Chương 35

"Chị! Ở Thái bột hồng rất được ưa chuộng!" White bước vào, giọng hồ hởi.

"Giá mềm, chơi đã, lại chưa bị liệt vào danh sách chất cấm... nên bán chạy lắm!"

Ling Ling nhíu mày, giọng trầm xuống "Có đưa về Hồng Kông thử nghiệm chưa?"

"Dạ rồi, B đang vận chuyển về đó!"

Ling Ling gật nhẹ, vung tay ra hiệu cho B rời đi "Vậy là được rồi."

Luuy lặng lẽ lên tiếng, giọng thận trọng: "Tiểu thư... ông Fuba rất tức giận vì chuyện hôm bữa, có khi nào sẽ khai chúng ta không?"

Ling Ling quay sang nhìn Luuy, ánh mắt lạnh lùng nhưng mang một chút tò mò "Cậu cũng sợ sao? Lần đầu tôi thấy cậu như vậy đấy!"

Luuy cúi đầu, giọng thấp "Nếu ông ấy âm thầm ra tay, chúng ta không kịp trở tay... sẽ rất nguy hiểm."

Ling Ling nhướng mày, giọng thách thức "Fuba cũng dám chơi vậy sao...?"

Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng giấy tờ xào xạc và nhịp thở đều đặn của hai người, như đo nhịp từng bước đi của những mưu lược phía trước.

-------------------

Bấy lâu nay, bên phía ông Fuba liên tục bị phía Nhật quở trách vì hợp tác không thành công. Tin tức lan truyền khắp giới ngầm, khiến ông như con chó ghẻ bị học trò đuổi thẳng cẳng, ai nấy đều cười chê. Một cục tức tích tụ mấy ngày, làm sao ông có thể nuốt trôi?

"Nhớ lúc trước, Ling Ling dường như có chút đặt biệt với con bé tóc vàng!" Ông Fuba nắm chặt ly trà, đập thẳng xuống bàn, giọng đầy giận dữ.

"Ý ngài là sao ạ?" một thuộc hạ nhỏ giọng hỏi.

"Đi! Hãy tìm con bé đó, đánh cho nó một bài học để biết ai mới là thầy của nó!"

"Dạ, tôi sẽ điều tra ngay!"

"Nhưng nhớ... để con bé đó sống. Đừng hồ đồ quá mà liên lụy đến ta!"

Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở dồn và tiếng giấy tờ xào xạc, như nhấn mạnh nỗi căng thẳng đang lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

--------------------

Orm vẫn đi làm như mọi ngày, nhưng những ngày qua, cô liên tục không thấy bóng dáng Ling Ling. Cảnh sát cũng không có động tĩnh gì, và cô chỉ biết chăm chú hoàn thành công việc của mình. Thỉnh thoảng, ánh mắt cô vô thức hướng về tầng hai, nơi trước đây Ling Ling thường xuất hiện, nhưng giờ chỉ là sự im lặng trống trải. Luuy cũng chẳng thấy mặt người đâu. Nhiều lần Orm muốn nhắn tin hỏi thăm, nhưng cứ mở ra lại khép lại, sợ làm phiền hoặc tự đặt mình vào tình huống khó xử.

Tan ca hôm nay, cô bước ra khỏi biệt thự với tâm trạng nặng nề. Không có Ling Ling bên cạnh, Orm cảm giác như mất đi một phần năng lượng vốn có. Trước kia, khi có Ling Ling, cô thường thấy người ấy lén quan sát mình từ bếp, hoặc tinh tế tiếp cận để trêu đùa cô. Giờ đây, tất cả chỉ còn là khoảng trống, khiến Orm càng thêm cô đơn và bất an.

Cô vừa mở điện thoại, nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn chưa gửi, lòng đầy lo lắng và bất lực. Bỗng nhiên, một nhóm người xuất hiện phía sau, bước chân dồn dập, càng lúc càng gần. Orm quay lại, đôi mắt đầy hoảng sợ. Chỉ kịp nhận ra tên đầu đàn ra hiệu, chưa kịp phản ứng, cô đã bị nhấc lên và ép vào xe một cách nhanh chóng.

Orm bị nhấc lên xe, cơ thể bị siết chặt đến mức cô gần như không thể cựa quậy. Tim cô đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, ánh mắt hoảng sợ dán vào những bóng người xung quanh. Cảm giác bất lực đè nặng, cô không biết phải phản kháng ra sao, mọi thứ dường như mất kiểm soát.

Chiếc xe chạy nhanh trên những con đường vắng, rồi dừng lại trước một ngôi nhà hoang, cánh cửa gỗ kêu răng rắc khi bị đẩy ra. Orm bị kéo vào bên trong, nơi chỉ có những kẻ định giam giữ và tường trống lạnh lẽo. Bọn chúng bật đèn pin, chụp hình cô liên tục, từng tiếng "click" vang lên khiến cô càng thêm rối loạn.

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Orm đã cảm nhận những cú đánh đầu tiên dồn tới. Một cú tát làm má cô sưng tấy, môi rướm máu, nước mắt lẫn mồ hôi trộn lẫn nhau. Từng đòn, từng đòn lại nối tiếp, cô co rúm người, ôm mặt để che chắn, tim như muốn vỡ ra trong sự hoảng loạn tột cùng. Mỗi tiếng la thét yếu ớt đều bị bọn chúng cười nhạo, khiến nỗi bất lực của Orm trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Hai ngày trôi qua, Orm như bị quăng vào một cơn ác mộng không lối thoát. Mỗi sáng, khi cô còn chưa kịp mở mắt, những bàn tay thô bạo đã kéo cô dậy, đẩy vào giữa căn phòng trống trơn, nơi ánh sáng mờ ảo hắt xuống từ những bóng đèn treo trần.

Những cú đánh không ngừng, từ tay, từ chân, từ gậy gộc, dồn dập vào cơ thể cô. Má cô sưng đỏ, môi rướm máu, mắt thâm quầng vì vừa khóc vừa đau đớn. Orm co rúm người, ôm chặt bụng để chịu đựng từng cú đập, nhưng nỗi đau vật lý không bằng sự sỉ nhục tinh thần.

Bọn chúng vừa ra đòn vừa cười nhạo

"Cô nhóc này tưởng mình là ai vậy?"
"Xem kìa, khóc cũng không giúp gì đâu!"
"Cứ để xem cô cứng cỏi được mấy ngày!"

"Hãy kêu Ling Ling đến cứu nhóc đi nào?"

Tiếng cười khinh bỉ vang vọng khắp căn nhà hoang, từng câu nói như dao cứa vào lòng Orm nhiều hơn những cú đánh. Cô thậm chí không còn sức để phản kháng, chỉ biết run rẩy, khóc nức nở, cảm giác tuyệt vọng dâng lên ngột ngạt.

Đêm xuống, khi bọn chúng mệt mỏi và bỏ mặc cô trong góc nhà, Orm gục xuống sàn lạnh, cơ thể đau nhức, toàn thân bầm tím, mắt nhắm nghiền, cố gắng nhắm mắt để tạm quên đi sự sợ hãi. Nhưng trong lòng, nỗi hoảng loạn không hề rời bỏ. Mỗi tiếng bước chân vang lên phía ngoài cửa đều khiến cô giật mình, tim đập thình thịch, biết rằng bất kỳ lúc nào cơn ác mộng lại tiếp tục.

Trong cơn mê man, ký ức ùa về. Bà cô, người đã luôn che chở và dạy dỗ cô, gương mặt hiền từ hiện lên trong tâm trí Orm. Nụ cười dịu dàng, tiếng nói trầm ấm, những lời khuyên giản dị nhưng đầy yêu thương... khiến cô chực trào nước mắt.

Rồi hình bóng Ling Ling lóe lên trong tâm trí cô. Ánh mắt sắc lạnh, nhưng cũng ẩn chứa một thứ gì đó ấm áp, từng cử chỉ ân cần mà Orm chưa bao giờ quên. "Ling Ling... bây giờ chị đang ở đâu...?" Câu hỏi trôi đi trong đêm, chẳng ai trả lời, chỉ còn tiếng gió rít và nhịp tim mình dồn dập.

Orm nằm đó, miên man giữa đau đớn thể xác và nỗi nhớ nhung khôn nguôi. Cô không biết liệu sáng mai có còn cơ hội để nhìn thấy ánh sáng hay sẽ tiếp tục bị nhấn chìm trong đêm lạnh, trong cảm giác bất lực và cô độc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro