Khoảng cách không thể bắc cầu
Gió chiều lay động cánh rừng già, tiếng lá xào xạc như vang vọng nỗi cô đơn trong trái tim Muzan. Anh đứng lặng nhìn Yoriichi – người anh yêu tha thiết – bước đi, từng bước rời xa, bỏ lại anh với hàng trăm lời hứa chưa kịp nói, hàng trăm điều chưa kịp làm.
"Anh... anh phải đi sao?" Muzan hỏi, giọng run rẩy, vừa sợ hãi vừa trách móc.
Yoriichi quay đầu nhìn anh, đôi mắt thấm đầy nỗi đau nhưng cứng cỏi. "Chúng ta... không còn đường quay lại nữa. Gia đình tôi, xã hội... tất cả đều chống lại chúng ta."
Muzan nghẹn lời. Những năm tháng họ bên nhau, từng nụ cười, từng cái chạm tay, giờ hóa thành ký ức đau đớn. Anh từng tưởng rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả, nhưng hóa ra mọi thứ vẫn bị chia cắt bởi những trói buộc vô hình.
Muzan ngồi sụp trong căn phòng tối, tay run rẩy siết chặt tấm chăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn khoảng không vô tận. Tin dữ vừa tới: Yoriichi đã mất. Một cảm giác trống rỗng, hoang mang, lẫn nỗi đau sắc nhọn cắt ngang tim anh.
"Sao... sao lúc đó mình không kiên định hơn? Sao mình không ôm anh ấy lại, sao lại không bảo vệ anh ấy..." Muzan lẩm bẩm, giọng nghẹn lại trong nước mắt. Mỗi câu hỏi như một mũi dao cắm sâu vào trái tim anh, xâu xé từng mảnh hồn.
Đêm đến, Muzan không ngủ được. Những giấc mơ kinh hoàng lặp đi lặp lại: Yoriichi xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy trách móc.
"Anh hận em... anh sống trong sợ hãi vì em..."
Tiếng khóc nức nở của Yoriichi vang lên trong bóng tối, từng lời nói như mũi dao xoáy vào tâm can. Muzan ôm mặt khóc, run rẩy, tự trách bản thân: sao không kiên định, sao không giữ được người mình yêu?
Anh sống như một bóng ma giữa thế gian này, mang theo nỗi đau, mang theo hối hận, và mang theo hình bóng người duy nhất mình yêu thương. Ngày này qua ngày khác, anh tự dằn vặt bản thân, trốn tránh mọi ánh mắt, mọi niềm vui. Nhưng ngay cả trong tuyệt vọng ấy, một phần nhỏ trong anh vẫn hy vọng: một ngày nào đó, Yoriichi sẽ trở về, và anh sẽ không bỏ lỡ lần nữa.
Và rồi, từ nơi xa xứ, số phận bắt đầu vận hành..., mở ra một chương mới, nơi cả hai có cơ hội gặp lại, dù định mệnh khắc nghiệt, dù anh đã trở thành bóng ma của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro