Chương 74: Hẹn Hò Với Nhỏ Cuồng Đào
[Chị gái trêu em.]
[Chị ấy trêu em thế nào?]
[Chị cứ hỏi em có "vui vẻ" với Matsuda-kun không... và tỏ ra tinh nghịch khi cha mẹ không có ở đó.]
[Vậy em đã nói gì với chị ấy?]
[Em đã bảo là em sẽ nói sau, nên hãy giữ im lặng lúc này.]
[Em định nói với chị ấy sau à?]
[Vâng. Em định vậy.]
Liệu cô có dễ dàng thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi không?
Ngay cả khi cô ấy là người trong gia đình và dễ nói chuyện hơn, vẫn khá ngạc nhiên khi Kanna có vẻ bị thuyết phục.
Thật ấn tượng, Miyuki. Đó chính là cách để trở nên táo bạo hơn từng bước một.
[Ngôi đền thế nào?]
[Vừa để hành lý ở khách sạn, nên vẫn chưa nữa.]
[Em ở chung phòng với chị ấy à?]
[Vâng.]
Sẽ thật tuyệt nếu xông vào đó vào giữa đêm, tôi muốn xin một chỗ.
Tôi tò mò không biết hai chị em sẽ nói chuyện với nhau như thế nào... khiến tôi muốn lắp một thiết bị nghe lén.
[Em phải xuống ăn tối bây giờ... Em sẽ liên lạc lại với anh sau.]
[Chúc em đi chơi vui vẻ nhé.]
[♡]
Nhìn biểu tượng trái tim mà Miyuki gửi khiến tôi bật cười.
Thật ấm lòng khi thấy cô ngày càng cởi mở hơn.
-Ờm... Matsuda-kouhai!
Một giọng nói dễ thương vang lên từ bên ngoài cửa sổ xe.
Tôi cất điện thoại đi và nhìn về phía cửa sổ bên ghế hành khách.
Đó là Chinami, mặc một chiếc áo nỉ rộng thùng thình và một chiếc váy xếp ly ngắn, tay đặt trên trán, cố gắng nhìn vào bên trong xe.
Cô đang khoe vẻ dễ thương của mình trong một bộ trang phục hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngoài hơi trưởng thành mà tôi thấy ở cửa hàng bách hóa.
Ngay cả khi không cố gắng quá nhiều, cô vẫn có khiếu ăn mặc đẹp.
-Đây có phải là xe của Matsuda-kouhai không...? Matsuda-kouhai...? Em có ở đó không...?
'Báo trước chi khi mình có thể bất ngờ xuất hiện thế này?' Tôi cười khúc khích, nhấn nút trên tay vịn.
*Bíp!*
Với một tiếng động ngắn, cánh cửa mở khóa.
Chinami trông như thể cô đã nhìn thấy ma.
"Écc!"
Có vẻ như cô không ngờ tới âm thanh đó.
Tôi lè lưỡi tỏ vẻ hơi khó chịu, nhoài người ra và mở cửa xe phía hành khách bằng tay.
*Thình.*
"À...! Xin chào Matsuda-kouhai!"
Chinami, nắm chặt quai túi đeo chéo, cúi đầu chào.
Tôi mỉm cười và vẫy tay.
"Chào. Đây là xe của em, mời chị vào."
"Vâng...!"
Chinami cẩn thận trèo vào ghế hành khách và thắt dây an toàn.
Tôi thoáng thấy cặp đùi trắng nõn của cô và không suy nghĩ gì, tôi lấy một chiếc chăn từ ghế sau và đắp lên người cô nàng.
"Lần trước cũng như vậy. Đây, nó sẽ che cho chị."
"Cảm ơn rất nhiều...!"
Khi Chinami cúi đầu, mái tóc cô buông xõa xuống vai.
Có phải vì tóc cô dài ra một chút hay là vì trang phục?
Không hiểu sao trông cô lại quyến rũ đến bất ngờ.
Tôi cầm lấy thiết bị định vị và hỏi.
"Tụi mình đi nha? Tên nơi đó là gì vậy?"
"Chị sẽ dẫn đường cho. Em cứ lái xe về phía trước đi."
"Chị nhớ đường sao?"
"Tất nhiên rồi."
Chinami kiêu hãnh ngẩng mũi lên.
Tôi không thể không bật cười trước vẻ ngây thơ của cô và cầm lái.
Theo chỉ dẫn thân thiện của cô nàng, tôi lái xe.
✦✧✦✧
*Ding-dong!*
Cánh cửa mở ra với tiếng chuông reo vui tai.
Nhân viên bán hàng ở quầy vui mừng khi nhìn thấy Chinami.
"Chào mừng! Quý khách quay lại ạ?"
"Hehe... Xin chào."
Chinami mỉm cười tinh quái và tiến đến quầy.
Nhân viên bán hàng đã quen với đơn hàng của cô và nói.
"Kem ba tầng vị đào đúng không ạ?"
"Vâng!"
"Và..."
Người nhân viên ngừng nói, liếc nhìn tôi từ phía sau Chinami.
Cái nhìn tò mò cho thấy việc Chinami dẫn bạn đến đây là điều bất thường.
"Quý khách muốn dùng gì ạ?"
"Ồ, tôi sẽ..."
Khi tôi đang xem xét các loại kem ở quầy, tôi thấy thích thú,
"...."
Tôi nhận thấy Chinami đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Đôi mắt to tròn đó có ý nghĩa gì?
Rõ ràng là cô đang gợi ý tôi nên chọn giống mình.
Kem đào là lựa chọn không thể bỏ qua, nhưng tôi nên chọn món gì khác để làm Chinami vui?
Câu trả lời đã rõ ràng.
"Làm ơn, cho tôi kem đào nhé."
Nụ cười của Chinami dịu lại.
Cô có vẻ hài lòng với lựa chọn của tôi. Kể cả khi nhồi nhét toàn bộ vào bụng mình kem ba tầng vị đào có vẻ hơi quá, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi sẽ phải xoay xở bằng cách nào đó.
"Rõ ạ. Quý khách còn muốn thêm gì nữa không ạ?"
"Xin cho hai Macaron đào và hai Mochi đào."
Chinami vui vẻ thêm món tráng miệng vào đơn hàng, tình yêu của cô dành cho đào gần như là cuồng nhiệt.
Có phải cô là người cuồng đào không?
Tôi cho rằng mình phải làm cô thích thú bằng nhiều món tráng miệng khác nhau.
"Đơn hàng của quý khách đã sẵn sàng. Hai cốc kem ba tầng vị đào, mỗi loại hai phần Macaron đào và Mochi đào... tổng cộng là 1860 yên ạ."
Chinami rút ví từ túi đeo chéo ra khi nhìn thấy số tiền trên máy tính tiền.
Chiếc ví được trang trí bằng nút hình quả đào và thiết kế tổng thể màu hồng, chính là phong cách của Chinami.
Sau khi trả tiền, cô dẫn tôi đến một góc ghế với khuôn mặt rạng rỡ. Khi cô ngồi xuống, tôi đặt điện thoại lên bàn và hỏi,
"Chị thích đào nguyên quả hay đào qua chế biến như topping?"
"Chị thích cả hai. Chị thực sự không thể chọn giữa chúng. Còn Matsuda-kouhai thì sao? Em có sở thích nào không?"
"Em không kén ăn... Em có thể ăn hầu hết."
"Thật tốt khi nghe điều đó. Chị còn một ít đào cứng ở nhà hay nên nói là đào nguyên quả nhỉ; chị sẽ mang một ít vào tuần tới. Tụi mình cùng ăn nhé."
Đào cứng á?
Trong cơ thể tôi còn có những thứ cứng khác nữa.
Tôi nghĩ sẽ hoàn hảo hơn nếu đặt nó vào bên trong phần mềm mềm bên trong của cô nàng.
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, kem đào, macaron và mochi đã được phục vụ.
Chinami, với nụ cười rạng rỡ, nhìn tôi đầy mong đợi, âm thầm thúc giục tôi nếm thử chúng trước.
Tôi cầm một chiếc thìa nhựa và nói,
"Itadakiamsu."
"Hãy thưởng thức và cho chị biết nếu em cần thêm nhé."
Điều đó không thể xảy ra.
Tôi thậm chí còn hoài nghi về hương vị của món ăn có màu thịt này.
Với cảm xúc lẫn lộn, tôi múc một ít kem và đưa lên miệng.
'Thật bất ngờ...'
Nó ngon ghê.
Vị ngọt đặc trưng của đào tràn ngập trong miệng, cùng với kết cấu giòn tan ở đây và đó.
Nội thất dễ thương, kem thì ngon. Chẳng trách Chinami lại là khách quen ở đây.
Nơi này đúng với sở thích của cô nàng.
Nhìn thấy đôi mắt hơi mở to của tôi sau khi nếm thử kem, khóe miệng Chinami nhếch lên.
"Thật sự rất ngon phải không?"
"Vâng... ngon hơn em mong đợi."
Sau khi trả lời, tôi lại cắn thêm một miếng kem.
Chinami, hài lòng với phản ứng của tôi, háo hức cắn một miếng lớn chiếc bánh macaron.
"Mmm...!"
Cô nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị, đầu ngả ra sau một cách thỏa mãn.
Tôi cảm thấy muốn gãi cằm cô nàng ghê.
Làm sao tôi có thể giành được sự ủng hộ của Chinami đây?
Trong lúc suy nghĩ, tôi quyết định lặng lẽ thưởng thức kem.
Tốt hơn là thể hiện sự trân trọng của mình đối với món ăn hơn là nói huyên thuyên một cách không cần thiết.
✦✧✦✧
"Yayy... Giờ em đã là thành viên của câu lạc bộ Đào rồi, vậy nên hãy cùng chị đắm mình vào thế giới đào nhé, Matsuda-kouhai."
Bài phát biểu chào mừng kỳ lạ của Chinami khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng và đi đến bãi đậu xe công cộng khiến tôi phải đưa lưỡi quanh miệng để loại bỏ hương đào còn sót lại.
Tôi chậm lại một chút vì Chinami, người đang cần mẫn theo kịp bước chân tôi.
"Có lợi ích gì khi tham gia câu lạc bộ đào này không?"
"Tất nhiên là có. Là thành viên và hội trưởng, thỉnh thoảng chị sẽ mang đào đến cho em."
"Còn quyền lợi nào khác không?"
"Hừmm... Nếu em khát trong lúc hoạt động câu lạc bộ, chị sẽ pha trà đào cho em uống."
"Em rất muốn, với tư cách là một thành viên, thỉnh thoảng em có thể cùng ăn gì đó với chị, như hôm nay chẳng hạn."
"Ồ, chắc chắn rồi. Lần sau, hai ta hãy đi uống sinh tố đào nhé."
Chinami vui vẻ đồng ý, dường như không hề để ý đến lời mời gián tiếp của tôi về một chuyến hẹn hò khác, cô chấp nhận ngay.
Tôi có nên hài lòng khi Chinami là người gợi ý nơi chúng tôi sẽ đến hôm nay không?
Vì mối quan hệ của cả hai ban đầu chỉ là senpai kouhai nên buổi hẹn hò hôm nay là một bước tiến đáng kể.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy còn thiếu sót, khiến tôi có phần chưa hài lòng.
Có vẻ như còn quá sớm để chia tay.
"Em đang suy nghĩ sâu xa về điều gì vậy?"
Chinami ngước nhìn tôi, cái đầu nhỏ của con bé nghiêng về phía sau, tôi thấy điều đó thật buồn cười.
Nếu chúng tôi hôn nhau, ngay cả khi Chinami nhón chân, tôi cũng phải khuỵu gối khá nhiều... có lẽ ngồi xuống sẽ tốt hơn.
"Matsuda-kouhai? Có chuyện gì vậy? Có gì trên mặt chị à?"
Chinami chạm vào mặt và xua tay, tỏ vẻ bối rối vì tôi không phản ứng gì.
Câu nói sáo rỗng của cô khiến tôi thoát khỏi sự mơ màng và tôi nhún vai.
"Chị dễ thương quá."
"....Vâng...?"
Chinami dừng lại ngay tại chỗ, mắt cô mở to, khuôn mặt tái nhợt, rồi dần dần chuyển sang màu đỏ.
Tôi trêu cô bằng một nụ cười mỉm.
"Chị dễ thương quá."
".... Hở...?"
"Em nói chị dễ thương quá."
".... Hở...?"
Phản ứng của cô mãnh liệt hơn nhiều so với phản ứng thể hiện ở phòng câu lạc bộ kendo.
Cô liên tục lặp lại từ đó vì không tin, tai cô đỏ lên, rõ ràng là còn giật mình hơn trước.
Khi tôi từ từ tiến lại gần với nụ cười đầy ẩn ý, Chinami cũng lùi lại cùng khoảng cách. Sau đó, gót dép của cô vướng vào một viên đá cuội hơi nhô ra.
"Áaa!"
Khi Chinami hét lên một tiếng lạ và mất thăng bằng, tôi nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy cổ tay cô nàng, ngăn cô ngã về phía sau và giúp cô lấy lại tư thế.
"Cẩn thận một chút, sao lại vụng về thế?"
Không ai trong chúng tôi lường trước được sự việc này.
Một sự kiện bất ngờ?
Dù là gì đi nữa thì phản xạ của tôi vẫn rất chính xác.
Nó làm tôi nhớ lại lúc tôi tránh được cả cơn nôn của Miyuki sau khi cứu cô ấy trên bãi biển.
Chinami, vẫn còn sốc vì sự cố bất ngờ, rùng mình khi tôi vỗ lưng cô để cố gắng phủi bụi trên người.
Sau đó, cô cúi đầu thật sâu.
"C-C-C-Cám ơn... X-X-Xin lỗi vì quá vụng về..."
Giọng cô run rẩy dữ dội. Cố gắng nhịn cười nhưng không được, tôi bật cười trước mặt cô nàng.
"Ahaha... Xin lỗi nhé, buồn cười quá...!"
Tôi không hiểu tại sao cả hai chúng tôi đều xin lỗi nhiều đến vậy.
Tôi cười sảng khoái và lại vỗ nhẹ vào lưng cô nàng.
"Em làm chị sợ à? Sao chị lại muốn chạy trốn?"
"Chị không cố ý chạy trốn..."
"Chân của chị có ổn không?"
"Vâng, ổn cả... Cảm ơn vì đã cứu chị..."
"Váy của chị hơi bị kéo lên rồi kìa. Kéo nó xuống đi."
"À! Đúng rồi...!"
Cô nhanh chóng chỉnh lại váy. Tận hưởng sự thay đổi hài hước trong bầu không khí, tôi bình tĩnh chờ cô chỉnh lại vẻ ngoài.
"Đã s-sẵn sàng...! Tụi mình hãy nhanh chóng chạy về nhà thôi...! Nhé...!"
Lời cầu xin của cô rõ ràng pha lẫn mong muốn trốn thoát thực sự, khiến tôi gần như bật cười lần nữa.
Nhìn Chinami, cô gần như sắp khóc, tôi gật đầu.
"Được rồi. Chúng ta quay về thôi. Hôm nay vui lắm."
"Hàa... Chị cũng vậy..."
Tôi muốn véo má khi cô hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Cố kìm nén sự cám dỗ, tôi cùng Chinami đi bộ trở lại bãi đậu xe.
Với bản tính của Chinami, cô có thể sẽ về nhà và ngượng ngùng một mình, thậm chí có thể đá tung chăn vì bực bội trước khi gọi cho Renka.
Tôi tò mò không biết cô sẽ kể lại những sự kiện hôm nay với cô ấy như thế nào.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro