Chương 91: Đội Trưởng Dễ Thương Tinh Tế

*click*

Tôi, người đang nằm duỗi dài, mở mắt ra khi nghe thấy tiếng xoay nắm cửa.

Không lâu sau, có tiếng sột soạt bên ngoài cửa sổ, rồi cửa sổ mở ra với tiếng kẽo kẹt rùng rợn.

Một luồng không khí lạnh tràn vào.

Tôi cau mày và trùm chăn lên tận đầu, còn Miyuki vỗ nhẹ vào mông tôi.

"Dậy đi đồ ngốc. Đã bảy giờ rồi."

Bảy giờ à?

Chẳng trách bầu trời trông yên bình đến thế khi cửa sổ mở ra.

"Sao em đến sớm vậy, lại làm ầm ĩ thế..."

"Bởi vì em muốn gặp anh."

Không, làm sao có thể nói như thế được?

Sự khó chịu của tôi đang tan biến.

Tôi thở dài, xua tan cơn buồn ngủ và kéo tấm chăn đang phủ trên đầu ra.

Sau đó, tôi nhìn Miyuki bằng đôi mắt không dễ gì mở ra được.

"Đến đây và nằm xuống."

"Anh có mùi."

"Mùi gì thế?"

"Giống như mồ hôi."

Tôi chế nhạo, nắm lấy cổ tay Miyuki và kéo cô thật mạnh.

Với một tiếng "bịch!", Miyuki ngã đè lên người tôi.

Tôi đặt tay lên eo Miyuki và vuốt ve mông cô nàng, giống như cô đã làm với tôi trước đó.

Sau đó, tôi dùng một ngón tay gõ nhẹ vào môi.

Một cử chỉ muốn hôn.

Liệu cô có thích cách tôi hành động khi vẫn còn ngái ngủ không?

Miyuki mỉm cười nhẹ và trề đôi môi được tô màu đỏ tươi ra, tạo ra âm thanh mút mát khi hôn tôi.

Nhìn cô nàng, người đã dành rất nhiều tình cảm, tôi khẽ cười và nói.

"Em đã xin phép mẹ để đến đây chưa?"

"Vâng."

"Em có thể xuống khỏi người anh được không? Để anh dậy đã."

"Hông."

"Em bảo anh có mùi mà?"

"Mùi thơm lắm nên không sao đâu."

"Em nói đó là mùi mồ hôi."

"Em thích mùi mồ hôi của anh lắm."

Cô dụi mặt vào ngực tôi trong khi đùa giỡn, giống như một con mèo đang cố gắng lưu lại mùi hương trên người chủ của nó.

Tôi chỉnh lại mái tóc rối của Miyuki và đặt cô nằm xuống cạnh mình.

Sau đó, Miyuki mở to mắt và hỏi.

"Hôm nay anh định làm gì?"

"Anh chưa nghĩ đến chuyện đó. Hôm qua em đi ngủ lúc mấy giờ?"

"Hửmm...? Khoảng một giờ sáng chăng?"

"Cho đến lúc đó thì em làm gì?"

"Em đã xem phim với chị gái."

"Vậy thì bây giờ chắc là em buồn ngủ rồi ha?"

"Không buồn ngủ lắm... Aaa, anh đang làm gì thế...?! Em không muốn nằm xuống nữa sau khi tắm xong đâu...!"

Miyuki đột nhiên bắt đầu làm ầm ĩ.

Bởi vì tôi đã trải chăn ra hoàn toàn và che kín cơ thể cô nàng.

Tôi dùng tay và chân chặn cơ thể đang quằn quại của cô lại và thì thầm nhẹ nhàng.

"Em có thể tắm lại. Khi anh tắm, em có thể tắm cùng mà."

"C-Cùng nhau...? Lại...?"

"Chẳng phải sẽ thật tuyệt nếu được ngâm mình trong bồn tắm và cảm nhận không khí mát lạnh sao?"

"..."

Cơ thể cô ngay lập tức trở nên bình tĩnh.

Nhìn vào sự im lặng của cô nàng, có lẽ cô đã bị cám dỗ.

"Tụi mình cũng mang theo một lon bia và uống nhé. Thế nào?"

"Anh định ở nhà luôn à? Không ra ngoài ư?"

"Sau khi tắm rửa và ngủ trưa, anh đang nghĩ đến việc đi mua dụng cụ tập kendo... Em có muốn đi cùng anh không?"

"Đồ tập Kendo?"

"Ừm. Anh muốn tự luyện tập ở nhà."

Việc luyện tập như di chuyển chân có thể được thực hiện mà không cần thiết bị, nhưng ngoài ra, sẽ dễ dàng hơn nếu có kiếm tre hoặc đồ bảo hộ.

Tôi có thể mượn thiết bị từ câu lạc bộ, nhưng tôi không muốn chia sẻ thứ mà người khác đã sử dụng.

Tôi muốn thứ gì đó vừa vặn với cơ thể mình hơn nên cũng hơi háo hức muốn mua cho mình một chiếc.

Vì vậy, tôi tin rằng mua nó vào thời điểm này là đúng đắn.

"Matsuda-kun thực sự nghiêm túc với kendo nhỉ?"

"Em nghĩ là anh sẽ sớm bỏ cuộc sao?"

"Không phải vậy, nhưng em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ mua thiết bị... Yaaaan! Nhột quá...!"

Khi tôi khẽ cù vào eo Miyuki, người đang nói những lời tinh nghịch, cô ngọ nguậy và bật ra tiếng cười ngọt ngào.

Trong lúc hành hạ cô nàng, tôi đưa miệng vào bộ ngực to lớn ấy, hơi nhô lên qua lớp áo phông, nuốt trọn nó và thổi vào đó.

"Phùuu...!"

Toàn thân cô cứng đờ.

Cô nắm tóc tôi và giật thật mạnh, như thể cảm thấy một cảm giác rất gợi cảm cùng với cảm giác nóng bỏng.

Tôi rời miệng khỏi ngực cô và nhẹ nhàng hỏi.

"Em đi cùng anh chứ?"

"E-Em... Em đâu có nói là mình sẽ không đi đâu..."

"Tối nay em ngủ lại đây à?"

"Em không thể... Ngày mai em phải đến học viện..."

Mẹ vợ cứ cố gắng can thiệp vào chuyện của chúng tôi.

Vậy thì tôi phải làm sao? Tôi nên thuyết phục Midori để cô ấy cũng có thể tận hưởng thời gian bên tôi nhỉ?

Tôi nuốt những lời đó vào trong và vòng tay qua eo Miyuki, người đang căng thẳng.

"Hai ta hãy tắm sau một lát nhé."

"...Được thôi."


◇◇◇◆◇◇◇


Nơi tôi đưa Miyuki đến là một cửa hàng bán đồ tập kendo hơi xa trung tâm thành phố.

Lý do tôi cố tình đi xa như vậy, bỏ lại một vài cửa hàng gần đó, là vì đây là cửa hàng mà Renka đã tới.

Nói cách khác, đó là nơi gần nhà Renka.

"Bầu không khí thực sự rất tuyệt vời..."

Ấn tượng của Miyuki sau khi bước vào cửa hàng nhỏ, không hiểu sao lại có mùi giống một hiệu sách cũ.

Tôi đặt tay lên lưng cô và nói,

"Em thích mùi này sao?"

"Ừm. Nó làm em muốn mua thứ gì đó. Không biết có sách nào không nhỉ?"

"Phải có sách về kendo."

Chúng tôi đi qua góc trưng bày đồ bảo hộ và hướng đến quầy, nơi chúng tôi gặp một người bất ngờ.

"...Matsuda?"

Renka đang ở đó, nhìn vào một thanh kiếm tre mới.

Thực ra, chuyện đó không có gì bất ngờ cả.

Không đến mức mong đợi, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ ở đó vì lý do nào đó.

Tuy nhiên, tôi thực sự không ngờ rằng sẽ có người này đến cùng cô ấy.

"Miyuki...? Matsuda?"

Giọng nói độc đáo của cậu vừa ngây thơ vừa ngờ nghệch.

Miyuki và tôi mở to mắt khi thấy Tetsuya đứng cạnh Renka.

"Tetsuya-kun...? Tại sao Tetsuya-kun lại ở đây..."

Tetsuya, người vừa tỉnh táo lại trước câu hỏi ngạc nhiên của Miyuki, liếc nhìn tôi và trả lời.

"À... Tớ định mua dụng cụ tập kendo mới, và đội trưởng bảo sẽ xem giúp tớ, nên tớ đi cùng chị ấy."

Nhìn tên khốn này xem? Nó đã trở nên đủ thân thiết với Renka để có thể liên lạc với cô ấy trực tiếp rồi sao?

Tetsuya có được thông tin liên lạc của cô ấy khi nào vậy? Cậu là một kẻ hèn nhát mà.

Hay là Renka đã yêu cầu trước?

Dù là gì thì cũng thật bất ngờ. Và nó rất giống cậu ấy.

Cậu đang cảm thấy khủng hoảng vì tôi, nhưng vì Renka đã nói sẽ xem qua thiết bị của cậu nên cậu đang cười toe toét và vẫy đuôi như một con chó...

Tất nhiên, Miyuki đã nằm ngoài tầm với của cậu, nhưng thật khó để thấy cậu có thể nghiêm túc đến thế khi cần tập trung vào một việc.

Quả là cảnh tượng đáng xem. Đúng như mong đợi của một kẻ thua cuộc không thể quyết định giữa ba người.

Tôi tự hào về cậu! Miura Tetsuya!

"Thật sao? Vậy thì..."

Miyuki nhìn Renka, người đang đứng ngây người bên cạnh Tetsuya.

Sau đó, Tetsuya bước vào giữa Miyuki và Renka và giới thiệu Miyuki với Renka với một nụ cười.

"Vâng. Người bên cạnh tớ là đội trưởng. Đội trưởng à, đây là Miyuki, bạn thuở nhỏ của em trong 15 năm. Em đã kể với chị về cậu ấy trước đây rồi nhỉ?"

Cảm giác như cậu đang nhấn mạnh cụm từ "bạn thuở nhỏ 15 năm"... thật đáng thương.

Tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của cả ba người.

"Em đã gặp chị vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức chào hỏi. Chào chị, em là Hanazawa Miyuki."

Miyuki cúi đầu lịch sự như một học sinh gương mẫu.

Renka nheo mắt, chào Miyuki với thái độ khá lịch sự.

"Chị là Inoo Renka. Hân hạnh được gặp em. Chị đã nghe Miura kể rất nhiều về em đấy."

"Ồ vậy ư?"

"Ừm. Em là lớp trưởng lớp 1-A đúng không? Em ấy nói em là một cô gái tự tin và năng động... em chắc chắn là như vậy. Chị có thể biết chỉ qua bầu không khí của em."

Bình thường Miyuki vẫn thế mà nhỉ?

Nhưng biết đấy, cô rất khác vào ban đêm.

Miyuki che miệng và mỉm cười bằng mắt, nói.

"Chị đang khen em đấy à?"

"Tất nhiên rồi."

"Cảm ơn nhé. Tetsuya-kun cũng nói về chị rất nhiều, senpai. Cậu ấy nói chị là một đội trưởng tuyệt vời..."

"Thật sao?"

Ánh mắt của Renka hướng về Tetsuya.

Đó là một biểu cảm ấm áp ở một cấp độ khác hẳn so với biểu cảm khi cô nhìn tôi.

"Vâng. Xin hãy chăm sóc Tetsuya-kun thật tốt. Và..."

Ánh mắt của Miyuki hướng sang một bên.

Cô trừng mắt nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa con trai hơi rắc rối, rồi tiếp tục.

"Matsuda-kun cũng vậy... Em biết là khó, nhưng hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt. Cậu ấy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, vì vậy chị có thể mắng cậu ấy một cách nghiêm khắc bất cứ khi nào cậu ấy làm vậy."

[Nhưng cháu nó là một đứa trẻ ngoan, xin cô hãy hướng dẫn cháu thật tốt]

Cô giống như một người mẹ đang nói điều tương tự vậy.

Renka, người đã đặt thanh kiếm tre xuống, khoanh tay lại.

Cô nhìn qua lại giữa tôi và Miyuki, rồi từ từ gật đầu.

"Chị sẽ cố gắng hết sức."

Tôi nghĩ cô sẽ cố gắng hạ thấp tôi bằng cách nói rằng tôi quá bạo lực hoặc có tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ khi đấu tập...

Nhưng đáng ngạc nhiên là cô lại để mọi chuyện diễn ra một cách trôi chảy.

Ờ thì, Renka không phải là kiểu người nói xấu sau lưng người khác khi người đó đang đứng ngay trước mặt cô ấy.

Sẽ rất phiền phức nếu Renka nhắc đến tôi xem phim với Chinami ở đây.

Có một cách để thoát khỏi chuyện này, nhưng thật khó chịu khi một kế hoạch bị bên thứ ba làm sai lệch chứ không phải do lỗi của tôi.

Vì vậy, tôi phải vào cuộc và thay đổi tình hình.

"Đội trưởng. Chị có thể giúp em chọn đồ bảo hộ không?"

"Em cũng đến để mua thiết bị à?"

"Vâng."

"...Được thôi. Em muốn mua gì?"

"Đồ bảo hộ và một thanh kiếm tre."

"Sao em không dùng cái ở phòng câu lạc bộ?"

"Mặt nạ không thoải mái. Và thanh kiếm tre không vừa với tay em."

"Em thực sự có ý định luyện tập đúng cách sao?"

Đương nhiên rồi. Có một người mà tôi thực sự muốn đào tạo đúng cách.

"Vâng."

"Được rồi. Đi theo chị. Rất vui được gặp em, Hanazawa."

Renka mỉm cười ấm áp với Miyuki.

Miyuki, người cúi người đáp lại, nhìn vào lưng Renka khi cô ấy đi đến góc phòng với bộ đồ bảo hộ, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Sau đó cô giơ ngón trỏ lên.

"Chúng ta nói chuyện sau nhé."

Nhìn giọng nói trầm thấp của cô nàng, có vẻ cô không thích thái độ thẳng thắn của tôi đối với Renka.

Tôi chỉ nhún vai rồi hất cằm về phía Tetsuya đáng thương, người đã tụt lại phía sau.

"Hai người nói chuyện đi."

"Được thôi. Tớ có nên nói lời cảm ơn vì đã giúp chọn chúng không?"

"Tớ sẽ lo liệu việc đó."

"Đó là phép lịch sự cơ bản. Hiểu chưa?"

Tôi gật đầu với Miyuki, người đang đưa ra một yêu cầu nghiêm khắc, rồi tiến đến gần Renka, người đang nhìn vào bộ đồ bảo hộ bằng đôi chân dài của mình.

Sau đó, Renka, người cầm lấy chiếc mặt nạ, nói một cách bình thản và nhỏ nhẹ.

"Quả là sự kết hợp bất ngờ."

"Ý chị là gì?"

"Em và Hanazawa. Chị nghe Miura nói ba người chơi với nhau... Và em không thể đứng thẳng trước mặt Hanazawa nhỉ? Em ấy đáng sợ đến vậy sao?"

Phản ứng bình thường không phải là nghi ngờ mối quan hệ giữa Miyuki và tôi, khi đến cửa hàng cung cấp đồ dùng kendo cùng nhau sao?

Mặc dù vậy, việc cô phản ứng hờ hững như vậy có nghĩa là Tetsuya hẳn đã nói với Renka.

Rằng tôi, Miyuki và cậu ấy thường xuyên đi chơi cùng nhau.

Vậy nên có lẽ cô không nghi ngờ gì cả vì cô nghĩ chúng tôi chỉ là bạn bè đi chơi với nhau.

Thật kỳ lạ là nó lại hữu ích vào những lúc như thế này.

Ờ, nếu thậm chí không có bất kỳ giá trị sử dụng nào thì cậu ta có ích gì với tôi?

"Miyuki có thể rất đáng sợ khi cậu ấy tức giận."

"Em gọi Hanazawa bằng tên, nhưng lại gọi Miura bằng họ?"

"Em không có xu hướng gọi con trai bằng tên riêng."

"Thật là một sự bướng bỉnh kỳ lạ."

"Đó không phải là bướng bỉnh, mà là vấn đề sở thích cá nhân."

"...Được rồi, đưa đầu về phía trước, để chị đo kích thước của em."

Renka thở dài.

Khi tôi thò đầu ra với Renka, cô đội mặt nạ lên đầu tôi và thắt chặt dây.

Tai và thái dương của tôi trở nên tê liệt.

Xét theo việc cô thậm chí còn không hỏi xem tôi có ổn không, có vẻ như cô đang trả thù tôi bằng cách cố tình thắt chặt sợi dây hơn.

Cô có một khía cạnh dễ thương bí mật. Hãy tiếp tục như vậy, Renka.

Bởi vì cô càng làm như vậy thì ham muốn chinh phục cô của tôi sẽ càng lớn.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro