Chương 73: Sắp Xếp Chỗ Ngồi
Hôm nay là ngày sắp xếp lại chỗ ngồi, điều này giải thích tại sao lớp học lại ồn ào ngay cả vào buổi sáng.
Những cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt của các học sinh rất lẫn lộn—một số thì phấn khích, một số thì thờ ơ, và một số thì rõ ràng là khó chịu.
Miyuki đứng ở bàn học của mình, cố gắng làm dịu tiếng nói chuyện huyên náo của đám học sinh.
"Mọi người ơi, đừng nói nữa được không? Giáo viên sắp tới rồi."
Cô gõ nhẹ cuốn sổ tay vào mép bàn.
Khi tiếng ồn lắng xuống đôi chút, Miyuki hài lòng nhìn khắp lớp học và nhìn chằm chằm vào tôi, người đang ngả người trên ghế.
"Matsuda-kun. Chân của cậu."
Cô chỉ ngón trỏ dài xuống dưới, khẽ lắc nó theo cách có vẻ khiêu khích.
Tôi ngồi gác chân lên bàn và khịt mũi một cách thản nhiên.
"Giày của tớ không chạm vào nó mà."
"Ngay từ đầu, việc gác chân lên bàn đã là sai rồi."
"Thoải mái lắm, cậu nên thử xem."
"Đặt chúng xuống ngay."
Tôi lầm bầm trong miệng với vẻ mặt đầy khó chịu nhưng vẫn tuân thủ, kéo ghế lại gần và ngồi thẳng dậy.
Sau đó, Miyuki phát biểu trước lớp.
Cánh cửa trượt mở ra.
Một giáo viên hói đầu bước vào và quan sát khắp phòng.
Sau một hồi trao đổi ngắn với Miyuki, ông đi thẳng vào vấn đề.
"Những người cao trên 1m75 đứng ở phía sau."
Năm người, bao gồm cả tôi, đứng dậy và di chuyển về phía sau.
Tetsuya cũng có mặt ở đó, nhưng chỉ đạt được chiều cao yêu cầu.
Đôi mắt cậu sáng lên đầy mong đợi, có lẽ cậu đang hy vọng có được một chỗ ngồi cạnh Miyuki.
Hãy mơ đi.
"Đầu tiên... Matsuda."
"Vâng."
"Em, ngồi ở phía sau cùng cạnh cửa sổ."
Nghe ông nói, tôi mỉm cười.
Góc cạnh cửa sổ, bị chặn ở một bên, là nơi lý tưởng cho mọi trò nghịch ngợm cùng người yêu.
Tôi nhanh chóng di chuyển đến bên cửa sổ, ngồi vào góc ngay cạnh cửa sổ, cười khúc khích một mình.
Giáo viên cười khan.
"Em có thích chỗ đó không?"
"Vâng, tốt lắm... thật tuyệt."
"Đừng nghĩ rằng ngồi sau là có thể ngủ được. Nếu ngủ, thầy sẽ chuyển em lên phía trước, hiểu chưa?"
Cứ đổi chỗ tôi thử đi. Nếu ông muốn thấy hạt giống của tôi rải rác như giấy vụn trên ảnh cưới của ông trong phòng ngủ.
"Gần đây em học tập rất chăm chỉ, dù thỉnh thoảng có ngủ gật, xin hãy bỏ qua cho ạ."
Tiếng cười vang lên khắp lớp học.
Lời tuyên bố táo bạo của tôi về việc lười biếng dường như rất buồn cười.
Giáo viên lắc đầu không tin vào câu trả lời táo bạo của tôi.
"Quả đúng là Matsuda mà. Rồi tới Igarashi và Miura, ở giữa. Takeda và Ozawa, ở phía lối đi."
Tetsuya, ngồi cách tôi một ghế, cười khúc khích.
"Chỗ ngồi tốt ha. Giúp đỡ nhau nhé, Matsuda."
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng Tetsuya và tôi chỉ đổi chỗ cho nhau.
Lắc đầu, tôi chỉ vào bàn học của mình.
"Chúng ta đổi bàn sau tiết một nhé."
"Bàn học ư? Có thực sự cần không? Bàn của cậu cũng sạch như của tôi thôi."
Ai mà biết được là cậu có giấu gỉ mũi dưới gầm bàn không cơ chứ, chết tiệt.
"Tôi thích bàn học của mình. Tôi ngày càng thích nó rồi."
"Thích... thật sao?"
"Ừm. Vậy chúng ta đổi nhé."
"Được rồi... ổn thôi. Nhưng có mùi lạ bốc ra từ bàn học cũ của cậu..."
"Mùi gì thế thằng đầu bu*i?"
"Khoan..."
Giống như một thám tử đang giơ tay, Tetsuya bắt đầu đánh hơi xung quanh, mũi giật giật.
"Đây là... mùi mận à? Không phải đào sao?"
Tôi thầm chế giễu sự phỏng đoán của cậu ấy.
Cậu đang ngửi thấy mùi hương mận của Miyuki.
Nó đã chuyển từ bộ đồng phục treo trong tủ quần áo ở nhà tôi, để lại một mùi hương thoang thoảng nhưng ngọt ngào.
Bằng cách nào đó, cậu đã nhận ra điều đó. Không chính xác lắm, nhưng vẫn vậy.
"Cậu có biết trông mình lúc này buồn cười thế nào không?"
Giọng điệu của tôi pha lẫn sự khinh thường, khiến Tetsuya giật mình trước khi gãi gãi sau đầu.
"Xin lỗi. Trông hơi biến thái ha?"
"Đừng nói chuyện với tôi. Tởm quá."
"Hơi quá rồi đó."
Trong lúc chúng tôi cãi nhau về những chuyện vặt vãnh, cả lớp ùa lên phía trước, xếp hàng.
Mỗi người lấy một tờ giấy từ chiếc túi do giáo viên chuẩn bị.
Thật buồn cười khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của những người phải ngồi ghế trước.
Chẳng mấy chốc, những học sinh ngồi ở hàng ghế trước mặt tôi đã tiến lại gần. Họ là những người tôi quen biết rõ.
Họ là Gái bánh mì và Lớp phó.
"À, xin chào... Matsuda-kun..."
"Giúp đỡ nhau nhé, Matsuda-kun."
Việc có những gương mặt quen thuộc tụ tập quanh nhân vật chính là một điều sáo rỗng trong mọi câu chuyện học đường, kể cả romcom. Tôi không thể không mỉm cười mãn nguyện.
"Rất hân hạnh, Gái bánh mì."
"Uu, ừm ờm..."
"Cả cậu nữa, Gái đeo kính."
Cảm thấy bị xúc phạm vì biệt danh này, Lớp phó đã phản pháo.
"Gái đeo kính? Tên tôi là Honoka. Natsume Honoka."
Quả là một cái tên đẹp.
Có lẽ tôi sẽ quên nó trong vòng 10 phút, nhưng tôi sẽ nhớ cho đến lúc đó.
Tôi miễn cưỡng giơ tay xin lỗi và nhìn Miyuki, người vẫn đứng im cạnh giáo viên cho đến khi bốc thăm gần kết thúc.
Cô chọn cuối cùng vì cô là lớp trưởng phải không?
Ghế bên cạnh tôi vẫn còn trống, nên có vẻ như Miyuki sẽ ngồi ở đó...
Nhưng vì vẫn còn một vài... etou, nhiều người nữa ở lại nên tôi hơi lo lắng.
Đúng lúc đó, Miyuki, sau khi nhìn thấy giáo viên, gật đầu nhẹ và đi tới sau khi cầm lấy cặp.
Sau đó cô đặt túi lên bàn học của tôi.
"Cậu có thể dời cái này sang một bên được không?"
Giọng điệu của cô hờ hững, pha lẫn chút vẻ ve vãn.
Tôi cười toe toét, khoe hàm răng và hỏi.
"Vậy tụi mình ngồi cùng nhau à?"
"...Ừm. Tớ đã nói chuyện với giáo viên. Nói rằng dạo này cậu tiến bộ hơn... nên tớ sẽ đảm bảo cậu không gặp rắc rối khi ngồi cạnh."
Đó là điều tôi đã nói trước đây.
Bất chấp quy định cấm can thiệp... có vẻ như mong muốn được ở bên tôi của cô lớn hơn bất kỳ cảm giác tội lỗi hay gánh nặng nào.
Sau khi tôi để túi của Miyuki sang một bên, cô lịch sự ngồi xuống, cảm ơn Gái bánh mì và Gái đeo kính.
Mùi hương mận lan tỏa xung quanh chúng tôi.
Mọi chuyện sắp trở nên thú vị hơn nhiều.
"Xin chào, Tetsuya-kun."
Miyuki thò đầu ra và vui vẻ chào Tetsuya, người cũng ngượng ngùng vẫy tay đáp lại.
"Chào Miyuki."
Gương mặt cậu sáng lên như Miyuki. Cậu có vẻ vui mừng khi được ở gần cô nàng.
Nhưng trong mắt cậu lại có chút thất vọng, có lẽ là vì Miyuki không ngồi cạnh. Nhất là khi cô ngồi cạnh tôi.
"Matsuda-kun sẽ gặp rắc rối nếu làm loạn trong giờ học đấy."
Miyuki lắc ngón tay về phía tôi, cảnh cáo.
Tôi thoát khỏi cơn mơ màng và đưa tay ra sau đầu, đan các ngón tay vào nhau.
"Tớ đã thấy mệt với chuyện đó rồi."
"Tụi mình hãy cùng nhau học tập chăm chỉ nhé."
"Phiền quá."
"Tớ còn sẽ hành động phiền hơn nữa... Nếu không thích, hãy yêu cầu giáo viên chuyển cậu lên phía trước nhé."
Miyuki và tôi giả vờ khó chịu với nhau theo một hành động không hề buồn cười, lén nhìn nhau và cười khúc khích.
Tim tôi đập nhanh rồi.
Miyuki chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy.
Với tất cả những gì sắp diễn ra ở đây, tôi hy vọng nó sẽ được đón nhận nồng nhiệt.
"Có ai gặp khó khăn khi nhìn bảng không?"
Theo lệnh của giáo viên, một số học sinh giơ tay. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi theo ý thích, giáo viên, thấy không còn lời phàn nàn nào nữa, nghiêm nghị tuyên bố bắt đầu lớp học.
"Mọi người, lấy sách ra, lớp học sắp bắt đầu rồi."
Tôi kéo ghế lại gần hơn, che chắn cho Miyuki một chút, và đặt tay lên đùi cô một cách thản nhiên khi cô vén tóc ra sau tai và mở sách ra.
"E hèm...!"
Miyuki ho nhẹ, khẽ huých vai vào người tôi, có vẻ thích thú trước sự táo bạo của tôi.
Tôi nở một nụ cười tinh nghịch với cô và viết vội một ghi chú lên cuốn sách giáo khoa rồi đẩy nó về phía bàn cô nàng.
[Anh sẽ tiếp tục làm như thế, vì vậy nếu em không thích, hãy yêu cầu giáo viên chuyển chỗ cho em nhé.]
Có lẽ là khó chịu vì tôi nhắc lại lời cô trước đó, Miyuki cắn môi dưới và, với bàn tay cầm bút chì cơ, nhẹ nhàng chọc vào mu bàn tay tôi đang đặt trên đùi mình. Sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, cô bắt đầu tập trung vào bài học.
Trước khi đổi chỗ, có lẽ tôi đã lê bước đến trường chỉ để nhìn thoáng qua Miyuki, Renka hoặc Chinami...
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi thực sự mong chờ được đến trường mỗi ngày.
✦✧✦✧
"Matsuda-kun...! Đừng chạm vào em bất cứ khi nào anh muốn nhé...!"
Lúc đó là thời điểm ngay trước khi hoạt động câu lạc bộ diễn ra, sau khi tất cả các lớp học buổi chiều đã kết thúc. Ở cầu thang dẫn lên sân thượng, Miyuki mắng tôi.
Khuôn mặt cô ửng hồng, là kết quả của những lần tôi vuốt ve đùi trong và eo cô trong giờ học. Thấy cô hơi nóng lên, tôi giả vờ ngây thơ và nói,
"Anh làm thế vì anh thích em mà."
"Thích à? Anh cứ làm thế vì anh thấy phản ứng của em buồn cười chứ đâu...!"
"Vậy thì ngừng phản ứng lại đi?"
"Dừng lại đi. Nếu có người nhìn thấy thì sao? Nếu đến tai giáo viên thì sao? Ăn điểm trừ chắc luôn... Lý do thì đủ rõ ràng rồi..."
"Anh có thực sự nên dừng lại không?"
Nghiêng người lại gần hơn, tôi trêu chọc hỏi lần nữa, khiến Miyuki đảo mắt và trả lời với giọng điệu thất bại,
"Nếu em bảo anh làm thì mới được làm... Cho đến lúc đó, đừng..."
Câu trả lời của cô cho thấy có lẽ cô thực sự thích sự đụng chạm của tôi.
Có lẽ cô thậm chí còn cảm thấy hồi hộp?
Lúc đầu, cô có thể nhạy cảm như bây giờ, nhưng hãy bắt đầu bằng những cái chạm nhẹ nhàng và dần dần quen với điều đó, sự cảnh giác của cô sẽ giảm xuống, và cuối cùng, Miyuki thậm chí có thể chủ động tiếp xúc.
Đặc biệt là khi mùa đông đến và mặc áo khoác dày hơn, lúc đó sẽ trở nên táo bạo hơn.
"Thật tàn nhẫn khi muốn làm điều đó mà không được phép."
"Tàn nhẫn ư? Giờ bộ em là người xấu sao?"
"Biết rõ là anh không thể cưỡng lại được, thế mà vẫn bảo anh đừng làm thế á?"
"Làm sao em biết được Matsuda-kun không thể cưỡng lại được điều gì? Anh chưa từng nói gì cả..."
"Anh có thực sự cần phải nói không? Dù sao thì anh cũng sẽ cố gắng kiềm chế."
"Xin hãy làm thế... Việc đó thực sự rất khó khăn với em..."
"Nó khó khăn thế nào với em thế?"
"...Anh đấy nhá..."
Miyuki nở một nụ cười dịu dàng khi vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo đồng phục của tôi, khéo léo thay đổi chủ đề.
"Có lẽ thứ sáu này em không thể đến chơi với Matsuda-kun được. Gia đình em đang lên kế hoạch cho một chuyến đi chơi."
Đây có phải là một sự kiện bất ngờ không? Các chuyến đi gia đình thường chỉ diễn ra vào mùa đông phải không?
"Chuyến đi gia đình à?"
"Ừm. Cha đột nhiên nói muốn đi Nikko, nên cả nhà cùng đi. Nhưng em sẽ về vào tối thứ bảy... Lúc đó em sẽ ghé qua."
Bố vợ ơi, đúng lúc con nghĩ rằng chúng ta đang có mối quan hệ tốt đẹp, tại sao lại có chuyện bất ngờ thế này?
Điều này có thể khiến nảy sinh ác cảm đấy?
Nikko không xa, nhưng tôi không ngờ sự việc lại diễn ra đột ngột thế này... Thật thất vọng.
Không, hãy suy nghĩ tích cực.
Đây hẳn là dấu hiệu để dành thời gian cho Chinami.
Tôi đã quá bận rộn với Miyuki đến nỗi bỏ lỡ cơ hội ra ngoài ăn kem.
Đây có thể là cơ hội hoàn hảo để gặp Chinami.
"Không còn cách nào khác. Chúc em có chuyến đi vui vẻ. Nhắn tin cho anh khi em có thể và gọi cho anh để trò chuyện trước khi đi ngủ nhé."
"Hiểu rồi... Em phải đến văn phòng hội học sinh ngay bây giờ... Em sẽ đến muộn mất."
Miyuki kéo tay tôi về phía mình, mân mê khoảng trống giữa các ngón tay. Cô có vẻ miễn cưỡng không muốn tách ra.
Bất chấp lời nói, hành động của cô dường như luôn bộc lộ tính thất thường của tuổi mới lớn.
Tôi lặng lẽ tận hưởng những gì chỉ có thể được mô tả là cử chỉ trìu mến được ngụy trang dưới hình thức mát xa của Miyuki, tôi chỉ vào tóc cô bằng tay kia.
"Một vài sợi tóc của em đang chĩa ra kìa. Trông giống như bị tĩnh điện vậy."
"Vậy thì... sửa nó cho em đi..."
Cô bước lại gần hơn, nhìn tôi với ánh mắt vòi vĩnh.
Cô cố tình làm thế à? Nó gần như là quyến rũ tôi. Sau khi cẩn thận sửa lại tóc cho Miyuki, tôi nói,
"Liên lạc với anh ngay khi em trở về từ chuyến đi nhé. Anh sẽ đến đón em."
"Okay. Em sẽ mua quà cho anh..."
Một món quà nhỉ... Nếu là vòng tay thì tuyệt ha.
Thứ để khoe khoang trước mặt Tetsuya.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro