Chương 005: Suýt nữa thì chết đuối trong chén

Huyền Ngọc khó hiểu trừng mắt nhìn Hương ly đang phát cáu.

"Ngươi cảm thấy nó thích ăn thứ này sao?" Thanh âm của Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.

Huyền Ngọc trung thực gãi gãi đầu: "Thuộc hạ cảm thấy nó rất thích mà, ngài xem, nó còn rất kích động đó!"

Kích động cái đầu ngươi, ta đây là đang tức giận có được hay không!

Như Tiểu Niếp hồng hộc thở phì phò.

Cho ta ăn cái thứ này, ta liền cào mặt ngươi thành sợ khoai tây cho coi.

Nàng hướng về phía Huyền Ngọc nhe răng trợn mắt rít gào, nhưng thanh âm nàng phát ra lại cực kỳ non nớt, một chút uy hiếp cũng không có.

Đột nhiên có một bàn tay to chặn mất tầm mắt của nàng.

Trong khi Như Tiểu Niếp còn đang ngây người, cái tay kia đã duỗi đến chỗ nàng, cường ngạnh đem miệng nàng mở ra.

Ngón tay có chút thô ráp ở trong miệng nàng tùy ý khuấy đảo, nàng liền không ngừng trốn tránh, muốn đem ngón tay đối phương đẩy ra ngoài.

"Vẫn là răng sữa." Thanh Mặc Nhan đánh giá qua hàm răng của nàng.

"Huyền Ngọc, ngươi đến nhà bếp lấy một ít sữa dê đến đây."

Sữa dê!

Hai mắt Như Tiểu Niếp sáng lên.

Tuy hơi hôi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng được tính là đồ ăn của con người, nàng nhịn.

Chỉ một lúc sau, đã thấy Huyền Ngọc bưng một cái chén nhỏ bước vào.

Lần này Thanh Mặc Nhan không để Huyền Ngọc đặt cái chén nhỏ trên mặt đất, mà trực tiếp đưa tay nhận lấy.

"Thế tử." Huyền Ngọc có chút do dự. "Để thuộc hạ làm là được."

Y thấy, chủ tử nhà y tay có thể cầm bút, cũng có thể rút kiếm, chỉ là không thể để chủ tử tự tay hầu hạ cho một con Hương ly ăn được.
"Không cần, ngươi ra ngoài đi." Thanh Mặc Nhan cầm nửa chén sữa ấm áp trên tay.

Như Tiểu Niếp cuối cùng cũng bất chấp cái gì mà thục nữ ưu nhã rụt rè, nhào đến chui đầu vào trong chén.

"Ộc ộc ộc ộc......"

Gặp quỷ sao, cái chén này sao lại sâu như thế, nàng sắp chết đuối rồi nè.

Như Tiểu Niếp giãy giụa không ngừng, muốn rút đầu từ trong sữa dê ra.

Nhưng theo tình cảnh hiện tại mà nói, chén này quá sâu, chân sau của nàng đã không còn chạm vào thứ gì nữa rồi.

Chẳng lẽ...kết cục cuối cùng của nàng là bị chết đuối ở trong cái chén này sao? Trong giây phút này nàng như vừa nhìn thấy hình ảnh ông nội đã qua đời. Lão thần côn đó vuốt cằm, cười tủm tỉm nói với nàng: "Niếp Niếp, cố gắng nỗ lực, sớm mang về cho ta một thằng cháu rể nha."

A a a a, cái quỷ gì!

Vào thời khắc mấu chốt, Thanh Mặc Nhan đem nàng kéo ra.

Gương mặt Như Tiểu Niếp dính đầy sữa dê, thật quá đáng sợ, nàng còn tưởng sẽ bị lão thần côn kia đem xuống địa ngục luôn rồi chứ.

Thanh Mặc Nhan mày nhíu chặt lại, lấy khăn lau mặt cho nàng: "Chưa từng thấy loài động vật nào ngốc như ngươi."

Như Tiểu Niếp mang vẻ mặt vô tội.

Thanh Mặc Nhan hơi nghiêng nghiêng chén, Như Tiểu Niếp cuối cùng cũng thuận lợi uống đến no nê, vuốt cái bụng nhỏ tròn vo rồi ngáp một cái.

Âm thanh bên ngoài lều trại vẫn lúc nghe lúc không.

Thanh Mặc Nhan phất tay áo tắt hết đèn đuốc trong trướng, đây là lần đầu tiên hắn bị cổ độc phát tác mà vẫn có thể yên yên ổn ổn ngủ ngon, đây là chuyện mà trước kia có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Trong đêm tối, hắn nhìn vào cái thứ đã cuộn thành một đoàn, quả cầu lông nhỏ đang ghé vào ngủ khò khò trên người hắn, trong con ngươi đen trắng rõ ràng bắt đầu hiện ra sóng ngầm cuồn cuộn.

Đây chính là ý trời sao?

Có vật nhỏ này ở đây, hắn rốt cuộc có thể có cơ hội tìm ra phương pháp giải cổ độc, còn có một số việc, cũng đến lúc phải lộ ra ngoài rồi.

Thời điểm Như Tiểu Niếp tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Nàng bị tiếng trống ở ngoài làm cho bừng tỉnh, phát hiện trong trướng chỉ còn lại mỗi mình nàng, Thanh Mặc Nhan không biết đã đi đâu.

Nàng lật người một cái, chợt thấy trên đùi có chút khác thường, quay đầu qua liền thấy có một dải lụa một đầu buộc ở trên đùi nàng, còn đầu kia thì bị buộc ở chân giường.

Người kia... tự nhiên lại coi nàng là động vật mà buộc lại!

Nàng dùng sức lôi kéo dải lụa.

Xấu xa, giữa người với người quan trọng nhất là phải tín nhiệm nhau chứ, đây là hắn sợ nàng chạy trốn sao?

Ở lúc nàng đang dùng toàn lực xé rách dải lụa, chợt lóe lên một một cái bóng trắng lẳng lặng chui vào trong trại...

*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành.

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro