Chương 72: Âm Mưu Dâm Đãng
"Miyuki."
"...."
"Miyuki."
"...."
Mặc dù gọi tên cô ngay phía sau, Miyuki vẫn không trả lời.
Bước đi loạng choạng của cô có vẻ nguy hiểm. Khi tôi cân nhắc xem có nên tiếp cận cô không,
"Hanazawa."
Tôi gọi cô bằng họ mà tôi đã dùng từ lâu.
Phản ứng đến ngay lập tức. Miyuki đột nhiên quay đầu về phía tôi.
"...Gì á? Sao đấy...?"
Có vẻ như việc sử dụng họ của cô sau một thời gian dài như vậy đã mang lại hiệu quả mong muốn.
Cô đảo mắt như thể đang cố gắng tìm ra điều mình đã làm sai. Tôi nhún vai với Miyuki và nói,
"Em vừa đi ngang qua phòng thay đồ đó."
Tôi giơ ngón tay cái qua vai, chỉ về phía phòng thay đồ. Miyuki, bước sang một bên để nhìn, gãi đầu.
"Thật luôn..."
"Sao em lại mất bình tĩnh thế? Có bị sao không vậy?"
"Không phải vậy... Chỉ là em đang suy nghĩ về chuyện khác..."
"Về chuyện gì?"
"Em sẽ kể cho anh sau..."
"Được rồi."
Miyuki, do dự đánh giá phản ứng của tôi, liền đổi chủ đề.
"Em nghe nói tuần này chúng ta sẽ đổi chỗ. Anh biết chưa?"
"Ừm, sáng nay Miura có nhắc đến chuyện này. Liệu có phải là bốc thăm không?"
"Em chỉ nghe nói sẽ đổi chỗ, không có thông tin chi tiết về cách thức. Thường thì sẽ là bốc thăm... nên có lẽ lần này cũng vậy?"
"Mình không thể sử dụng đặc quyền của lớp trưởng được sao?"
"Anh đang nói gì thế?"
"Hãy trình bày rõ ràng với giáo viên. Có rất nhiều lý do. Ví dụ như, 'Một thành viên có vấn đề đang thay đổi' hoặc 'Muốn giúp đỡ trực tiếp'... đại loại như vậy?"
"Điều đó không hiệu quả đâu... Nếu làm thế, nó sẽ bị coi là gian lận..."
Dù nói vậy nhưng cô có vẻ bị cám dỗ.
Tôi bước lại gần Miyuki, mỉm cười khi nói.
"Sẽ thật tuyệt nếu hai ta có thể ngồi cùng nhau."
Khuôn mặt của Miyuki lập tức đỏ bừng.
"Em, em cũng cảm thấy như vậy..."
"Em có thực sự ổn không? Hôm nay là giờ thể chất, em có thể học nổi không?"
"Em đã cố gắng nghỉ ngơi một chút, nên sẽ ổn thôi... Nhưng bước đi thì..."
Giọng nói của Miyuki nhỏ dần. Tôi có thể đoán được cô muốn nói gì.
"Tụi mình hãy cố gắng kiềm chế bản thân vào những ngày trong tuần."
"Vâng..."
"Tuy nhiên, anh không chắc điều đó có thể xảy ra hay không."
"Aaa, anh đang nói gì vậy...!"
Miyuki vui vẻ đẩy vai tôi bằng bàn tay đầy tình cảm.
Cô cười bất lực trước khi đi vào phòng thay đồ.
✦✧✦✧
"Hiyaaaa! Đầu! Khóa cổ tay! Thắt lưng!"
Trong khu vườn phía sau câu lạc bộ kendo, Chinami đang kêu quang quác khi biểu diễn nhiều đòn tấn công trên không, rồi quay lại nhìn tôi.
"Năng lượng tập trung từ bụng dưới nên được giải phóng khi tự khích lệ bản thân, truyền sức mạnh cho cơ thể, thể hiện ý chí và tinh thần. Đó là bản chất của năng lượng và kiai. Chỉ với năng lượng xung quanh này, đòn tấn công mới thực sự có thể áp đảo đối thủ."
Cô giải thích trong khi nâng thanh kiếm tre lên ngang hông, tôi tự hỏi liệu nó có nặng không.
Tôi gãi đầu và hỏi,
"Em có thực sự phải hét lên không?"
"Không phải tiếng hét bình thường, mà là tiếng kiai. Tiếng kiai càng mạnh mẽ và sắc bén thì đòn tấn công càng nhanh. Huuuuuu... Đầu..."
Chinami đột nhiên hét lớn, thả lỏng cơ thể, thấy miệng tôi hơi hé ra, cô nói tiếp,
"Em nghĩ thanh kiếm sẽ di chuyển nhanh hơn nếu chỉ thốt ra tiếng kiai như thế sao?"
"Ờ thì, em đồng ý ở một mức độ nào đó nhưng..."
"Tầm quan trọng của kiai không chỉ có vậy. Kiai có ý chí có thể xóa tan những suy nghĩ gây mất tập trung. Nó cũng có thể ngăn chặn năng lượng của đối thủ, khiến họ cảm thấy bị đe dọa."
"Chúng ta không thể thở một lát được sao?"
"Giống như lần đầu chị cho em xem cú đánh vào đầu, hay khi chị tấn công vào eo Renka, chị hít một hơi thật sâu và hét lên 'hup!' phải không?"
"Vâng... đại loại như thế..."
"Được thôi, nhưng tốt hơn là nên đẩy nó ra một cách mạnh mẽ và to hơn. Chúng ta thử xem? Kiai!"
Cô nắm chặt tay và hét lên một tiếng ngắn, trông khá dễ thương.
"Em sẽ tự luyện tập ở nhà sau."
"Tại sao? Em có ngại khi làm kiai trước mặt người khác không? Mmm... Có thể hiểu được. Nhiều người mới bắt đầu nghĩ như vậy, nhưng không ai cười em đâu, và chị cũng cảm thấy như vậy. Hãy thử xem. Lúc đầu có thể thấy ngượng, nhưng rồi sẽ quen thôi."
"Không phải vậy... Chỉ là hôm nay em cảm thấy hơi uể oải thôi."
"Ồ, vậy sao...? Vậy thì, chị có nên mát xa cho em không?"
Giống như lần trước, cô nắm chặt rồi lại mở ra, nở một nụ cười ranh mãnh.
Câu trả lời của tôi chỉ là nằm sấp xuống băng ghế. Điều này có vẻ làm Chinami bối rối khi cô hỏi,
"Em đang làm gì thế...?"
"Chị đã nói là sẽ mát xa cho em mà."
"....Gì cơ? Nhưng..."
"Chị không đùa đấy chứ?"
"Ờ, chuyện chỉ là..."
"Thật ra em đang mong chờ lần đầu tiên được sensei mát xa... Nếu đây là đùa thì học trò này sẽ thực sự thất vọng."
Tôi thở dài, cảm giác như mặt đất sắp nuốt chửng tôi, khiến Chinami phải hắng giọng một cách ngượng ngùng.
"Được thôi, đối với học trò duy nhất của sensei, mát xa là điều tối thiểu ta có thể làm... Nhưng..."
"Nhưng?"
"Sự thật là... Chị thực sự không biết cách mát xa..."
"Chị không biết á?"
"Vậy thì... có lẽ lần sau..."
"Lần sau nhé?"
"Sao em lại làm thế... Đáng sợ quá..."
"Đáng sợ?"
"Matsuda-kouhai... hôm nay em cư xử lạ quá..."
Chinami bắt đầu lùi lại.
Có vẻ như đã đến lúc dừng trêu chọc cô nàng. Tôi đứng dậy, duỗi người ra và nói,
"Em chỉ đùa thôi. Lần sau làm ơn mát xa cho em nhé."
"À vâng... Xin lỗi..."
"Khi nào tụi mình đi ăn kem đây?"
"Hể? Em đã bảo là sẽ cho chị biết khi nào mà."
"Dù vậy, phải có ngày hoặc thời gian thuận tiện cho chị chứ ha."
"Chị thích bất cứ lúc nào. Ngày thường hoặc cuối tuần đều được... Écc!?"
Khi giọng nói của Chinami nhỏ dần, một tiếng hét kỳ lạ thoát ra khỏi môi cô nàng.
Cô giật mình khi thấy tôi đột nhiên đưa tay về phía đầu mình.
Chinami cúi người, phản ứng thái quá, nhưng đó chỉ là chiếc lá rơi trúng đầu cô thôi.
Tôi lấy nó ra và chậc lưỡi.
"Em chỉ đang cố lấy chiếc lá rơi vào người chị thôi."
Lúc đó, Chinami mở một mắt ra.
Nhìn thấy chiếc lá ngay trước mặt, cô mỉm cười ngượng ngùng.
"À, ra là vậy... Đột nhiên em làm chị bất ngờ quá..."
"Chị không thích sao?"
"Không... không hề..."
"Chị lúc nào cũng vô tâm thế. Rất hợp với chị đấy."
"Cảm ơn... Đợi đã, ý em là nó hợp với chị sao?"
"Nó vừa vặn với hình ảnh của chị như một sensei. Thật dễ thương."
"Cái gì áaaa...?"
Đôi mắt to của Chinami lại mở to hơn nữa, như thể cô vừa nhìn thấy ma vậy...
Cô có vẻ khá sốc.
Phản ứng của cô thậm chí còn mãnh liệt hơn cả khi tôi khen cô xinh đẹp trong xe trước đó.
Khuôn mặt cô đỏ bừng như lá mùa thu của cây anh đào. Nhìn xuống cô nàng, tôi hỏi,
"Từ khi nào mà chị lại đeo cái trâm cài tóc màu đào đó thế?"
".... Hở? Gì cơ?"
"Chị bắt đầu đeo chiếc trâm cài tóc đó từ khi nào vậy?"
"À... Chị, chị mới mua nó ngày hôm qua..."
Cô vội vàng ngậm chặt miệng lại và trả lời.
Tôi không thể không cười khúc khích và lắc đầu trước câu trả lời của cô nàng.
Sau đó, với cái nhìn sâu thẳm, tôi nhìn Chinami và chiếc trâm cài tóc đó.
"Nó rất hợp với chị đó."
"C-Cảm ơn nhé..."
Chinami cúi đầu thật sâu để thể hiện lòng biết ơn một cách lịch sự, đồng thời lấy cả hai tay che chiếc trâm cài tóc.
Cô có cảm thấy ngại ngùng không? Hành vi kỳ quặc của cô khiến tôi suýt bật cười.
"Tụi mình đi dọn dẹp ngay bây giờ nhé?"
"Không, không... Hôm nay chị sẽ dọn dẹp... Nếu em thấy uể oải quá, thì em có thể tập dạng chân ra một lát rồi quay lại..."
Dạng chân ra... thuật ngữ này nghe có vẻ hơi tục đó.
"Vận động sẽ giúp em thoải mái hơn."
"...Thật chứ?"
"Chắc luôn."
Bầu không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và êm dịu một cách kỳ lạ.
Chinami nuốt nước bọt một cách khó khăn, dường như quyết định đã đến lúc phải đổi chủ đề và chỉ ngón tay nhỏ xíu về phía phòng chứa đồ.
"Vậy hai ta tới phòng chứa đồ nhé...?"
"Vâng. Nhưng sensei nè."
"Vâng...?"
Tôi hít không khí và dừng lại một lát.
Khi đầu Chinami nghiêng một góc 15 độ, tôi đưa mặt lại gần mặt cô và thì thầm,
"Chị có mùi như đào vậy."
"Chị, chị xin lỗi... Xin lỗi nếu cơ thể chị có mùi...!"
Có phải tôi tưởng tượng không, hay là đôi mắt của Chinami trông có vẻ bối rối?
Điều đó khiến tôi muốn trêu cô nhiều hơn. Với một nụ cười nhẹ, tôi đứng thẳng dậy.
"Em nói theo ý tốt mà, sao lại xin lỗi? Chị nói lúc nào cũng rảnh mà ha? Em sẽ sớm liên lạc thôi."
Thái độ bình tĩnh của tôi có khiến cô thoải mái hơn không? Chinami, người đang hít thở sâu với tay đặt trên ngực, dường như đã lấy lại được sắc mặt tự nhiên của mình.
Cô nhìn tôi bằng đôi mắt hồng, pha chút đỏ, và ngại ngùng trả lời,
"Vâng..."
Mối quan hệ của tôi với Chinami đang tiến triển tốt. Cho đến nay, không có vấn đề gì. Hãy giữ nguyên như thế này.
✦✧✦✧
"Còn Tetsuya-kun thì sao?"
Miyuki hỏi khi đang đợi tôi ở bãi đậu xe.
Tôi mở khóa xe bằng chìa khóa thông minh và trả lời,
"Cậu ấy nói rằng sẽ tiếp tục vì huấn luyện viên muốn cậu ấy được đào tạo thêm."
"Huấn luyện viên kendo?"
"Phải."
"Matsuda-kun không nhận được gì sao?"
"Anh ổn mà."
"Tại sao?"
"Không cần thiết lắm."
"Vậy là kỹ năng của anh kém đến mức phải bỏ cuộc à?"
Miyuki không biết về lúc tôi đánh vào eo Renka.
Tetsuya chưa nói với cô nàng, và tôi cũng không cảm thấy cần phải nhắc lại chuyện đó.
Tôi tự hỏi liệu cô có ngạc nhiên khi biết chuyện không. Hoặc có thể cô sẽ không quan tâm nhiều vì cô không biết nhiều về kendo.
"Đi thôi. Lâu lắm rồi hai ta mới về cùng nhau, chỉ có đôi ta thôi."
"Vâng."
Miyuki buồn ngủ trèo lên ghế hành khách, đặt túi xuống chân và thắt dây an toàn trước khi bắt đầu nghịch điện thoại.
"Hôm nay em buồn ngủ quá...còn anh thì sao?"
"Vẫn ổn, nhưng lại thức đến tận sáng. Về đến nhà thì đi ngủ luôn quá."
"Em định... Nhưng, Matsuda-kun có biết Maritozzo không?"
"Maritozzo? Cái bánh mì phủ đầy kem đó à?"
"Ừm. Masako nói nó ngon lắm, nên em muốn thử. Nó tên là Chestnut Cream Mont Blanc Maritozzo. Em sẽ mua một ít vào ngày mai, vậy hai ta cùng chia nhau ăn nhé."
Nếu là lựa chọn của Miyuki thì chắc chắn là tốt.
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc và cô cũng ít trả lời hơn, tôi liếc sang ghế hành khách.
Đôi mắt cô khép hờ, gật gù trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô hẳn đã kiệt sức vì ngày hôm qua, và sau khi học thể chất, việc phải thức suốt các lớp học buổi chiều chắc hẳn đã khiến cô kiệt sức hoàn toàn.
Tôi nên để cô nghỉ ngơi một chút trong xe. Với suy nghĩ đó, tôi tiếp tục lái xe trong im lặng.
"Mmm..."
Miyuki, có vẻ mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mí mắt của cô vốn đang rung động giờ đã nhắm chặt lại.
Cô trông thật đáng yêu, thở nhẹ nhàng và quay đầu về phía tôi.
Khi đèn đỏ, tôi tranh thủ kiểm tra Miyuki và nhận thấy tay cô đang thả lỏng, tay đang cầm điện thoại.
Chiếc điện thoại trượt sang một bên, chỉ được giữ bằng ngón tay, trông như thể nó có thể rơi ra bất cứ lúc nào...
Sẽ rất phiền nếu nó rơi vào giữa các ghế ngồi, vì vậy tôi phải giữ nó an toàn cho cô nàng.
Khi tôi cẩn thận với lấy điện thoại của Miyuki, tôi nhìn thấy dòng chữ dày đặc trên màn hình và nhăn mặt.
Cô đang đọc một loại bài nghiên cứu nào đó à? Thật ấn tượng. Nhưng khi tôi sắp cầm điện thoại, tôi đã do dự.
Tôi chắc chắn đã nhìn thấy điều gì đó. Một từ có vẻ hoàn toàn không phù hợp với Miyuki ngây thơ.
Tôi nuốt nước bọt và cúi gần hơn để liếc trộm màn hình điện thoại của cô nàng.
Ở đó, tôi tìm thấy:
[Cách tự sướng: Bảy cách khiến cậu bé phát điên.]
Nhìn thấy cảnh đó, theo bản năng tôi biết mình phải giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Tôi quay lại nhìn đường, cố gắng kiểm soát sự co giật của các cơ mặt.
Tôi không thể không mỉm cười.
Cô đã nói rằng bản thân sẽ học hỏi thêm cho tôi, nhưng để bắt đầu sớm như vậy thì...
Đúng là Miyuki, lúc nào cũng chuẩn bị trước.
Và ý nghĩ học được điều gì đó như thế từ một bài báo thì sao? Nó vừa vô lý vừa có phần ấn tượng.
'Hãy giữ im lặng.'
Tôi chưa nhìn thấy gì cả.
Tim tôi đập thình thịch, tôi lấy lại bình tĩnh ngay khi Miyuki cựa mình và lẩm bẩm trong giấc ngủ.
"Ngủ thêm đi. Hai ta vẫn còn lâu mới tới nơi."
"Mmm... xin lỗi..."
Cô kéo điện thoại lại gần và nhắm mắt lại. Nhẹ nhõm, tôi tập trung trở lại vào việc lái xe.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro