Chương 152: Vật nhỏ ghen rồi, điều kiện của A Nhiễm

Mắt thấy A Nhiễm ngã xuống bậc thềm, Thanh Mặc Nhan tưởng chừng phải lướt qua mặt nàng một cái. A Nhiễm theo bản năng đưa tay ra như muốn tìm một chỗ bấu víu...

Như Tiểu Niếp không vui bĩu môi, xoay người ôm ngang thắt lưng Thanh Mặc Nhan, làm con kỳ đà chen ngang hai người họ.

"Thanh Mặc Nhan, đầu ta choáng." Ả xấu xa này, mấy chiêu lừa người này là học ở đâu vậy? Muốn giả bộ sao, còn chưa bằng một góc của ta đâu!

Như Tiểu Niếp hơi híp mắt lại. Đôi mắt mèo nho nhỏ mê hoặc như thể được phủ một làn sương mỏng, ánh lên hình bóng chập chờn của Thanh Mặc Nhan, đủ khiến ai đó động tâm.

Vật nhỏ... Lại muốn đùa bỡn cái gì đây.

Đã biết rõ ả là nữ cải nam trang mà Thanh Mặc Nhan vẫn rất nể tình cúi xuống muốn đỡ. Như Tiểu Niếp không chút do dự, tiếp tục bám chặt cổ hắn.

Hắn là của ta, của ta, của ta... Ai cũng đừng hòng đoạt đi!

Thân thể nàng mềm nhũn vô lực, dính chặt vào người Thanh Mặc Nhan.

"Hình như... ta say rồi" Như Tiểu Niếp lầu bầu. "Ngươi ôm ta đi được không được?"

Thanh âm ngọt ngào như mật không ngừng làm nũng.

Thanh Mặc Nhan không nói lời nào, trực tiếp liền đem nàng bế dậy, ôm ngang người bước đi. Như Tiểu Niếp cực kỳ đắc ý, đầu nhỏ dương dương tự đắc, nghiêng đầu trừng mắt nhìn A Nhiễm đang nằm trên mặt đất.

A Nhiễm đáy mắt tránh qua một tia oán độc.

"Thanh Mặc Nhan là tốt nhất." Như Tiểu Niếp thanh âm nhu thuận tựa đầu vào lòng Thanh Mặc Nhan chầm chậm cọ xát.

Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười thành tiếng.

Vật nhỏ chủ động bày ra bộ dáng làm nũng thế này chính là một chiêu thiên hạ vô địch. Ngay cả hắn cũng không thể kháng cự, thì những người khác càng không đáng nói tới.

Trại chủ thấy vậy vội khuyên Thanh Mặc Nhan mau mang Như Tiểu Niếp đi nghỉ ngơi, trái lại, trong nhất thời chẳng ai nhớ đến A Nhiễm còn đang ngã trên mặt đất.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp rời khỏi đám người, đi xa chút, Như Tiểu Niếp che miệng cúi đầu cười: "Cái mũi của A Nhiễm thật là thính quá đi."

"Có sao?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí bình thản.

"Còn không?" Như Tiểu Niếp tức giận kêu đứng lên. "Ngươi... ngươi thật không phát hiện sao? Ả A Nhiễm kia không ngừng nhìn ngươi chằm chằm. Giống như... giống như thấy thịt tươi vậy!"

Thanh Mặc Nhan khóe miệng giật giật hai cái.

Thịt tươi... Loại này hình dung cũng chỉ có hắn vật nhỏ mới có thể nghĩ đến.

"Ngươi làm sao biết nàng liên tục đều ở nhìn chằm chằm ta, còn không phải bản thân cũng nhìn người ta chằm chằm sao?"

"Còn lâu á!" Như Tiểu Niếp tức không chịu được, nhấc tay muốn đánh Thanh Mặc Nhan, lại đột nhiên nhớ ra người này nàng không thể trêu vào, chỉ có thể một mình hờn dỗi.

"Ta không có nhìn đến ả A Nhiễm kia, ta chỉ nhìn đến con Hương ly nhỏ đang tức xì khói nào đó thôi." Thanh Mặc Nhan cười khẩy, nói.

Nơi nghỉ ngơi của Thanh Thủy trại đều là mấy căn phòng gỗ, tuy không thoải mái bằng ở Thạch Phường trấn nhưng cũng có chút thú vị.

Như Tiểu Niếp dứt khoát lại ở trong phòng, đánh một giấc thẳng đến hoàng hôn buông xuống mới ngáp ngáp tỉnh lại.

"Chúng ta khi nào mới trở về?" Nàng hỏi.

"Không về." Thanh Mặc Nhan đáp.

"Tại sao?"

"Hoạt động hiến tế của Thanh Thủy trại sẽ cử hành trong ba ngày, chúng ta phải đợi ở đây thêm ba ngày rồi mới trở về."

Như Tiểu Niếp nhớ tới A Nhiễm, trong lòng có chút khó chịu.

Có điều, mấy lời tiếp theo của Thanh Mặc Nhan bỗng chốc khiến cho nàng đồng ý.

"Ta vốn muốn hỏi thăm vài chuyện liên quan đến Độc phu nhân,vừa vặn có thể mượn cơ hội này..."

Đã là vì Thanh Mặc Nhan, chuyện gì đó thôi thì cũng nhịn xuống vậy.

Bên ngoài sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vọng đến tiếng nghi lễ hiến tế.

Trại chủ vài lần phái người đến mời bọn họ sang tham dự đều bị Thanh Mặc Nhan lấy cớ Như Tiểu Niếp say rượu chưa tỉnh mà cự tuyệt.

"Ngươi phải muốn tìm hiểu chuyện của Độc phu nhân sao?" Như Tiểu Niếp hiếu kỳ nói.

"Ta đã thả tin rồi." Thanh Mặc Nhan cũng không ngẩng đầu lên nói. "Ta ra giá cao, tự nhiên sẽ có người chủ động tìm tới cửa."
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của Huyền Ngọc.

"Công tử của bọn ta còn đang nghỉ ngơi, không tiếp khách."

"Phiền toái ngươi bẩm lại với Thanh công tử... Nói là ta biết chuyện của Độc phu nhân, muốn cùng công tử trao đổi."

Trong phòng, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Niếp cùng lúc nhìn ra cửa. Giọng nói kia, Như Tiểu Niếp tuyệt đối sẽ không nghe lầm.

A Nhiễm!

Như Tiểu Niếp yên lặng nhảy xuống giường, lạch cạch lạch cạch chạy ra cửa. Thanh Mặc Nhan gọi, nhưng nàng không hề quay đầu.

Cửa mở. Chỉ chốc lát A Nhiễm đã vào đến, đoan chính thi lễ. Thanh Mặc Nhan nhìn nhìn về phía cửa, cũng không thấy Như Tiểu Niếp tiến vào.

"Tiểu Niếp đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi Huyền Ngọc đang đứng ở cửa.

"Bẩm, đang cùng Sử Đại Thiên nói chuyện." Huyền Ngọc cũng không cảm thấy chút bất thường nào trong giọng nói của Thanh Mặc Nhan.

"Trong trại của chúng ta rất an toàn." A Nhiễm nói, "Thanh công tử không cần lo lắng Như cô nương sẽ xảy ra chuyện."

Thanh Mặc Nhan nhìn nàng một cái. "Ngươi biết chuyện của Độc phu nhân?"

Đây cũng chỉ là một thiếu niên 13 14 tuổi, vốn không thể hoàn toàn khiến hắn tin tưởng.

A Nhiễm mỉm cười, "Ta cùng Phục Toàn Sơn thúc là chỗ quen biết, là hắn nói với ta. Hơn nữa, ta còn biết bọn họ lúc trước là từ chỗ nào lén lút lẻn vào lãnh địa của Độc phu nhân."

Thanh Mặc Nhan trong lòng chấn động nhưng trên mặt lại không hề biến sắc.

"Nếu Phục Toàn Sơn cũng biết, tại sao hắn không tìm đến đây?"

"Sau khi trại bọn ta bị huyết tẩy trong vụ Quỷ Thảo, mọi người đều tránh nhắc lại chuyện cũ. Bọn họ chỉ cung cấp tin tức, nhưng sẽ không dẫn đường cho các ngươi." A Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan, ánh mắt sáng quắc,"Có điều, chỗ đó ta cũng biết. Ta có thể dẫn các ngươi đi."

Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt. Trong ánh mắt ấy, hắn như thấy có một ngọn lửa đang hừng hực, sẵn sàng bộc phát. Hắn, so với bất kỳ ai, càng hiểu rõ loại ngọn lửa đó tượng trưng cho điều gì. Hi vọng, kỳ vọng, còn có... dã tâm.

Hắn so với ai đều phải hiểu được cái loại này ngọn lửa đại biểu cho cái gì.

Hi vọng, chờ mong, còn có... Dã tâm.

"Ra giá đi." Thanh Mặc Nhan nói.

A Nhiễm ngồi thẳng tắp: "Ta không cần tiền."

"À? Vậy ngươi muốn gì?"

"Mang ta rời khỏi nơi này." A Nhiễm buông từng chữ.

Thanh Mặc Nhan không lập tức trả lời mà chậm rãi dò xét... Cổ và cổ tay đều mảnh mai, xương cốt cũng không có cường tráng như nam nhân bình thường, trái lại khiến người ta cảm giác có chút ốm yếu. Có chút giống nữ hài tử...

Trong lòng hắn đột nhiên vừa động.

Đúng rồi, nếu nói y là một nữ hài tử, chả trách sao vật nhỏ của hắn lại có hành động khác thường đến vậy.

Trong trí nhớ của hắn, vật nhỏ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối người sinh ra ý thù địch. Có thể nàng đã sớm phát hiện thân phận đối phương nên đối với A Nhiễm sinh ra ghen tuông.

Vật nhỏ cư nhiên cũng sẽ ghen? Thú vị thật.

Chút bất tri bất giác, Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.

Đối diện ngồi A Nhiễm lại hiểu lầm, nghĩ hắn mỉm cười là vì nàng.

"Ta muốn rời khỏi Thạch Phường trấn, nhưng cha không sẽ cho phép, nếu Thanh công tử chịu mang ta đi... Ta nghĩ a cha nhất định sẽ đồng ý."

"Rời khỏi Thạch Phường trấn rồi ngươi muốn đi kia?" Thanh Mặc Nhan thuận miệng hỏi câu.

"Tự nhiên là đi theo Thanh công tử..." A Nhiễm khẩn thiết nhìn Thanh Mặc Nhan.

"Đi theo ta làm gì?" Thanh Mặc Nhan hình như có không hiểu.

"Ta biết bắn cung, còn hiểu các loại dược liệu, công tử lưu ta tại bên người, nhất định sẽ có ích!"

Thanh Mặc Nhan nhìn nhìn A Nhiễm phía sau đeo bộ cung nhỏ, chậm rãi bước qua. A Nhiễm lập tức đem cung kéo xuống đưa tới tay hắn.

Thanh Mặc Nhan đùa nghịch vài cái, hướng vách tường bắn ra một tên, mũi tên đóng cứng trên vách. Thanh Mặc Nhan lại lấy ra một mũi tên đến, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lại bắn ra một tên. Mũi tên thế nhưng bắn trúng đuôi của mũi tên trước. Thanh Mặc Nhan ném cây cung nhỏ cho A Nhiễm, nàng vẫn đang há mồm kinh ngạc, "Nói đến tài bắn cung, thủ hạ của ta, ai cũng được như thế, còn dược liệu gì đó, ta cũng có thể tìm được người phân biệt. Trừ bỏ hai cái này, ngươi còn có tài năng gì?"

Nhìn ánh mặt lạnh nhạt như nước của Thanh Mặc Nhan, A Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy ngờ vực chính bản thân mình.

Tất cả những gì nàng có hắn một thứ cũng không để vào mắt. Vậy, nàng dựa vào cái gì để ở lại bên người hắn?

A Nhiễm khẽ sờ chiếc túi nhỏ kỳ bí bên thắt lưng.

Chẳng lẽ thật sự cần nhờ nó sao?

*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành.

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro