Chương 81: Chinami Suýt Bị Lừa (2)
"Haa... Những kẻ lừa đảo người khác không sợ sức mạnh của pháp luật sao?"
Một tiếng thở dài, nặng nề vì tức giận, thoát ra khỏi môi Chinami.
Nói thế này thì có vẻ hơi buồn cười, nhưng lời thoại của cô nghe giống như lời một ma pháp thiếu nữ vui vẻ sẽ nói.
Trong tay Chinami, người đang đá chân một cách vô hồn, là một phong bì đựng tiền mà kẻ lừa đảo trả lại, được cô nắm chặt.
Chỉ vào nó và chỉ về phía chiếc túi đeo chéo của mình, Chinami nhanh chóng nhét chiếc phong bì vào bên trong và ôm chặt chiếc túi vào ngực.
Khi tôi nhìn thấy đôi mắt cô lo lắng đảo quanh, tôi nói,
"Những người như chị, quá tử tế và dễ tha thứ, chỉ khuyến khích chúng trở nên táo bạo hơn thôi."
"Chị có thể làm gì đây... Ông ấy khóc và thề sẽ không bao giờ làm thế nữa... Và nghĩ đến việc ông ấy thậm chí còn không chăm sóc tốt cho búp bê Momo-chan!"
Chinami lắc đầu như một nữ chính thua cuộc bi thảm trong một câu chuyện.
Có vẻ như cô buồn bã vì búp bê Momo bị hỏng hơn là vì suýt bị lừa.
Điều đó có phần vô lý.
"Được rồi... nhân viên nhà ga đã đưa anh ta đi rồi, vậy nên họ sẽ giao anh ta cho cảnh sát hoặc xử lý anh ta một cách thỏa đáng."
"Chà... Nhưng chị thực sự trông dễ bị lừa đến vậy sao?"
Thành thật mà nói, trông cô có vẻ dễ bị lừa đấy.
Tôi định tự mình kiểm tra con búp bê trước đó, nhưng cô lại vô tình đưa tiền cho người kia.
Nuốt những lời đó vào, tôi an ủi Chinami.
"Sẽ còn nhiều cơ hội khác để tìm được búp bê Momo-chan mà. Đừng quá nản lòng."
"Hàa... Có lẽ chị đã mù quáng thương lượng với kẻ lừa đảo để mua được búp bê Momo-chan với giá rẻ... Vì nhìn tận mắt, nó cứ lấp lánh hấp dẫn không chịu được."
"Chị không cảm thấy có gì đó không ổn khi mua búp bê cũ mà người khác đã dùng sao?"
"Đúng vậy. Hàa... Nếu không có Matsuda-kouhai, chị có thể gặp rắc rối thực sự... Cảm ơn rất nhiều."
"Tốt nhất là tránh những thứ như giao dịch đồ cũ trong tương lai. Nếu có thứ gì đó chị thực sự muốn, hãy chắc chắn đi cùng em hoặc Inoo-senpai."
"Okay..."
Câu trả lời của Chinami lắng xuống khi cô ngẩng đầu lên.
Cô bước thẳng, má hơi ửng hồng.
Cô đỏ mặt như thể đang chịu đựng cái lạnh của mùa đông, trông thật đáng yêu.
Tôi từ từ đặt tay lên vai vuốt tóc cô nàng.
"Hể?"
Sau đó, khi cô giật mình, tôi nhẹ nhàng ấn xuống bằng tay mình.
"Đừng buồn bã như vậy, em thích nhìn thấy chị vui vẻ hơn."
"....Mmnh...!"
Không rõ đó là lời đáp lại hay tiếng rên rỉ.
Tôi thấy vẫn còn nhạy cảm.
Cảm giác như chỉ cần chạm vào là cô sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Sau khi bóp chặt vai Chinami, tôi bỏ tay ra.
"Cảm giác thật tuyệt phải không?"
"Gaa...! K-Không, cảm giác không tuyệt chút nào...!"
Câu trả lời của Chinami xuất hiện khi những cơ bắp căng thẳng của cô được thả lỏng.
Nhìn xuống cô đang hơi khom người và nhăn mặt, tôi mỉm cười và nói,
"Thật đáng tiếc. Em sẽ tìm hiểu thêm sau."
"Em định tìm hiểu thêm về điều gì...?"
"Mát xa đó. Gần đây em mới coi đó là sở thích, và em sẽ đảm bảo sẽ mát xa cho chị một lần."
".... Một lần mát xa... Nếu chị nhận nó..."
Thì sao, nó sẽ hủy hoại cô sao?
Câu trả lời của Chinami nghe giống như câu trả lời trong game dành cho người lớn theo chủ đề NTR, thật buồn cười.
Tôi quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối và nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
"Bởi vì em thực sự muốn tặng chị một lần, vậy thì để em thử sau nhé. Tất nhiên, nếu không thích, em sẽ không làm đâu."
"....Ờ thì, nếu vậy... Chị sẽ xem xét một cách tích cực..."
Chinami trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, đầu cúi xuống.
Với khuôn mặt gần sát và nụ cười rạng rỡ của tôi, cô dường như vừa cảm thấy choáng ngợp vừa xấu hổ.
"Được rồi, vậy tụi mình quay về nhé? Em sẽ đưa chị về nhà."
"Vâng vâng..."
"Về nhà, tắm rửa và nghỉ ngơi. Đừng nghĩ đến chuyện lướt web đồ cũ. Hiểu chưa?"
"Chị hiểu rồi..."
"Hai ta có nên hứa không?"
Khi tôi đưa ngón út về phía Chinami, cô giật mình trước khi hỏi,
"Chúng ta thực sự cần phải hứa về chuyện này sao...? Em không tin chị á?"
"Đó chỉ là một biện pháp phòng ngừa. Lúc trước chị đã nói rằng nó cứ ám ảnh chị."
"...Chỉ là đùa thôi..."
"Nghe có vẻ nghiêm túc với em đấy. Thôi nào, hứa đi."
Ngón tay tôi ngay trước mũi Chinami. Cô nghiêng vai sang hai bên vì ngượng ngùng, cuối cùng cô đưa ngón tay thon dài của mình ra và móc vào ngón tay tôi.
Móng tay của cô được sơn màu hồng rất đẹp.
Nhìn chúng chằm chằm, tôi cười toe toét.
"Vậy tụi mình đã hứa rồi á? Hôm nay chúng ta sẽ quên Momo-chan đi nhé?"
"Vâng..."
"Móng tay của chị đẹp quá. Chúng rất hợp với chị đó."
"C-Cảm ơn... Chị cũng nên sơn móng tay cho em luôn nhé...?"
Một tay của Chinami, tay kia của Miyuki. Hừmm, nghe cũng không tệ lắm.
"Màu này à?"
"Vâng... màu đào..."
"Có vẻ như nó không hợp với em đâu."
"Ngược lại thì có... Chị nghĩ màu đào sẽ hợp với em hơn..."
Cô rất giỏi đáp trả mà không cần nhìn thẳng vào mắt người khác.
Tận hưởng bầu không khí nhẹ nhàng đột nhiên, tôi mở rộng đầu gối.
"Tụi mình hãy tới bãi đậu xe."
"À... Chị sẽ trả tiền đỗ xe..."
"Chị không muốn nợ em điều gì sao?"
"Không phải vậy... Hôm nay em đã giúp chị, nên cũng là điều tự nhiên thôi..."
"Hãy báo đáp em sau nhé. Được chứ?"
"Vâng..."
"Chị dễ thương quá. Vậy chúng ta đi nhé?"
"Vâng..."
Giống như lần trước, cô chỉ có thể thốt ra những lời khẳng định ngắn gọn, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.
Tôi mỉm cười và định vuốt ve cánh tay thon thả của cô nhưng rồi lại dừng lại.
Hôm nay, thế là đủ rồi.
Tốt nhất là đừng khơi dậy cảm xúc của Chinami nữa, hãy lặng lẽ quay về.
✦✧✦✧
Ngày hôm sau.
Khi tôi đợi trong xe trước nhà Miyuki, đang nghịch điện thoại, tôi dừng lại khi nhận thấy Chinami đã thay đổi ảnh đại diện.
Đó là một Momo-chan trông luộm thuộm. Hình ảnh dường như phản ánh những gì cô ấy đang cảm thấy: xấu hổ, chóng mặt và bối rối.
Nói về Momo-chan, biểu cảm của nó khá đa dạng. Tôi tự hỏi liệu có "ahegao" nào trong số họ không.
*Bụp.*
Trong khi tôi đang tập trung vào điện thoại, cửa bên ghế hành khách mở ra. Miyuki bước vào xe với khuôn mặt rạng rỡ. Cô hôn nhẹ lên môi tôi khi thắt dây an toàn. Sau đó, tôi hỏi cô nàng,
"Em đợi có lâu không?"
"Không, em vừa mới chuẩn bị xong luôn. Tụi mình sẽ đến nhà Tetsuya-kun ngay bây giờ đúng không?"
"Chúng ta có phải cứ mang theo thứ phiền toái đó không?"
"Lần trước anh cũng gọi cậu ấy như thế...! Cậu ấy là bạn mà...!"
Bạn à, chắc chắn rồi.
Tôi gạt bỏ chủ đề đó bằng một tiếng khịt mũi và khởi động xe.
"Hôm qua anh đã làm gì?"
Miyuki hỏi một câu hỏi bình thường trong khi nhìn ra cửa sổ.
Tôi trả lời một cách bình tĩnh trong khi lái xe.
"Anh đã gặp Nanase-senpai."
"Nanase-senpai...? Quản lý câu lạc bộ kendo á...? Người mà chúng ta đã gặp trước đó?"
"Ừm. Chị ấy định trao đổi trực tiếp một số hàng cũ, nên anh đi theo."
"Tại sao Matsuda-kun lại theo chị ấy để mua hàng cũ?"
"Lần trước em thấy Nanase-senpai ngây thơ thế nào rồi đấy."
"Chị ấy có vẻ thực sự ngây thơ... Nhưng tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?"
"Anh có cảm giác chị ấy có thể bị lừa đảo. Vì vậy, anh đã đi cùng, và chị ấy xém bị lừa."
"Cái gì...? Thật sao?"
Khuôn mặt đang lạnh ngắt của Miyuki đột nhiên tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi gật đầu nhẹ khi liếc nhìn cô nàng.
"Có một con búp bê màu đào rất được ưa chuộng tên là Momo-chan phải không?"
"Ồ...! Em biết nó! Dạo này nó nổi tiếng lắm..."
"Anh đã tra cứu rồi, quả thực rất nổi tiếng. Con búp bê này có giá hơn 20.000 yên."
"20, 20.000 yên...? Số tiền lớn thế, mà chị ấy còn suýt bị lừa nữa sao?"
"Chính xác là 25.000 yên."
"Con búp bê á? Anh đã kiểm tra nó trước khi giao dịch đúng không?"
"Tất nhiên là có. Nhưng chị ấy chỉ liếc nhìn rồi đưa tiền. Anh định xem kỹ hơn thì tên lừa đảo cố chạy trốn với số tiền đó, và trong quá trình đó, con búp bê rơi xuống và đầu của nó tách khỏi thân."
Miyuki quay hẳn người về phía tôi, rõ ràng là rất tò mò.
"Họ có cố bán thứ đó trong một giao dịch trực tiếp không? Lừa đảo bằng cách giao hàng không phải dễ hơn sao?"
"Ờ, có vẻ như kẻ lừa đảo đã đánh giá thấp Nanase-senpai sau cuộc trò chuyện của họ. Thêm vào đó, với việc giao hàng, có dấu vết bằng chứng phải không?"
"Phải... Dễ dàng hơn khi đưa ra lời bào chữa bằng giao dịch trực tiếp. Vậy, kẻ lừa đảo đã xảy ra chuyện gì?"
"Tui anh định giao hắn cho cảnh sát, nhưng senpai đã tha thứ cho hắn ta."
"Tại sao...?"
"Chắc hẳn thấy thương hại khi thấy hắn cầu xin một cách đáng thương như vậy. Dù nhân viên nhà ga đã đưa hắn đi, nên hắn có thể sẽ bị bắt."
"Thật nhẹ nhõm... Sẽ tệ lắm nếu chị ấy đi một mình... Anh đã làm tốt lắm."
Miyuki vỗ vai tôi tỏ vẻ tán thành, cho rằng tôi đi theo cô chỉ vì thiện chí.
Có thể sắp xếp một cuộc gặp giữa hai người để giúp họ hòa thuận hơn.
Nhưng trước tiên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
"Nhưng Nanase-senpai không phải quá ngây thơ sao? Đó là một giao dịch có rủi ro cao..."
"Chính xác. Chị ấy quá dễ tin người."
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã tới nhà Tetsuya.
Tôi càu nhàu khi nhìn vào cánh cửa trống rỗng không có ai.
"Cậu ấy đang đi nhờ xe mà thậm chí còn chưa ra nữa."
"Cậu ấy sẽ sớm ra ngoài thôi... Và đôi khi em cũng đến muộn một hoặc hai phút."
"Rõ ràng là em luôn được đi nhờ xe..."
Khi tôi ngừng nói, tôi luồn tay vào giữa hai đùi Miyuki.
Cô giật mình vì sự đụng chạm đột ngột, tôi cười khúc khích và tiếp tục,
"Miura sắp nổi giận rồi."
"Giận vì cái gì chứ...! Trước tiên, buông em ra..."
"Màu sắc rất tốt. Không ai có thể nhìn thấy bên trong."
Khi tay tôi luồn sâu hơn vào bên trong váy đồng phục học sinh, Miyuki thở hổn hển và cắn môi dưới, cố gắng nhấc tay tôi lên.
"Không phải vào sáng sớm thế này...!"
"Tại sao Miura lại không biết gì thế?"
"Em sẽ nói sau...! Vậy nên hãy thả em ra...! Tetsuya-kun sắp ra rồi...!"
Đúng như lời Miyuki nói, Tetsuya bước ra khỏi cửa trước với một lát bánh mì nướng trong miệng.
"Cậu ấy luôn ngắt ngang vào những lúc như thế này."
Tôi rụt tay lại khi Miyuki vội vàng chỉnh lại váy.
Sau khi nắm chặt bàn tay nóng bừng của cô nàng, tôi nói,
"Tụi mình đã quyết định rồi mà? Em đã nói là mình sẽ nói sớm thôi."
*Bụp.*
Ngay khi tôi vừa nói xong, Tetsuya đã mở cửa sau và bước vào xe.
Cậu nhanh chóng nuốt miếng bánh mì nướng và nhẹ nhàng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi có đến muộn không?"
'Không cần phải xin lỗi.'
Ban đầu, tôi định mắng, nhưng trong lòng không khỏi khen ngợi cậu ấy.
Tôi hy vọng cậu sẽ tiếp tục xuất hiện vào những thời điểm khó xử như vậy cho đến khi tôi ngừng chở cậu đi. Hành vi thiếu tế nhị của cậu cũng giúp phát triển sở thích của Miyuki.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro