5
Lúc tôi đi ra sau khi đánh xong set, anh vẫn còn ở đó, vẫn đang trò chuyện với mấy cậu nhóc, ánh mắt như có như không nhìn qua tôi.
Tôi gật đầu chào anh, vừa định mở lời hỏi dò xem anh là ai thì có người gọi anh.
"Cún ơi qua kèo tiếp đi!"
Cún?
Sao tôi thấy cái tên này quen quá vậy, tôi cố vắt óc suy nghĩ thêm nhưng càng cố lục lọi quá khứ, đầu tôi lại vô thức nhói theo từng cơn bất chợt.
Tôi ngước nhìn anh, và anh cũng nhìn lại tôi.
Ánh mắt anh thẳng tắp, sáng lấp lánh như thể chứa đựng cả dải ngân hà.
Có vẻ như anh đang có ý muốn giữ tôi lại, bảo tôi ở đó đợi anh đánh xong sao?
"Chị Minh Chi ơi? Chị có đánh tiếp không đấy?" Nhóc Bính gọi "hồn" tôi về.
Tôi gạt phắt đi những suy nghĩ không đáng có, đáp "Có" với nhóc Bính rồi xoay người trở lại sân chuẩn bị vào trận tiếp.
Anh thấy vậy thì cũng không nán lại để người ta đợi lâu nữa, chạy bước nhỏ qua sân khác để đánh với bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro