6
Giữa đêm khuya, trong căn phòng rộng lớn, sàn đá cẩm thạch đen phản chiếu chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà, từng chuỗi tua rua pha lê rủ xuống, lấp lánh ánh sáng đan xen hỗn loạn như một mê cung ảo ảnh.
Trên chiếc giường đôi bằng gỗ óc chó đen, Thẩm Văn Lang cuộn tròn lại với tư thế giống như một con mèo Maine Coon, cổ tay chằng chịt vết kim tiêm và vết bầm tím. Tuyến thể Alpha cấp cao phía sau gáy rục rịch, bùng phát hương diên vĩ trầm hương áp đảo, miếng dán ức chế pheromone đắp trên đó như những người lính liều chết chống đỡ cổng thành, có thể tan rã bất cứ lúc nào.
Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, cảm xúc thăng trầm dữ dội, khao khát được bạn đời xoa dịu về tinh thần và thể xác, tính chiếm hữu bành trướng cực độ. Nếu có đối tượng thầm thương trộm nhớ trong lòng, họ sẽ nảy sinh cảm giác phụ thuộc mãnh liệt vào người đó.
Vật cạnh tranh, kẻ thích nghi sinh tồn. Alpha cấp càng cao, khả năng tự chủ trong kỳ mẫn cảm càng mạnh, đây là bản năng giúp phòng thủ kẻ thù lợi dụng.
Trước đây Thẩm Văn Lang thường dưỡng bệnh ở nhà trong kỳ mẫn cảm, được điều trị bằng thuốc ức chế pheromone cao cấp nhất, cộng thêm tâm trạng tĩnh lặng như nước, kỳ mẫn cảm cũng không quá khó khăn, tay phải chỉ là phụ trợ.
Nhưng kỳ mẫn cảm lần này rõ ràng khác biệt.
Khi rời khỏi nhà Cao Đồ, hắn đã nhận ra phản ứng sinh lý của kỳ mẫn cảm đang đến.
Trước đây, sau khi tiêm thuốc ức chế, sự khó chịu có thể được đẩy lùi trong vòng vài phút nhưng lần này cảm giác lửa đốt kéo dài, như kiến lửa đang gặm nhấm da thịt toàn thân.
Hắn như bị nhấn chìm trong suối nước nóng, vừa bỏng rát vừa khó thở.
"Đau quá... đau..."
Tiếng kêu đau đớn của Thẩm Văn Lang vang vọng trong căn hộ trống rỗng. Hắn chợt nhớ đến căn nhà nhỏ đơn sơ của Cao Đồ: một ấm trà, một giá sách, hai người trò chuyện về nhau trong mùi hương thoang thoảng của cây xô thơm.
Bóng dáng Cao Đồ lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, Thẩm Văn Lang nắm tóc, cố gắng rũ bỏ những âm thanh trong đầu.
-- Đi tìm em ấy! Đi tìm em ấy!
Hắn khó khăn bò dậy, lấy điện thoại bên giường, mở album ảnh riêng của Cao Đồ, hàng ngàn bức ảnh ghi lại mọi cử chỉ, nụ cười của Cao Đồ, mỗi khung hình chỉ khác nhau một chút.
Hắn quen thuộc thò tay vào quần ngủ, máy móc tự thỏa mãn nhưng lại như gãi ngứa ngoài giày, sự kích thích thuần túy từ thị giác và xúc giác, xa xa không đủ để xoa dịu nỗi nhớ và ham muốn bị kỳ mẫn cảm phóng đại.
Alpha cấp S thức trắng đêm cùng đường, khi bình minh vừa ló dạng, đã sai người mua một lượng lớn nến thơm cây xô thơm mà Cao Đồ sử dụng. Ánh nến xếp thành vòng tròn, bao quanh chiếc giường lớn của Thẩm Văn Lang, tế con sói chiến đang kiệt sức trên giường.
Không giống, không giống cảm giác ở nhà Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang cuộn mình trong chăn, trước mặt là cuốn Gen Vị Kỷ.
Đúng vậy, hắn đã mua nó, cùng một cuốn sách mà hắn và Cao Đồ đã đọc.
Cơ thể bị gặm nhấm, bụng dưới đau nhức, mắt Thẩm Văn Lang đỏ hoe, không biết phải làm gì. Hắn mở trang sách, áp vào mặt, hít một hơi thật sâu, mùi giấy mực đặc trưng hòa quyện với mùi hương cây xô thơm, gần hơn một chút với mùi hương ở nhà Cao Đồ.
Cao Đồ... tôi mệt quá... muốn ôm em... em ôm tôi được không?
Chỉ ôm tôi thôi, xin em đấy...
Mùi hương cây xô thơm nhẹ nhàng, ổn định, như giai điệu bài hát ru lọt vào các giác quan của Thẩm Văn Lang, cuối cùng hắn cũng không chống lại được sự mệt mỏi của cơ thể, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi tỉnh giấc, Thẩm Văn Lang sau khi nghỉ ngơi cuối cùng cũng hồi phục chút thể lực và lý trí, những đoạn ký ức về Cao Đồ lại bắt đầu phát lại trong đầu.
Hủy diệt đi.
Dựa lưng vào giường, ham muốn đang chực chờ được nắm trong tay, đôi mắt hổ phách buông thả, thụ động phản chiếu ánh nến rực rỡ.
"Đinh đoong" --
Đột nhiên, màn hình điện thoại bật lên tin nhắn của Thỏ Đồ:
"Thẩm Văn Lang, chào buổi sáng. Mấy ngày trước cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà, tớ tin rằng Alpha đó sẽ không tìm tớ nữa, tối nay không làm phiền cậu đưa tớ về đâu."
Tối hôm kia giận dữ bỏ đi, không biết hôm qua chú thỏ nhỏ bị con rắn lục đó quấn đi đâu, nếu không phải hắn đang trong kỳ mẫn cảm thì đã theo đến nơi rồi.
Thẩm Văn Lang dùng tính năng nhập liệu bằng giọng nói:
"Ừm, không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay tớ đang ở nước P."
"Tớ không có gì để cảm ơn cậu, nếu cậu cần tớ giúp gì, xin hãy nói với tớ. Chúc cậu chuyến đi vui vẻ (⋅x⋅)."
Trời ạ, đáng yêu quá.
"Phụt" -- Trong tay hắn phóng thích một dòng chất lỏng trắng đục.
...Mẹ kiếp, Thẩm Văn Lang, mày hết cứu rồi.
Nhìn chằm chằm vào biểu tượng (⋅x⋅) trong WeChat hồi lâu, những con kiến lửa đang cắn xé toàn thân cuối cùng cũng bò vào màng não, hình thành một ý nghĩ quỷ quyệt.
Cao Đồ, vậy em giúp tôi đi.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng như tơ. Trên tầng thượng của khu chung cư cũ kỹ, đèn đã tắt, một bóng đen cao gầy nhảy lên, lặng lẽ đáp xuống hành lang.
Người đến không tiếng động nhưng có hơi thở. Con chó ngao Tây Tạng đang nằm ngủ trên sàn, khịt mũi nhận ra mùi, chỉ lười biếng nhấc mí mắt rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Văn Lang ẩn dưới chiếc mặt nạ, mặc đồ bó sát màu đen, chất liệu vải mỏng manh phô bày đường cong sắc nét của tấm lưng. Tuyến thể sau gáy có một khối rõ ràng nhô lên -- đó là miếng dán ức chế pheromone cấp quân sự dùng cho chiến đấu, có thể che giấu hoàn toàn pheromone, chất liệu cực kỳ dày dặn, mỗi miếng đều đắt đỏ, phải có đặc quyền mới mua được.
Hoàn cảnh quân sự mà còn có thể dùng vào việc này, thật là tạ ơn trời đất, tạ ơn chính mình.
Hắn rút ra chiếc ống dài mỏng buộc bên đùi, luồn vào khe hở của lưới chống muỗi rách, một làn khói trắng thoát ra từ đầu ống, chất khí mịn nhanh chóng khuếch tán, lập tức bao trùm căn nhà nhỏ. Thẩm Văn Lang tự tin đếm ngược trong lòng -- 30 giây.
Sau đó việc mở khóa cửa có nguyên lý đơn giản mà không để lại dấu vết chỉ là chuyện nhỏ. Thẩm Văn Lang lại chê bai, cái ổ khóa rách này có tác dụng gì chứ?
Nín thở, Thẩm Văn Lang rón rén bước vào căn nhà nhỏ.
Để tránh pheromone của mình ảnh hưởng đến khí quản của Cao Đồ, hắn đã tiêm liều thuốc ức chế pheromone tối đa, cộng thêm miếng dán ức chế và một lượng thuốc ngủ vừa đủ, Cao Đồ lẽ ra sẽ không tỉnh dậy.
Hắn thực sự không chịu nổi, chỉ định cọ xát một chút và lấy một ít "kỷ niệm phẩm" thôi. Hắn sợ chính mình trong kỳ mẫn cảm sẽ làm chú thỏ nhỏ sợ hãi.
Nhớ em ấy quá.
Thẩm Văn Lang từ từ tiến lại gần. Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu xuống trước giường, Cao Đồ mặc chiếc áo sọc dài tay rộng thùng thình, nằm ngửa trên giường, chăn bị đá sang một bên, chỉ còn một góc ở ngang eo. Tóc mái không nghe lời phủ trên trán, mày giãn ra, đôi mắt tròn khép hờ tĩnh lặng, hàng mi như cánh quạ rủ trên má, môi hình trái tim hơi hé mở, hơi thở nhẹ nhàng.
Màu môi vừa phải, đặc biệt mời gọi khêu gợi.
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Cao Đồ, sức mạnh phá hủy lý trí còn mạnh hơn cả vũ khí quân sự.
Thẩm Văn Lang nuốt nước bọt. Chỉ hôn một cái thôi có ổn không nhỉ?
Hắn dễ dàng khuất phục trước ma quỷ trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang hé mở kia.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Thẩm Văn Lang như được thần linh mách bảo, không còn kiêng dè nữa mà há miệng mút lấy đôi môi mềm mại của Cao Đồ, khéo léo cạy mở hàm răng cậu, luồn vào khoang miệng Cao Đồ, liếm láp sự mềm mại ẩm ướt ấm áp bên trong, quấy đảo tùy ý.
Ngọt quá... Ngọt hơn cả tưởng tượng.
Như Adam nếm trái cấm, Thẩm Văn Lang tham lam làm sâu thêm nụ hôn, cắn lấy đôi môi bắt đầu sung huyết, hơi thô bạo nghiền nát lớp thịt mềm mại đầy đặn, dịch thể tràn ra khóe miệng Cao Đồ, chảy xuống cằm. Cao Đồ không thể trốn tránh, chỉ có thể há miệng chấp nhận sự áp bức của người đàn ông, thiếu oxy nhẹ khiến hai má cậu ửng hồng.
Thẩm Văn Lang mê mẩn kéo áo ngủ của Cao Đồ lên, để lộ vòng eo thon gọn mà hắn đã thèm muốn từ lâu. Dây quần lỏng lẻo siết lấy cơ bụng có đường nét rõ ràng, hắn say mê vuốt ve vòng eo cong như trăng lưỡi liềm, ngón tay phác họa từng vùng trũng của mỗi khối cơ, cơ bắp nổi rõ khiến hắn bay bổng.
Cao Đồ tuy không trắng trẻo nhưng da dẻ bóng mượt, sau khi tắm còn toát ra mùi xà phòng cây xô thơm. Thẩm Văn Lang vừa hôn, bàn tay giấu trong áo ngủ vừa lần theo eo mò lên, không an phận tìm đến đầu ngực mềm mại của Cao Đồ, ham muốn sôi sục và ý chí còn sót lại đứng trước bờ vực sụp đổ.
Lúc này hắn cảm thấy Cao Đồ ngậm lấy đầu lưỡi mình một cái.
"Ưm..." Cao Đồ khẽ rên một tiếng.
Thẩm Văn Lang giật mình bật ra, tim suýt nhảy ra khỏi miệng. Nhưng Cao Đồ chỉ như một chú thỏ được vuốt ve dễ chịu, phát ra tiếng khò khò, lật người nằm nghiêng, quay lưng lại tiếp tục ngủ.
Áo ngủ đã bị vén lên cao, đường cong bên hông trần trụi của Cao Đồ sắc như lưỡi dao, hai hõm lưng phía sau như nam châm nhanh chóng hút lấy ánh mắt Thẩm Văn Lang.
Muốn quá...
Sự căng cứng ở bụng dưới gào thét điên cuồng.
Hắn là Alpha cấp S, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm hữu Beta hoàn toàn không phòng bị này làm của riêng nhưng có một sợi dây treo lơ lửng ý chí của hắn, ngăn cản hắn làm điều đó một cách vô hình mà hữu hình.
Nhưng hắn cũng không phải là đại thánh nhân gì.
Hắn cúi xuống, hôn lên nửa bên eo lộ ra của Cao Đồ, cắn xé, mút mát, các mao mạch mỏng manh dưới da vỡ ra, để lại những vết đỏ tươi như những bông hoa đang nở rộ.
Tội danh quyến rũ của chú thỏ nhỏ đã thành lập.
Thẩm Văn Lang lấy điện thoại ra chụp liên tục trong 2 phút, chỉnh lại áo ngủ cho cậu ấy, đắp chăn cẩn thận rồi lẻn vào phòng tắm của Cao Đồ để giải quyết nhu cầu cấp bách.
Sau khi chỉnh trang quần áo bước ra, Thẩm Văn Lang đột nhiên cảm thấy lấy lại được cảm giác thuận buồm xuôi giótrong kỳ mẫn cảm trước đây.
-- Sinh mạng của hắn đã bị Cao Đồ nắm trong tay.
-- Sự sa ngã hoàn toàn, không liên quan đến pheromone.
Thẩm Văn Lang theo "kế hoạch" của mình, bật đèn pin mini, mày mò một lúc trong nhà Cao Đồ.
Mò mẫm đến bên giá sách, hắn tinh mắt nhìn thấy cuốn Có Thể Nào, Cậu Cũng Vừa Hay Thích Tớ ở hàng đầu tiên của giá sách, đây là "thư tình" đầu tiên hắn gửi cho Cao Đồ.
Hắn không giỏi nói lời đường mật, thậm chí là không biết cách để bày tỏ. Vì vậy hắn cố gắng mượn lời người khác, chắp vá thành ngôn ngữ của mình dành cho Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang rút cuốn sách ra khỏi giá, phát hiện có một trang ở giữa được kẹp thẻ đánh dấu. Mở ra xem thì thấy chính là câu hắn đã nói: "Cậu cảm thấy chúng ta là người của hai thế giới khác nhau ư? Không sao cả, tớ có thể đến thế giới của cậu."
Đầu óc Thẩm Văn Lang trống rỗng, tai ù đi.
...Cao Đồ, có thể nào em cũng vừa hay thích tôi?
Hắn dựa vào cuối giường, ngồi rất lâu mới rời đi.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Khi Diệp Thần hỏi Cao Đồ có muốn tham gia hoạt động tình nguyện hay không, thực ra cậu hơi do dự, nhưng vì liên quan đến trẻ em ung thư khiến cậu không tự chủ được nhớ đến Tình Tình. Mặc dù vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, cậu vẫn cắn răng đồng ý.
Buổi chiều vừa hoàn thành hoạt động tình nguyện, Diệp Thần muốn mời cậu ăn tối để bồi dưỡng nhưng cậu thực sự rất mệt nên đã từ chối lời mời. Diệp Thần kiên quyết muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cậu nên bảo đợi vài ngày sau, khi Cao Đồ có cả ngày rảnh sẽ cùng anh ăn trưa.
Diệp Thần nói có thể lái xe đưa cậu về nhà nhưng cậu có kế hoạch khác nên mỉm cười từ chối.
Vì đã đến lúc phải bổ sung thuốc ức chế trong nhà. Cửa hàng có giá cả phải chăng phải đi một quãng đường rất xa, trên đường tiện thể lấp đầy bụng, đi xe buýt về đến khu chung cư đã là buổi tối.
Trên đường về nhà, đèn đường vẫn chiếu nghiêng, bóng dáng một mình Cao Đồ kéo dài rất lâu, chiếc túi đựng thuốc ức chế trong tay lắc lư theo. Con đường về nhà này cậu đã đi nhiều năm, nhắm mắt cũng có thể mò được đường nhưng tối nay cậu lại đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Không biết tại sao.
Trong lúc đang ngẩn người, điện thoại trong túi chợt rung lên, Cao Đồ hít một hơi, bóng dáng Alpha mũ bảo hiểm hiện lên trong đầu. Cậu theo phản xạ nhìn sang phải mới nhớ ra người hùng tự nguyện đưa cậu về nhà, tối nay không ở bên cạnh.
Sao lại bị ám ảnh như vậy chứ?
Không biết Thẩm Văn Lang đang làm gì nhỉ? Vẫn còn giận sao?
Cao Đồ thở dài, lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Cao Minh. Trước đây tên rác rưởi này gọi, cậu ít nhiều cũng nghe máy, nhưng hôm nay cậu thực sự không muốn nghe giọng của gã.
Cúp máy xong, điện thoại lại đổ chuông, cúp rồi lại đổ chuông, Cao Đồ trợn tròn mắt ném thẳng điện thoại cùng thuốc ức chế vào tủ sắt.
"Đồ tồi!" Đây là lời chửi thề dành riêng của Cao Đồ.
Sau chuyện tối qua, sáng hôm sau, Cao Đồ tranh thủ lúc làm việc ở thư viện, lấy hết can đảm, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho Thẩm Văn Lang.
"Thẩm Văn Lang, chào buổi sáng. Mấy ngày trước cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà, tớ tin rằng Alpha đó sẽ không tìm tớ nữa, tối nay không làm phiền cậu đưa tớ về đâu."
Không ngờ Lang Sói đầu bên kia trả lời ngay lập tức:
"Ừm, không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay tớ đang ở nước P."
Khuôn mặt Cao Đồ thoáng qua vẻ bất ngờ, khóe miệng hơi cong lên.
"Tớ không có gì để cảm ơn cậu, nếu cậu cần tớ giúp gì, xin hãy nói với tớ. Chúc cậu chuyến đi vui vẻ (⋅x⋅)."
"Thỏ nhỏ nhà chúng ta đang nhắn tin với ai mà trông tâm hồn xuân phơi phới thế?" Quản thư bên cạnh xen vào, làm bộ muốn xem trộm.
Cao Đồ lập tức nhét điện thoại vào túi, khóe miệng cong lên kéo lại vị trí cũ, "Không có gì đâu ạ, chỉ là nói chuyện với bạn học thôi."
Gương mặt đùa cợt của quản thư lạnh đi "Với bạn học Thẩm à?"
"Vâng, cậu ấy nói cậu ấy đi nước ngoài vài ngày."
Sau đó quản thư rất thanh lịch ngồi đọc sách ở quầy lễ tân, còn mời Cao Đồ uống cà phê pha thủ công.
Đêm hè oi bức, máy điều hòa cũ kỹ trong nhà nhỏ thỉnh thoảng ầm ầm phát ra tiếng động làm phiền giấc ngủ, Cao Đồ thường xuyên trằn trọc không ngủ được nhưng kỳ lạ tối nay cậu nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Thời gian dường như bị kéo dài, mỗi giây đều mất đi ranh giới rõ ràng. Trên đại dương xanh thẳm, Cao Đồ lơ lửng giữa không trung, cô đơn nhìn xuống chính mình dưới nước. Bỗng nhiên một dòng xoáy ngầm cuộn lên dưới đáy biển, mặt nước gợn sóng. Một bàn tay đàn ông vươn ra khỏi xoáy nước, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo xuống nước.
Bàn tay kỳ lạ đó kéo Cao Đồ xuống đáy biển, áp lực nước nhấn chìm hơi thở, khi sắp nghẹt thở, cậu bất lực mở miệng, không ngờ cằm bị bóp chặt, môi bị người đàn ông mạnh mẽ mút lấy, từng chút oxy tượng trưng cho sự sống được bơm vào cổ họng.
Cậu bị động chấp nhận cơ hội sống sót mà người đàn ông ban cho nhưng lưỡi người đàn ông không ngừng quấy rốitrong miệng cậu, chỉ cần lưỡi Cao Đồ hơi né tránh, đối phương sẽ đuổi theo quấn lấy. Khí oxy khó khăn lắm mới lấy được lại bị ép ra khỏi giữa hai đôi môi, Cao Đồ chỉ có thể đuổi theo môi đối phương, đòi hỏi thêm nụ hôn đáp lại, không ngừng lạc lối giữa chìm đắm và được cứu vớt.
Ý thức của cậu mơ hồ, không thể mở to mắt, chỉ biết đối phương luôn nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt đào hoa nhếch lên tràn đầy dịu dàng...
"Bíp bíp bíp bíp bíp" --
Tiếng chuông báo thức bên gối đánh vào thái dương Cao Đồ, cậu thở dốc bật dậy khỏi giường.
Giấc mơ xấu hổ kia ùa về, cậu xấu hổ vỗ trán. Đây không chỉ là tâm hồn xuân phơi phới, mà còn mơ thấy chuyện xuân luôn rồi đấy.
Tự giễu lắc đầu, tắt chuông báo thức, Cao Đồ đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi đánh răng, cậu ngước mắt nhìn mình trong gương, suýt chút nữa nuốt cả kem đánh răng.
Sao môi lại sưng lên vậy nhỉ, còn hơi rách da nữa? Tối qua ăn món lề đường có hơi nhiều bột ngọt, có vẻ cậu bị dị ứng rồi.
Cao Đồ liếc thấy sữa tắm dưới gương, lại dừng lại.
Cậu không quá cầu kỳ về sản phẩm chăm sóc cơ thể nhưng mùi hương đều chọn cây xô thơm. Omega thường có xu hướng thích những thứ có mùi gần giống pheromone của mình, ngoài ra còn có mùi tương tự pheromone của bạn đời Alpha.
Lạ lùng là, sữa tắm của cậu hình như đã vơi đi một đoạn?
...Không, dầu gội đầu hình như cũng vơi đi một đoạn?
Vì nguyên lý "nóng nở lạnh co" không áp dụng được trong tình huống này, Cao Đồ nhíu mày: Chắc chắn là mình nhớ nhầm rồi.
Vươn vai, hôm nay không muốn suy nghĩ nhiều, mặc áo phông Henley trắng và quần bò là được. Vừa kéo áo ngủ lên,cậu lại thấy một vết đỏ loang lổ bên hông.
Cao Đồ sợ hãi kéo áo xuống ngay lập tức, rồi lại kéo lên chậm rãi để xác nhận lại.
Cậu nhăn mày cảm thán, lưới chống muỗi này thực sự phải thay thôi. Mùa hè không đắp chăn cẩn thận, muỗi cứ thế mà chích vào bụng cậu thế này sợ ghê.
Thay quần áo xong, Cao Đồ cầm lấy đồng hồ đeo tay để đầu giường, cây nến thơm cũng đặt ở đầu giường nhìn cũng hơi khác đi, nhưng cậu không chỉ ra được khác ở chỗ nào.
Có lẽ vì cậu nhận quá nhiều cuộc điện thoại bí ẩn và sách cũ vô danh, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng trở nên đầynghi ngờ.
。。。。。。。。。。。。。
Ngày 12 tháng 8 năm 20xx Nắng ráo Đếm ngược ngày gặp Cao Đồ lần thứ ba
Tối qua... không hẳn là tối qua, mà là sáng sớm nay, nụ hôn đó, tôi có thể nhớ cả đời, pha loãng ra có thể giúp cầm cự được mấy ngày. Đi xem em ấy một chút, quả nhiên tinh thần sảng khoái, đầu không còn đau nữa, cũng có thể cầm bút viết nhật ký rồi.
Em ấy ngay cả khi ngủ cũng rất đẹp, chẳng trách những người yêu mèo lại dán mắt vào cửa kính tiệm thú cưng mà mê mẩn nhìn những chú mèo con đang ngủ bên trong.
Tôi đã đổi nến thơm của em ấy, chia nến của em ấy thành nhiều phần bằng nhau, đốt cùng với nến của tôi, tôi thấy mùi hương thực sự khác, mặc kệ, cứ là khác đi.
Em ấy đã kẹp lời tôi nói vào trong sách, nhưng thực ra đó không phải là lời tôi nói. Đến khi tôi nói, em ấy có thể hiểu được không nhỉ?
Ngày 13 tháng 8 năm 20xx Trời âm u Đếm ngược ngày gặp Cao Đồ lần thứ hai
Em ấy thực sự rất thích mùi cây xô thơm, dầu gội và sữa tắm của em ấy rất thơm. Mùi hương diên vĩ và cây xô thơm hòa quyện, như một loại tà thuật.
Thực ra để em ấy nhiễm mùi diên vĩ cũng rất tốt.
Nhà em ấy đúng là kho báu, còn tôi là thợ săn duy nhất có bản đồ kho báu, cảm giác ưu việt này khiến tôi nổi da gà, càng nghĩ càng hưng phấn.
Hình như còn rất nhiều thứ có thể khai quật.
Ngày 14 tháng 8 năm 20xx Trời mưa Đếm ngược ngày gặp Cao Đồ cuối cùng
Cái gì mà cầm cự được mấy ngày, mẹ kiếp! Nhớ em ấy quá nhớ em ấy quá nhớ em ấy quá nhớ em ấy quá nhớ em ấy quá.
Hôm nay trời mưa rồi, tiếng mưa róc rách như móng mèo đang cào cửa kính.
Tôi không nhịn được gửi cho em ấy một bức ảnh cảnh mưa ngoài cửa sổ, nói: "Nước P đang mưa, bên cậu thì sao?"
Em ấy trả lời: "Thật trùng hợp, bên này cũng đang mưa. Tớ không mang ô rồi."
Hóa ra em đang tìm tôi trú mưa nên mới cào cửa kính.
。。。。。。。。。。。。
Bộp bộp bộp bộp --
Trên đường đi làm về, trời đột nhiên đổ mưa, Cao Đồ chạy vào trú mưa dưới một trạm xe buýt, ngồi trên ghế dài ôm ba lô thẫn thờ.
Ngày mai là ngày nghỉ trọn vẹn của cậu, sau khi ăn trưa với Diệp Thần có lẽ có thể đi dạo một chút.
Thẩm Văn Lang nói nước P cũng đang mưa. Hắn đã gửi ảnh nhưng trời tối đen như mực, mờ ảo, không thấy gì cả, ừm... đôi khi nói chuyện với hắn khá thú vị.
"Đinh đoong" --
Lang Sói đã gửi cho bạn một tin nhắn:
"Đồ ngốc, ra ngoài nhớ xem dự báo thời tiết."
Trận mưa này xem ra sẽ tạnh rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro