"Ba Ngọc ik công tác r h nhà chỉ còn 2 chúng ta thoi!"
Đưa Dạ ik học xong, Ngọc vẫn như bình thường đến công ty để làm.
Đến công ty, Ngọc đậu xe và ik thang máy lên phòng làm việc.
Ngọc ngồi làm việc. Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên trong phòng. Nhưng Ngọc ko phải đang làm việc. Vì Ngọc ko thể nào tập trung dc. Ngọc cứ suy nghĩ về Dạ. Và chẳng thể hoàn thành dc bản báo cáo đó cho xong trong hôm nay. Ngọc nhớ tới h ảnh Dạ cười, mặt đỏ vì ngại ngùng. H ảnh Ngọc hôn Dạ, Dạ ngủ trong vòng tay Ngọc. Bất giác Ngọc mỉm cười. Ngọc mới vào làm mà chỉ mong tg trôi nhanh để ik đón Dạ về nhà. Đang suy nghĩ đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa *cốc cốc cốc.
Ngọc:" ai đó, vào ik". Nhân viên:" dạ tui là trợ lý của chủ tịch".Nhân viên mở cửa ik vào. Ngọc:" anh kiếm tôi có việc j?". Nhân viên:" dạ chủ tịch nói tôi gọi giám đốc lên phòng có việc ạ!". Ngọc:" dc r. Tôi bít r". Nhân viên:" z tôi xin phép". R nhân viên ik ra và đóng cửa lại.
Ngọc ik lên phòng chủ tịch, gõ cửa *cốc cốc cốc.
Ông Ninh:" con vào ik". Ngọc mở cửa ik vào. Ngọc:" ba,ba gọi con'. Ông Ninh:" uk, con ngồi xuống ik. Ba có chuyện mún hỏi con". Ngọc ngồi xuống. Ông Ninh:" ba hỏi con, tại s lúc sáng con lại ik ra từ phòng Vỹ Dạ". Ngọc im lặng. Ông Ninh:" s con ko tl. Con làm j ở trỏng". Ngọc:" tối hôm qua, con với chị Dạ ik dạo công viên. Ik dạo về thì trời mưa... Ngọc ngừng lại vài s. R trời rầm chị ấy sợ sấm sét nên con vào ngủ chung. Để chị ấy đỡ sợ". Ông Ninh:" có thật là như z ko?". Ngọc:" ba, ko lẽ ba ko tin con". Ông Ninh:" 2 đứa ngủ chung phòng với nhau, kêu ba tin làm s ba giám tin. Đâu bít dc con có làm j Vỹ Dạ ko?". Ngọc:" ba, s ba ko hỏi chị ấy có làm j con ko mà hỏi con làm j chị ấy". Ông Ninh:" Vỹ Dạ là con gái ngoan hiền, nhà có gd đàng hoàn nên đương nhiên là ba phải hỏi con r. Nhưng con tl coi 2 đứa có làm j ko?". Ngọc:" tụi con trong sạch ba". Ông Ninh:" dc r, coi như ba tạm tin con. Chiều nay ba sẽ hỏi Vỹ Dạ. Con về làm việc ik". Ngọc:" dạ!". R Ngọc ik ra và đóng cửa lại. Và về phòng làm việc.
Đến trưa, Ngọc canh từng s 1. Ngọc:" 5,4,3,2,1". Ting. Vừa đ h, Ngọc thu dọn đồ đạc và ik thang máy xuống, lấy xe và chạy ik. Mấy người thấy bộ dạng hấp tấp của Ngọc thì rất kinh ngạc vì chx bao h thấy Ngọc hấp tấp đến z. Ngọc chạy 1 mạch đến trường của Dạ.
Ngoài trời, mây đen kéo đến. Trời sắp mưa r!. Ngọc chạy thật nhanh đến trường Dạ. Vì sợ mưa tới bé thỏ của Ngọc sẽ hoảng sợ. Trên đường ik, Ngọc gặp đèn đỏ. Ngọc dừng lại chửi. Ngọc:" mẹ kiếp, đang gấp còn gặp đèn đỏ nữa". Cuối cùng, thì Ngọc cũng đến trường Dạ. Ngọc ik xuống xe và đứng đợi Dạ. Hên quá khi Ngọc tới trường Dạ mới bđ rung chuông.
Dạ đang từ trong trường ik ra. Trời bđ gió mạnh và mưa rơi nặng hạt hơn. Ngọc mở cửa xe lấy cây dù ra. Ngọc mở dù lên và ik tới. Ngọc:" Vỹ Dạ ơi!". Dạ nghe tiếng kêu, nhìn tới và thấy Ngọc. Dạ ik tới, cười với Ngọc và nói. Dạ:" hôm nay Ngọc đưa e ik học r h còn đến đón e nữa. Ko sợ bị chú Ninh bít s?". Ngọc che dù cho Dạ. Ngọc:" vào đây, coi chừng bị ướt, bít thì bít. Có s đâu". Dạ:" nhưng mà e sợ". Ngọc:" em sợ cái j. E sợ ba Ngọc sẽ nói với ba,mẹ e đ ko?". Dạ gật đầu. Ngọc:" yên tâm ba Ngọc sẽ ko bít đâu". R cả 2 ik lại xe.
Ngọc mở cửa xe cho Dạ vào trong. R cài dây an toàn lại cho Dạ. Do lúc đó, tư thế mặt của cả 2 rất gần. Nên Ngọc tiện thể hôn môi Dạ 1 cái thật kêu. Dạ:" Ngọc...". R Ngọc ik qua bên kia mở cửa và ik vào. Ngọc thu dù lại và để ra phía sau. Ngọc lấy cái khăn đưa cho Dạ. (Tại Ngọc hay để 1 cái khăn trong xe phòng trường hợp bất trắc). Ngọc:" nek, e lau mình ik. Đừng để ướt mình. Nếu ko sẽ bị cảm". Dạ:" uk". Ngọc:" nay e ik học có vui ko?". Dạ lau mình xong xếp lại cái khăn để ra phía sau và nói. Dạ:" có, mà cái vụ hồi sáng. Chú Ninh có nói j với Ngọc ko?". Ngọc khởi động xe, vừa chạy vừa nói. Ngọc:" có. Ông ấy nói e về sẽ hỏi lại e". Dạ:" hả. Hỏi e". Dạ lo lắng. Ngọc nắm lấy tay Dạ. Ngọc:" e đừng lo. Ko s đâu. Có Ngọc ở đây mà, yên tâm". Dạ:" nhưng mà e vẫn sợ. Lỡ chú ấy ko tin r nói với ba,mẹ e thì s. Họ sẽ đánh e chết". Ngọc:" yên tâm, có Ngọc ở đây có j Ngọc sẽ nói giúp e". Dạ gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn lo. Dạ nhìn qua cửa sổ. Ngoài trời bđ lớt rớt mưa. Mưa nhỏ r lớn dần, lớn dần.
Sau 1 hồi lái xe, cuối cùng cũng đến nhà. Ngọc xuống xe và qua mở cửa cho Dạ. Dạ xuống xe. Ngọc:" e đừng sợ, có Ngọc đây". Dạ gật đầu. R cả 2 ik vào nhà. Dạ:" thưa chú con mới ik học về". Ngọc:" chào ba, con mới về". Ông Ninh:" uk, s hôm nay con lại chở Vỹ Dạ về. Bình thường thấy con đưa con bé ik ko à. Đâu có rước đâu. Hơi lạ à nha!". Ngọc:" tại con từ công ty về, thấy chị ấy ik bộ về nên con chở chị ấy về lun. Chứ ko chớ mắc công ba nói con để chị ấy ik bộ, trưa nắng nôi". Ông Ninh:" thoi dc r, dc r. Ko nói vụ này nữa. 2 đứa ngồi xuống ik, chú có chuyện mún nói". Ngọc và Dạ ngồi xuống. Ông Ninh:" Vỹ Dạ, con hãy nói thật cho chú bít. Con ko cần phải sợ Lan Ngọc mà nối dối đâu!". Dạ:" dạ!". Ông Ninh:" hồi sáng, chú thấy con và Ngọc ik ra từ phòng con, chú hỏi thì Ngọc nói là tối hôm qua ik dạo với con về thì trời mưa. Do con sợ sấm sét nên vào ngủ chung với con là thật ko?". Dạ:" là thật thưa chú". Dạ cố bình tĩnh tl. Ông Ninh:" z con bé có làm j con ko?". Dạ:" dạ ko. Chỉ là con sợ sấm sét nên chị ấy giúp con đỡ sợ thoi à". Ông Ninh:" uk, z thì tốt. Thoi con lên thay đồ ik r xuống ăn cơm". Dạ:" dạ". Ngọc cũng định ik lên thì... Ông Ninh:" Ngọc, lát nữa ba có việc phải ik công tác ở Pháp. Con coi dọn cơm cho Dạ ăn ik nha!. R sáng thì nhớ đưa con bé ik học, trưa có j thì rước nó về giùm. Tại ba con bé gởi nó ở nhà mình. Mà ông ấy cũng là ân nhân cứu con lúc nhỏ nên đối tốt với nó 1 chút". Ngọc:" vg, thưa ba. Con bít r". Ông Ninh:" uk". R giơ tay nhìn đồng hồ. Ông Ninh:" thoi tới h r. Ba ik đây. Tối coi đóng cửa cẩn thận nha!". Ngọc:" dạ, ba yên tâm".
R ông Ninh ik...
Ngọc ik lên phòng Dạ. Ngọc nhấn chuông 🔔. Dạ ra mở cửa. Dạ:"Ngọc kiếm e chi z, s Ngọc ko về phòng ik. Lỡ chú thấy r s?". Ngọc tiến lại ôm Dạ. Dạ đẩy Ngọc. Dạ:" Ngọc bỏ e ra coi. Chú thấy bây h". Ngọc ko nói j mà vẫn ôm Dạ ik vào phòng và đóng cửa lại. Dạ:" Ngọc...". Ngọc:" để Ngọc ôm e 1 chút ik". Dạ:" lỡ chú Ninh thấy r s. Vụ sáng nay e đã sợ lắm r đó!". Ngọc:" yên tâm, ba Ngọc ik công tác r. H nhà còn 2 chúng ta thoi. Ko ai thấy đâu". R Ngọc hôn vào môi Dạ 1 cái. Dạ:" Ngọc cứ hôn e hoài". Ngọc:" Ngọc hôn vk Ngọc chứ có hôn e đâu". Dạ:" ai là vk Ngọc chứ!". Ngọc:" sớm muộn j e cũng là vk của Ngọc thoi!". Dạ:" dc r, dc r bây h ik xuống ăn cơm dc chx. E đói bụng r". Ngọc:" ờ ha, Ngọc quên. Để vk Ngọc đói bụng r. Ik ăn thoi". Dạ:" đã nói ko dc gọi là vk r, nghe ghê quá!". R Dạ mở cửa phòng ra và kéo tay Ngọc ik xuống lầu.
Xuống lầu, Dạ ik lấy chén còn Ngọc thì dọn đồ ăn ra và bới cơm r đưa cho Dạ. Ngọc:" đay, chén của e đây!". Dạ lấy chén và bđ ăn. Ngọc cũng ngồi xuống, Ngọc gắp 1 miếng thịt và đưa đến bên miệng Dạ. Ngọc:"Dạ nào, há miệng ra. Ăn miếng thịt này ik, ngon lắm đó". Dạ há miệng ra. Ngọc đút miếng thịt cho Dạ. Quả thật nó rất ngon.(ko bít ngon vì dc chị Ngọc đút hay là nó ngon thật đây). Ngọc:" ngon ko?". Dạ cười r nói. Dạ:" rất ngon, chx bao h e ăn miếng thịt nào ngon như z!". Ngọc lại đút cho Dạ 1 miếng nữa. Ngọc:" nếu ngon như z thì ăn 1 miếng nữa ik". Dạ há miệng ra và ăn r cười tủm tỉm như 1 e bé. Ngọc nhéo má Dạ. Ngọc:" s e lại có thể đáng iu đến như z!".
Ăn xong, cả 2 dọn dẹp và rửa chén. Dạ rửa, Ngọc úp lên. Vừa rửa, họ còn đùa giỡn với nhau rất vui...
___the end___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro