Chương 11
Tháng ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, và cuối cùng, cái ngày mà Lăng Cửu Thời chờ đợi cũng đến. Đêm trước khi lâm bồn, cậu không thể ngủ được, lòng cứ nôn nao, không yên. Cảm giác hồi hộp, lo lắng lẫn vui mừng xâm chiếm từng ngóc ngách trong trái tim cậu. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này, khi sự thật gần kề, cậu vẫn không khỏi lo lắng.
Nguyễn Lan Chúc, từ khi nhận được tin cậu sắp sinh, đã không rời đi nửa bước. Anh luôn ở bên cạnh, nắm tay cậu, dặn dò từng chút một. Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, anh chỉ cười nhẹ, nói một câu rất đơn giản: "Em đừng lo, tôi sẽ ở bên em."
Lăng Cửu Thời cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, nhưng khi cơn đau đẻ bắt đầu xuất hiện, cậu lại thấy mọi thứ trở nên mờ mịt. Anh không rời cậu, cứ thế giữ tay cậu, thì thầm khích lệ, giúp đỡ. Cậu thấy lòng mình ấm áp, cơn đau cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Giờ phút ấy, cậu mới hiểu hết tình yêu mà Nguyễn Lan Chúc dành cho mình. Anh không chỉ là người bạn đời lý tưởng mà còn là một người cha sẽ làm mọi thứ vì đứa con sắp ra đời của họ.
Khi đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị cho ca sinh. Cả hai cùng bước vào phòng sinh. Lăng Cửu Thời cảm thấy như có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của chính mình và của đứa trẻ trong bụng. Mặc dù rất đau, nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Lan Chúc khiến cậu cảm thấy vững vàng hơn bao giờ hết.
"Cố lên, em làm được mà." Nguyễn Lan Chúc nắm chặt tay cậu, giọng anh tràn đầy sự an ủi. Những lời ấy như tiếp thêm sức mạnh cho Lăng Cửu Thời. Cậu cắn chặt môi, lấy hết sức để sinh con.
Và cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài đầy căng thẳng và mệt mỏi, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên. Lăng Cửu Thời cảm thấy một niềm hạnh phúc không gì sánh được, hai mắt cậu đẫm lệ, nhìn vào con trai nhỏ của mình. Đó là một bé trai, nhỏ xíu nhưng mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, giống như một thiên thần nhỏ vừa mới đến thế giới này.
Nguyễn Lan Chúc đứng bên cạnh, nhìn thấy đứa con mình với ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc. Anh ngồi xuống cạnh Lăng Cửu Thời, lấy tay vuốt nhẹ lên tóc cậu.
"Cảm ơn em." Giọng anh nhẹ nhàng, đầy sự yêu thương.
Lăng Cửu Thời nhìn anh, rồi nhìn đứa con trong tay. Cậu mỉm cười, trái tim tràn ngập hạnh phúc. "Chúng ta đã có một gia đình rồi."
Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng ôm cậu và con trai vào lòng. Một gia đình nhỏ hạnh phúc, bắt đầu từ tình yêu của họ. Dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, nhưng họ đều biết rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ cùng vượt qua tất cả.
"Chào mừng con đến với thế giới này." Cậu thì thầm vào tai đứa bé, cảm nhận được sự gắn bó thiêng liêng giữa ba mẹ và con cái. Những giây phút ấy sẽ mãi là ký ức tuyệt vời nhất trong cuộc đời của họ.
Ngày hôm sau, khi cậu tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đang ngồi bên giường, đứa con của họ được đặt trong nôi bên cạnh. Ánh mắt của anh nhìn cậu tràn đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Em ổn chứ?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Cửu Thời mỉm cười, gật đầu. "Em ổn rồi, cảm ơn anh."
Cảm ơn vì đã luôn ở bên em, cho em cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Cuối cùng, gia đình nhỏ bé của họ đã hoàn thiện. Những khó khăn trước đây không còn quan trọng nữa, tất cả những gì họ cần chính là yêu thương và chăm sóc nhau. Và từ giây phút này, Lăng Cửu Thời biết rằng không có gì có thể chia cắt được tình yêu của họ.
"Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con, xây dựng một gia đình thật hạnh phúc." Cậu nói, ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Lan Chúc, ánh mắt tràn ngập niềm tin.
Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, ôm chặt cậu và con vào lòng.:"Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình này."
Và thế là, cuộc sống của họ tiếp tục, đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc.
-Hoàn chính văn-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro