Những Người Lính Giữ Lửa
Trong căn hầm chật chội, đất bùn sũng nước mưa, ánh sáng lọt qua những kẽ hở thưa thớt của mái gỗ, soi mờ đôi gương mặt lấm lem. Ngoài kia, rừng núi như còn rì rầm âm vang tiếng trống trận, tiếng kèn chiến thắng xa xôi vọng lại, hòa cùng tiếng suối reo, tiếng chim rừng thánh thót. Nhưng bên trong, chỉ có hai người lính ngồi cạnh nhau, lặng lẽ giữa hơi ẩm và khói súng chưa kịp tan.
Lâm Thanh Nhã, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, đang cúi xuống lau từng vết bùn còn bám trên khẩu súng. Đôi bàn tay chai sạn, từng ngón run nhẹ vì lạnh và mệt. Bên cạnh, Trần Gia Huy ngồi tựa lưng vào vách đất, mắt hướng theo từng động tác tỉ mỉ của đồng đội mình. Ánh nhìn của Huy trầm lắng, như muốn ghi nhớ thật kỹ hình ảnh ấy giữa muôn vàn gian khó.
"Để đó, lát em làm cho." Huy cất giọng khẽ, trầm và ấm, phá tan khoảng lặng.
Nhã khẽ lắc đầu, gương mặt lấm tấm bùn nhưng đôi mắt sáng rực:
"Không sao, việc của tôi thì để tôi lo. Em vừa mới bị thương nhẹ hôm qua, cứ nghỉ đi."
Huy cười nhạt, nụ cười pha chút mệt mỏi:
"Thương gì đâu, chỉ xước da thôi. Còn anh...từ sáng đến giờ chưa chợp mắt lấy một phút."
Ngoài kia, tiếng gió lùa qua tán lá, mang theo cả mùi khét của đạn pháo còn vương. Nhã dừng tay, ngẩng nhìn Huy. Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt giao nhau, lặng im mà da diết. Trong đôi mắt Huy là một niềm tin vững chãi, còn trong mắt Nhã là ngọn lửa bền bỉ, như thể cả hai cùng nương tựa vào nhau để tồn tại giữa chiến trường khốc liệt.
"Huy này..." Nhã khẽ gọi, giọng lạc đi giữa tiếng mưa ngoài hầm.
"Ngày nào đó...khi đất nước yên bình, em có nghĩ chúng ta sẽ còn được ngồi cạnh nhau như thế này không?"
Huy mím môi. Cậu quay sang, đưa tay phủi nhẹ bùn đất vương trên vai Nhã, bàn tay dừng lại thật lâu nơi vạt áo sờn. Giọng cậu trầm xuống:
"Có chứ. Không chỉ là ngồi cạnh nhau...mà còn đi cùng nhau qua những con đường bình yên, không còn đạn bom. Anh sẽ dẫn em về quê anh, cho em nghe tiếng đàn, tiếng hát của bản làng. Em muốn thấy nụ cười anh lúc ấy...không còn vướng bụi súng."
Nhã bật cười, nụ cười run run như ngọn lửa trong gió. Anh áp tay mình lên bàn tay đang đặt trên vai:
"Thì em cũng phải giữ lời đấy. Tôi mà thấy em quên, tôi sẽ kéo em về bằng được."
Một khoảng lặng ấm áp phủ xuống căn hầm. Bên ngoài, tiếng chim hót đâu đó vang lên, thanh trong giữa núi rừng, như khúc hát reo vui bất chấp tàn dư chiến tranh.
Huy khẽ siết bàn tay Nhã, thì thầm:
"Có lẽ chúng ta chưa thể chọn số phận cho mình trong thời khắc này. Nhưng có một điều em biết chắc...em sẽ không để mất anh, dù là trên chiến trường hay trong ngày mai bình yên."
Nhã nhìn Huy thật lâu, trong lòng dấy lên niềm tin mãnh liệt. Đạn bom có thể làm rách đất trời, nhưng chẳng thể nào chạm đến sợi dây gắn kết âm thầm giữa hai trái tim nơi chiến hào.
Bên trong căn hầm ẩm lạnh, hai người lính ngồi kề vai, bàn tay nắm lấy nhau thật chặt. Và ở nơi núi rừng xa xôi ấy, trong tiếng trống vọng về từ làng bản, trong tiếng chim gọi sáng, một khúc tình đồng đội – đồng lòng, đồng tâm – đã âm thầm vang lên, lặng lẽ nhưng bền bỉ như chính sự sống.
Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi ấy, tiếng hát của núi rừng bỗng vọng về. Không rõ từ ngọn đồi nào xa tít hay từ bản làng khuất sâu trong sương chiều, âm điệu mộc mạc ấy len lỏi qua từng tầng lá, rơi vào hầm đất, chạm vào tai Nhã và Huy. Lời ca như có hơi thở của gió, trong veo mà rộn rã, như dải lụa mềm vấn vít lấy từng bước chân mỏi mệt của người lính.
Nhã ngẩng lên, lắng nghe, đôi mắt bỗng sáng lên một niềm vui lạ lùng. Anh khẽ nói, giọng trầm nhưng run rẩy:
"Em nghe không? Người ta đang hát cho chúng ta đấy...Giữa bom đạn, vẫn có tiếng ca...vẫn có niềm tin."
Huy mỉm cười, nụ cười hiền như một vệt nắng le lói xuyên qua màn mưa:
"Ừ. Tiếng hát ấy giống như có bàn tay ai đó đang xoa dịu hết mệt nhọc. Nó khiến vai nặng trĩu cũng thành nhẹ đi."
Ngoài kia, rừng núi bừng lên sức sống. Âm thanh ngân nga như dìu bước quân đi, khiến bùn đất dưới chân cũng trở nên mềm mại, như con đường trải bằng nhịp hát. Hình ảnh những chiến công vừa qua – đồi núi bốc khói, chiến hào rực lửa – dần nhòa đi, thay vào đó là một tương lai rạng rỡ được gói gọn trong khúc ca mộc mạc kia.
Nhã quay sang, đôi mắt đượm ánh sáng ngời:
"Ngày mai, khi tiếng hát này không còn bị át bởi tiếng súng...em nghĩ chúng ta sẽ thế nào, Huy?"
Huy nhìn thẳng vào anh, ánh mắt như nắm giữ tất cả niềm tin:
"Chúng ta sẽ bước đi trong hòa bình, như hôm nay ta bước trong tiếng hát. Anh sẽ không còn phải gùi nặng trĩu, em cũng không còn phải cầm súng. Chỉ còn lại tiếng hát, tiếng cười, và...chúng ta."
Một cơn gió lùa qua khe hở mái hầm, cuốn theo mùi đất ẩm và hương rừng ngai ngái. Trong không gian ấy, Nhã bất giác thấy lòng mình nhẹ nhõm. Dù gùi trên vai có nặng bao nhiêu, dù con đường trước mắt vẫn còn đạn bom, thì chỉ cần có tiếng hát của núi rừng và có Huy bên cạnh, anh tin rằng mọi thứ đều có thể vượt qua.
Trong căn hầm ẩm tối, giữa những vết thương của chiến tranh, hai người lính trẻ ngồi cạnh nhau, lắng nghe bản tình ca của đất trời. Và nơi sâu thẳm tim mình, họ nghe thấy một bản nhạc khác – bản nhạc của niềm tin, của tình đồng đội gắn bó, và của một lời hẹn ước không cần nói thành lời.
Đêm ấy, mưa rừng xối xả như muốn nuốt chửng cả núi đồi. Đất dưới chân nhão nhoẹt, trơn trượt, súng trên vai nặng thêm vì bùn đất. Đoàn quân lặng lẽ tiến, chỉ có tiếng giày dẫm trên lá mục, tiếng thở gấp gáp hoà vào màn mưa dày. Trần Gia Huy đi phía trước, bàn tay rắn chắc giữ chặt dây đeo súng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn Lâm Thanh Nhã như muốn bảo: "Đừng rời nhau, dù chỉ một bước."
Ánh chớp loé lên, soi rọi cả vùng đồi Tà Cơn phía xa – nơi kẻ địch vẫn còn bám trụ. Tiếng pháo bỗng gầm rền, xé toạc không gian, mặt đất rung chuyển dữ dội. Đạn nổ tung, đất đá văng tứ phía. Tiếng hô xung phong vang lên dõng dạc, át cả mưa gió.
Nhã chạy bên Huy, tim đập dồn dập như nhịp trống trận. Trong giây phút ngột ngạt ấy, anh bỗng nghe văng vẳng đâu đó tiếng hát từ buổi chiều trong căn hầm – âm điệu núi rừng như đang ngân nga trong tâm trí. Chính tiếng hát ấy, cùng hơi thở mạnh mẽ của Huy ngay bên cạnh, đã làm đôi chân Nhã vững vàng hơn giữa mưa bom bão đạn.
Một quả pháo rơi sát hầm trú, ánh lửa bùng lên như mặt trời nhỏ, hất cả hai ngã xuống đất. Tai Nhã ù đặc, tiếng nổ rung bần bật trong lồng ngực. Khi anh gượng dậy, thấy Huy ngã sóng soài, máu rỉ từ cánh tay trái.
"Huy!" Nhã gào lên, lao tới ôm lấy.
Huy nhăn mặt, giọng khàn đục nhưng vẫn gượng cười:
"Không sao...vết xước thôi. Đừng lo cho em, cứ tiến lên..."
Nhã cắn chặt môi, đôi mắt nhòe mưa và khói. Anh siết chặt báng súng, vừa dìu Huy, vừa lao về phía trước. Trong tiếng súng gầm rền, trong ánh lửa loang loáng, Nhã nghe rõ từng nhịp tim của cả hai – một nhịp đập thôi thúc, hòa lẫn với tiếng hát trong tiềm thức.
Đêm dài tưởng chừng vô tận. Khi ánh sáng đầu tiên ló rạng trên đồi, đồn giặc đã chìm trong khói lửa. Những lá cờ giải phóng được cắm cao, rung lên trong gió sớm. Binh lính reo hò, tiếng cười bật ra trong nước mắt và máu.
Nhã ngồi phịch xuống cạnh Huy, cả hai thở hổn hển. Huy quay sang, nụ cười rạng rỡ dù gương mặt lấm lem:
"Anh thấy chưa? Tiếng hát của núi rừng đã đúng...chúng ta vẫn còn sống, và còn thắng."
Nhã nhìn cậu, khoé môi mấp máy, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Anh chỉ khẽ nắm lấy bàn tay đầy máu và đất kia, giữ thật chặt, như thể tất cả ngôn từ đều đã hoá thành cái nắm tay ấy.
Giữa tiếng hò reo chiến thắng, giữa ngọn cờ phấp phới trên đỉnh đồi, họ ngồi cạnh nhau, lặng im. Trong lòng, cả hai biết rõ: tình cảm này, dù không ai gọi tên, nhưng đã trở thành sức mạnh để họ vượt qua mọi cơn bão đạn của cuộc đời.
Đêm ấy, rừng Trị Thiên lặng lẽ thở ra hơi sương lạnh buốt. Sau trận đánh, đơn vị tạm dừng chân trong một thung lũng nhỏ. Đống lửa được nhóm lên, ánh lửa nhảy múa, hắt bóng những người lính gầy gò nhưng ánh mắt sáng rực. Tiếng cười xen lẫn tiếng ho khàn, tiếng hát cất lên từ một giọng nam trẻ, rồi cả đơn vị hòa theo. Đó không còn là tiếng hát của riêng ai, mà là tiếng hát chung, của cả một tập thể vừa đi qua ranh giới giữa sống và chết.
Nhã ngồi hơi tách ra, lưng dựa vào một thân cây lớn. Khói bếp quyện vào gió làm mắt cậu cay xè. Bên cạnh, Huy đang băng bó lại vết thương ở cánh tay. Ánh lửa soi rõ gương mặt cậu: khắc khổ, rám nắng, lấm lem nhưng bình yên hơn bất cứ lúc nào trên chiến trường.
"Còn đau không?" Nhã hỏi, giọng khẽ như sợ phá vỡ khoảnh khắc yên bình.
Huy lắc đầu, nhếch môi cười:
"Đau thì có, nhưng ít thôi. So với việc còn được ngồi đây với anh, thì chẳng là gì cả."
Nhã khựng lại. Trái tim đập mạnh, không phải vì bom đạn, mà vì câu nói kia. Anh đưa mắt nhìn đám lửa, lẩn tránh ánh nhìn của Huy, rồi nói lí nhí:
"Em cứ nói mấy lời như vậy...tôi chẳng biết phải trả lời sao."
Huy bật cười khẽ, tiếng cười như tan vào gió đêm. Cậu đưa tay còn lành đặt nhẹ lên mu bàn tay Nhã, siết lấy, ấm áp và chắc chắn.
"Anh Nhã này...chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng em muốn anh biết, giữa muôn ngàn hiểm nguy, anh chính là lý do khiến em đứng vững."
Nhã quay lại, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hai người, long lanh như những vì sao rơi xuống rừng sâu. Anh khẽ đáp, giọng run mà chân thành:
"Em cũng vậy. Nếu không có em, tôi đã gục ngã từ lâu rồi."
Tiếng hát quanh bếp lửa dâng cao, hòa cùng tiếng gió rì rào. Một đồng đội vỗ nhịp bằng chiếc ca sắt, âm thanh vang vọng vào màn đêm như tiếng trống giục. Nhưng trong góc khuất này, Nhã và Huy chỉ nghe thấy tiếng tim của nhau, đồng điệu, bền bỉ.
Họ ngồi lặng, bàn tay đan chặt, mắt nhìn vào ánh lửa. Không cần lời hứa, không cần ước thề, chỉ cần biết rằng trong giây phút này, giữa hậu chiến tạm yên, họ đã có nhau – như hai mảnh đời gắn kết bởi khói lửa chiến tranh nhưng lại tìm được niềm an ủi sâu xa nhất nơi trái tim đối phương.
Đêm rừng vẫn ngân nga tiếng ca, lửa cháy rực hồng, còn tình cảm của hai người lính thì lặng lẽ mà thiêng liêng, như một khúc nhạc ngọt ngào giấu kín giữa tiếng vang ầm ào của thời đại.
Sau ngày toàn thắng, thành phố như bừng sáng trong sắc cờ hoa. Những con đường rợp bóng người, tiếng cười rộn ràng, tiếng hát ngân vang khắp ngõ nhỏ, tưởng như không còn dấu vết nào của những ngày lửa đạn. Nhưng trong lòng những người trở về, chiến tranh vẫn để lại những khoảng trống không thể lấp đầy.
Lâm Thanh Nhã đứng giữa quảng trường, trong bộ quân phục đã bạc màu. Người ta gọi tên các đơn vị, trao những vòng hoa, những cái bắt tay siết chặt. Nhưng giữa đám đông ấy, ánh mắt anh chỉ tìm về một hướng – nơi Trần Gia Huy đang đứng. Huy mặc sơ mi trắng, cánh tay trái băng kín, nụ cười tươi mà sâu trong đó còn phảng phất mệt nhọc. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tiếng reo hò xung quanh bỗng trở nên xa vời.
Tối hôm ấy, họ đi dọc bờ sông. Dòng sông mùa hạ lấp lánh ánh trăng, nước chảy hiền hòa như chưa từng biết đến máu lửa. Hai người im lặng khá lâu, chỉ nghe tiếng dế gáy trong cỏ và tiếng gió khẽ rì rào qua bờ tre.
Nhã dừng lại, nhìn xuống mặt sông gợn sóng:
"Ngày ấy, trong hầm tối, tôi từng hỏi em...liệu mai này có còn được ngồi cạnh nhau như thế không."
Huy lặng người, rồi khẽ gật đầu:
"Và bây giờ, chúng ta đang ngồi cạnh nhau thật."
Nhã quay sang, ánh trăng soi rõ gương mặt cậu, dịu dàng mà kiên định. Bàn tay anh run run chạm vào tay Huy, nắm lấy, lần này không còn sợ hãi hay ngập ngừng.
"Nhưng hòa bình rồi...liệu chúng ta có còn giữ được điều này? Giữa phố xá đông người, giữa bao ràng buộc thường ngày...em có sợ không?" Nhã hỏi, giọng nhỏ như tan trong gió.
Huy siết tay anh, ánh mắt sâu lắng:
"Em đã đi qua chiến trường, đã nhìn cái chết gần kề. Thứ em sợ nhất không phải là miệng đời, mà là một ngày nào đó không còn anh bên cạnh. Còn lại, em chẳng ngại điều gì."
Nhã nhìn cậu thật lâu, rồi mỉm cười – nụ cười vừa như vỡ òa, vừa như kìm nén. Ánh trăng rải lên mặt sông, sáng loang loáng, soi bóng hai người ngồi bên nhau, im lặng nhưng lòng rộn ràng.
Đêm thành phố yên tĩnh, như cũng muốn giữ bí mật cho họ. Và trong không gian ấy, cả hai hiểu rằng, tình cảm này sẽ không dễ dàng được gọi tên, nhưng sẽ mãi là ngọn lửa ngầm cháy trong tim – bất chấp năm tháng, bất chấp mọi biến thiên của đời thường.
Kết thúc không phải là dấu chấm hết, mà là một cánh cửa mở ra, đưa họ bước vào một hành trình mới: hành trình giữ gìn tình cảm đã được tôi luyện trong khói lửa chiến tranh, để trong bình yên vẫn không đánh mất nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro