6
Khi Thẩm Văn Lang nhận ra người được đưa lên xe cứu thương là Cao Đồ, hắn thực sự hoảng loạn. Ban đầu, hắnkhông để ý chiếc xe cứu thương đậu dưới lầu cho lắm nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Cao Tình với gương mặt đẫm nước mắt, vội vã chạy theo nhân viên y tế.
"Cao Đồ!! Cậu ấy bị làm sao!?" Thẩm Văn Lang vội vàng đuổi theo nhưng bị Cao Tình đẩy ra.
"Cút đi, anh hại anh ấy còn chưa đủ thảm sao!?" Cao Tình gào lên điên cuồng với Thẩm Văn Lang, ngay cả các bác sĩ cũng chú ý đến người thanh niên đang chen lấn này.
"Người không liên quan xin đừng làm phiền việc cấp cứu cho bệnh nhân, tình trạng anh ấy đang rất nguy hiểm!"
Lúc này Thẩm Văn Lang đã hoàn toàn mất bình tĩnh "Tôi không phải người không liên quan, tôi là Alpha của cậu ấy, cậu ấy đang mang thai con của tôi!"
--
Cuối cùng Thẩm Văn Lang vẫn đi cùng Cao Đồ trên xe cứu thương. Mặc dù Cao Tình không muốn nhìn thấy Thẩm Văn Lang nhưng lúc này cô đành phải thừa nhận Cao Đồ đang mang thai con của anh ta, và Cao Đồ cần pheromone trấn an của Alpha này.
Ngay khi nhìn thấy Cao Đồ, mắt Thẩm Văn Lang đã ướt đẫm. Alpha S cấp kiêu ngạo này, suốt nửa đời đầu ngoại trừ khóc vì người cha Omega của mình, chưa bao giờ đỏ hoe mắt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Văn Lang gặp Cao Đồ kể từ khi biết cậu đang mang thai con của mình, nhưng lại trong lúc cậu yếu ớt và nguy kịch như vậy.
Chỉ vài ngày không gặp, người Omega này dường như đã gầy yếu đến thảm thương, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sức sống.
Toàn bộ xe cứu thương bị bao trùm bởi pheromone bùng phát của Cao Đồ, ngay cả hai bác sĩ Beta đang cấp cứu cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Cao Tình với đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt bị khẩu trang cách ly pheromone hằn vết, run rẩy nói với bác sĩ nguyên nhân Cao Đồ phát bệnh: "Là do hai Alpha ở phòng bên cạnh, họ xảy ra xích mích, phóng pheromone áp bức bừa bãi trong hành lang nên mới khiến bệnh rối loạn pheromone của anh ấy bùng phát."
Thẩm Văn Lang nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Cao Đồ, không nói được lời nào. Hắn cảm thấy như người đang nằm trên giường là Cao Đồ nhưng người đang cận kề cái chết lại là chính mình.
--
Bên trong phòng cấp cứu, mùi cây xô thơm nồng đậm khiến mọi nhân viên y tế tham gia cấp cứu đều cảm thấy ngột ngạt.
Pheromone đại diện cho sinh mệnh không ngừng phun trào từ tuyến thể đã bị tiêu hao quá mức. Mặc dù chỉ là mùi hương nhưng nó lại tạo ra ảo giác về màu sắc rực rỡ như ráng chiều, giống như một tia hồi quang phản chiếu bi tráng nhất trước khi dầu cạn đèn tắt.
Hai bác sĩ Omega tham gia cấp cứu, sau khi hoàn thành các thủ thuật khẩn cấp, đều không kìm được đỏ hoe mắt.
Họ hiếm khi gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy. Tuyến thể của bệnh nhân hoạt động quá tải, tạo ra lượng pheromone vượt xa nhu cầu bình thường nhưng nồng độ pheromone trong máu lại giảm mạnh, các chỉ số sinh hóa rối tung. Điều khiến các bác sĩ cảm thấy mọi chuyện càng tồi tệ hơn là bệnh nhân còn đang mang thai.
Cao Tình gục xuống ghế dài hành lang, lặng lẽ khóc. Thẩm Văn Lang giống như một con thú bị nhốt, đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu, không khí lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra khắp người hắn.
Cánh cửa phòng cấp cứu thỉnh thoảng mở ra, các y tá vội vã ra vào, sắc mặt lần sau còn nặng nề hơn lần trước.
"Pheromone bệnh nhân hoàn toàn mất kiểm soát, phản ứng đào thải cực kỳ dữ dội, nhịp tim tiếp tục giảm!"
"Thuốc an thần không hiệu quả!"
"Không ổn! Tim bệnh nhân ngừng đập! Mau! Máy khử rung tim!"
Mỗi lần cửa mở, tin tức truyền ra đều là tin xấu. Thẩm Văn Lang cảm thấy tim mình cũng bị bóp nghẹt, ngừng đập hết lần này đến lần khác theo những lời đó.
"Không được! Cứ thế này thì cả mẹ và con đều không giữ được!" Giọng bác sĩ vang lên đầy lo lắng từ bên trong.
Thẩm Văn Lang đột ngột dừng lại, mắt đỏ ngầu. Hắn không thể đợi thêm nữa!
Thẩm Văn Lang gần như đã huy động mọi mối quan hệ mà hắn có thể. Vài chuyên gia hàng đầu về khoa pheromone, khoa sản trong nước đã được mời đến gấp trong đêm, kể cả Thái Hồng vẫn chưa rời Giang Hỗ cũng không ngoại lệ.
Bệnh viện còn đặc biệt mở một lối đi xanh cho trường hợp này, các thiết bị và thuốc men tiên tiến nhất được không ngừng đưa vào phòng cấp cứu.
Tuy nhiên tình hình của Cao Đồ vẫn nguy kịch. Dấu hiệu sinh tồn của cậu vô cùng yếu ớt, tim đã ngừng đập nhiều lần và lại bị kéo về một cách cưỡng chế hết lần này đến lần khác.
Thái Hồng và các chuyên gia vội vã đến, sau vài lần hội ý, với vẻ mặt nặng nề, họ nói với Thẩm Văn Lang và Cao Tình: "Ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất mạnh nhưng tuyến thể đã bị tổn hại quá nặng. Hy vọng duy nhất hiện tại, chính là Alpha của cậu ấy, cha của đứa bé trong bụng. Trong giai đoạn đầu thai kỳ, đứa bé phụ thuộc rất nhiều vào pheromone của người cha Alpha, và mức độ tương thích pheromone càng cao, tỷ lệ thành công của liệu pháp trấn an bằng pheromone càng lớn. Đây là cách duy nhất hiện nay có khả năng ổn định pheromone hỗn loạn của cậu ấy, và dẫn dắt pheromone trong cơ thể cậu ấy tự bảo vệ bản thân và thai nhi. Nếu không..."
Cao Tình đột nhiên nhìn về phía Thẩm Văn Lang, ánh mắt đầy giằng xé. Cô hận người đàn ông này, chính anh ta đã hại anh trai cô ra nông nỗi này. Nhưng... người có thể cứu anh trai lúc này, dường như cũng chỉ có anh ta.
"Nhưng tình trạng của cậu ấy quá nghiêm trọng, điều này đòi hỏi sức lực và sự tập trung cực kỳ cao độ ở Alpha. Việc giải phóng pheromone không được phép có bất kỳ sai sót nào..."
Thẩm Văn Lang không hề do dự, nói dứt khoát: "Tôi sẽ làm! Tôi là Alpha của cậu ấy, là cha của đứa bé, hãy nói cho tôi biết phải làm thế nào!"
Sát trùng, mặc đồ vô trùng, Thẩm Văn Lang được phép vào khu vực cách ly quan sát bên cạnh phòng cấp cứu. Từ đóhắn có thể giải phóng pheromone trấn an cho Cao Đồ thông qua thiết bị đặc biệt.
"Tuyệt vời, kết quả xét nghiệm mức độ tương thích pheromone đã có, mức độ tương thích cực cao, hy vọng rất lớn, chỉ là anh sẽ phải vất vả rồi." Thái Hồng cầm báo cáo tương thích pheromone, hớn hở mang tin tức này vào phòng cấp cứu.
Thẩm Văn Lang run rẩy tay nhận lấy báo cáo xét nghiệm pheromone. Mức độ tương thích 99% khiến ngọn lửa hy vọng trong lòng hắn càng cháy lớn hơn.
Nhìn Cao Đồ tái nhợt, thoi thóp qua lớp kính, hắn cố gắng kìm nén mọi sự lo lắng và hoảng loạn, tinh lọc pheromone diên vĩ đến mức tối đa, cẩn thận thông qua thiết bị, đưa vào không gian của Cao Đồ.
Đây là một quá trình tiêu hao tâm sức tột độ. Hắn phải tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, kiểm soát chính xác cường độ pheromone, không được phép có bất kỳ sai sót nào. Giống như dùng sợi chỉ mảnh nhất để khâu lại vết thương mong manh nhất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi nhỏ li ti thấm ra trên trán Thẩm Văn Lang, sắc mặt hắn cũng dần tái nhợt. Suốt mười tiếng đồng hồ, hắn giữ nguyên một tư thế, giải phóng pheromone trấn an không ngừng nghỉ, không dám lơi lỏng chút nào.
Kỳ diệu thay, trên thiết bị theo dõi, nhịp tim và đường cong pheromone hỗn loạn của Cao Đồ, cuối cùng đã bắt đầu dần dần ổn định.
Mùi cây xô thơm đang bùng phát, dường như cuối cùng đã tìm thấy nơi nương náu, từ từ thu lại sự sắc bén, thăm dò, do dự, rồi cuối cùng từng chút một quấn lấy pheromone diên vĩ ôn hòa và kiên định kia, như con thuyền lạc lối cuối cùng đã thấy ngọn hải đăng hy vọng.
Tim thai nhi cũng dần trở nên mạnh mẽ, bám chặt vào khoang sinh sản của người cha Omega, cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng.
"Ổn định rồi! Tốt quá!" Các bác sĩ vui mừng thì thầm.
Thẩm Văn Lang gần như kiệt sức nhưng vẫn không dám ngừng giải phóng pheromone cho đến khi bác sĩ xác nhận Cao Đồ đã tạm thời thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhất, hắn mới dám từ từ cử động cơ thể tê cứng của mình. Cơn đau nhói ở tuyến thể phía sau cổ khiến Thẩm Văn Lang loạng choạng khi đứng dậy, phải vịn vào tường mới đứng vững.
Hai ngày hai đêm, Thẩm Văn Lang không rời nửa bước, canh giữ bên giường bệnh nhìn Cao Đồ đang hôn mê.
Dù đã giữ được mạng sống nhưng cậu vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, hắn chỉ có thể giải phóng pheromone không ngừng nghỉ để đảm bảo Cao Đồ được an toàn tuyệt đối. Mặc dù bác sĩ nói khả năng rối loạn trở lại trong thời gian ngắn không cao nhưng hắn không dám đánh cược...
Hắn không thể trải qua quá trình kéo Cao Đồ từ Quỷ Môn Quan trở về lần thứ hai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro