc."

Những lời của Kanna dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô nàng. Tôi khẽ cười, gật đầu, và trải chăn ra trước quạt, trong khi Miyuki trải chăn ra bên cạnh tôi.

"Cha mẹ đã chơi cờ vây trước đó phải không?"

"Ừm. Họ cá cược xem ai sẽ phải đi mua sắm vào ngày mai."

"Họ luôn làm thế. Và rồi cuối cùng vẫn đi cùng nhau bất kể ai thắng."

"Đó chính là điều anh nghĩ."

"Vậy là họ sẽ bận rộn chơi cờ vây một thời gian và sẽ không lên đây đúng không?"

"Ai biết rõ họ hơn, anh hay em?"

"Sao lúc nào em cũng phải phản biện thế? Đừng có dỗi nữa."

"Chẳng phải lúc trước anh cũng đã nói thế sao?"

Nhắc đến khoảnh khắc thân mật của chúng tôi khiến đầu Miyuki cúi xuống. Dường như khó chịu với cách nói chuyện hờ hững của tôi, cô nhẹ nhàng giẫm lên chân tôi và ấn xuống.

Trong lúc chúng tôi cãi nhau, tôi tự nghĩ. Thật nhẹ nhõm khi mọi việc diễn ra suôn sẻ mà không gặp nhiều rắc rối.

Tuy nhiên, tôi nên kiềm chế không làm những việc như vậy ở đây trong tương lai. Sẽ ổn thôi nếu Kanna để ý, nhưng sẽ rất khó xử nếu Wateru và Midori phát hiện ra.


✦✧✦✧


Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi trở về nhà vào buổi tối và uống một ngụm nước. Mưa vẫn tiếp tục, dữ dội như dự đoán.

Hàa... Nếu tôi không đóng cửa sổ, Miyuki sẽ cằn nhằn nữa mất.

Tưởng tượng cảnh Miyuki mắng tôi – Matsuda-kun! Em bảo anh đóng cửa sổ lại mà! Sao anh không nghe lời! – Tôi đóng cửa sổ lại và ngã phịch xuống giường.

Còn hơi sớm để gọi cho Miyuki vì cô nói rằng sẽ đi ngủ trong tình trạng mệt mỏi... Tôi có nên trêu Renka không? Không, tôi còn một việc khác cần phải làm. Đó là để thúc đẩy mối quan hệ của tôi với Chinami.

Như tôi đã nghĩ trước đó, việc tạo sự kiện với Chinami là do tôi quyết định. Vậy tôi nên làm gì? Giống như khi tôi cố gắng hết sức để gặp Miyuki trong kỳ nghỉ, tôi có nên chủ động tạo sự kiện không?

Tôi mở ứng dụng nhắn tin để gửi tin nhắn cho Chinami và nhận thấy ảnh đại diện của cô đã thay đổi.

Nhân vật đào dễ thương, khuôn mặt tròn trịa thường ngày giờ đây có vẻ mặt tức giận.

Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Chinami.

Đây là cơ hội diễn ra một cách hoàn hảo và đúng lúc khi tôi có chút thời gian rảnh rỗi...

Nếu tôi bỏ qua điều này, tôi sẽ thất bại trong vai trò nhân vật chính của romcom.

Tôi ngay lập tức cố gắng bắt chuyện với Chinami.

[Sensei đang làm gì vậy?]

Không lâu sau, tôi nhận được hồi âm.

[Giờ chị đang ở bên ngoài.]

[Chị đang làm gì ở ngoài vậy?]

[Chị đang mắc kẹt trong một tình huống khó khăn.]

Tôi biết mà.

[Tình huống khó khăn như thế nào?]

[Trời đột nhiên đổ mưa rất to và bây giờ chị bị mắc kẹt rồi.]

[Sao chị không đi xe buýt hoặc taxi? Hoặc mua một chiếc ô?]

[Haha, chị làm mất chiếc túi đeo chéo có ví và thẻ đi lại rồi.]

Tại sao lại nói như thể đó là điều đáng tự hào vậy?

[Ít nhất thì chị không bị mất điện thoại.]

[Tại chị đang cầm nó trên tay.]

[Chị không sử dụng thanh toán di động sao?]

[Không... Chị nên đăng ký thẻ của mình cho nó sau này.]

[Chị đang ở chỗ nào?]

[Chị đang ở Ikebukuro.]

Tại sao cô lại ở một mình trong khu vực đông đúc thế này? Tôi sẽ hỏi sau. Bây giờ, tôi cần phải chăm sóc Chinami.

[Em sẽ đến đón chị sớm thôi. Gửi vị trí cho em đi. Em sẽ lái xe đưa chị về.]

[C-Cái gì cơ? Không sao đâu. Chị có thể đi dạo quanh cửa hàng bách hóa cho đến khi trời tạnh mưa.]

Hoặc cô có thể liên lạc với cha mẹ. Hoặc nhờ một người bạn gần đó giúp đỡ.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ hành động trước.

[Em đã kiểm tra dự báo thời tiết. Trời sẽ mưa suốt đêm.]

[Thật á?]

Xạo đó, thực ra tôi không kiểm tra nó đâu.

[Vâng. Vậy hãy chia sẽ vị trí và gửi cho em nhé. Em hiện đang rảnh, vì vậy em sẽ đến.]

[Aaa... nếu không phiền thì chị nhờ em nhé?]

[Em sẽ nhận kem đào từ chị sau nhé.]

[Được rồi. Chị sẽ tặng em hai cây để cảm ơn.]

Hôm nay giống như hai ngày trong một. Cảm ơn vì đã làm mất túi đeo chéo, và cảm ơn vì đã quá bất cẩn.

Trong lòng thầm cảm ơn Chinami, tôi đứng dậy khỏi giường và cầm lấy một chiếc ô.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro