1
Cao Đồ tựa lưng vào tấm cửa lạnh lẽo, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn, mặt mày trắng bệch. Cậu đã hiểu ra, cậu trở thành công cụ được chọn để an ủi một Alpha đang mất kiểm soát nào đó.
--
Mùi vị hỗn hợp của chua loét và rác rưởi là phông nền vĩnh cửu của khu hạ lưu, bám dính nhớp nháp vào mọi ngóc ngách, và cũng bám vào suốt mười tám năm cuộc đời Cao Đồ. Cậu cuộn tròn ở góc trong cùng của chiếc giường gỗ kẽo kẹt, cố gắng thu mình lại nhỏ bé hơn, ít nổi bật hơn, tốt nhất là biến mất hoàn toàn. Mép của miếng dán ức chế sau gáy hơi cuộn lên, cậu đưa tay ấn mạnh vào đó. Bên dưới đó giấu thứ quyết định số phận cậu: tuyến thể của Omega.
Cánh cửa bị đá mạnh tung ra, đập vào tường tạo nên tiếng động lớn. Cha của Cao Đồ, một người đàn ông đã bị rượu rẻ tiền và sự nghèo khó mài mòn hết mọi lý trí, mắt đỏ ngầu đứng ở cửa, gầm gừ thô bạo: "Dậy! Dọn đồ!"
Cao Đồ không nhúc nhích, nhưng trái tim lại chìm xuống dữ dội. Cậu biết ngày này sẽ đến, từ ba năm trước khi cậu bất ngờ phân hóa và được Trung tâm Quản lý Omega đăng ký vào danh sách. Chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế, vào ngày thứ hai sau khi cậu vừa tròn mười tám tuổi.
"Có nghe thấy không!" Người đàn ông sải vài bước vào, mang theo mùi rượu hôi thối, đưa tay túm lấy cánh tayCao Đồ, sức mạnh đáng sợ.
Cao Đồ bị ông ta kéo ngã khỏi giường, khuỷu tay va vào nền xi măng lạnh lẽo, một cơn đau âm ỉ truyền đến. Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt là sự phản kháng không thể kìm nén: "Con không đi!"
"Mày có quyền quyết định sao?" Người đàn ông khạc một tiếng, ánh mắt vẩn đục và hung dữ: "Thông báo của Bộ Tuyển quân Liên Bang đã đến rồi! Chỉ đích danh mày! Mày biết điều này nghĩa là gì không? Hả? Nghĩa là tao sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường! Nghĩa là em gái mày sẽ có bữa cơm tử tế!"
"Đó là tuyển quân sao?" Giọng Cao Đồ run rẩy, chống tay xuống đất muốn đứng dậy: "Ai mà không biết cái gọi là 'Thư ký Quân đội' đó là đi làm gì! Đó là... đó là..."
"Đó là cái gì?" Người đàn ông cắt lời cậu, giọng điệu mang theo sự chế giễu: "Đó là mạng sống của mày! Một Omega, lại còn là Omega ở khu hạ lưu, mày nghĩ mày còn có lối thoát nào khác sao? Chờ bị Alpha nào có chút tiền nhìn trúng rồi mang đi à? Mơ đi! Được quân đội chọn, đó là vận may của mày!"
"Vận may?" Cao Đồ bật ngửa đầu, mắt đỏ hoe, không phải vì buồn mà là vì phẫn nộ và tuyệt vọng: "Bị coi là vật phẩm mà gửi lên, mặc cho những Alpha đó... đó gọi là vận may sao? Con không đi! Con thà chết!"
"Vậy thì mày đi chết đi! Mày dọa ai đấy?" Người đàn ông bị sự phản kháng của cậu chọc giận, đá một cú vào bụng Cao Đồ.
Cao Đồ đau đớn cuộn tròn lại, dạ dày lộn tung, mắt tối sầm. Người đàn ông vẫn chưa hết giận, liên tiếp đá thêm cậu mấy cú, miệng chửi rủa: "Nuôi mày lớn như vậy có ích gì? Lẽ ra biết mày là đồ thua lỗ, sinh ra đã phải bóp chết! Khó khăn lắm mới có chút tác dụng, còn dám cãi lời tao!"
Những cú đấm cú đá như mưa rơi xuống, Cao Đồ cắn chặt răng, không lên tiếng nữa, chỉ cố gắng hết sức bảo vệ đầu và mặt. Phản kháng là vô ích, cậu đã biết từ lâu. Trong gia đình này, sau khi cậu phân hóa thành Omega, cậu đã mất đi quyền nói không.
Cuối cùng cậu vẫn bị người đàn ông thô bạo kéo ra khỏi nhà, chỉ mang theo một chiếc ba lô cũ xẹp lép, bên trong nhét hai bộ quần áo thay đã giặt đến bạc màu. Người đàn ông đẩy cậu lên một chiếc xe vận tải bay rỉ sét, không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng nào. Trong xe đã có vài nam nữ trẻ tuổi ngồi sẵn, đa số ánh mắt vô hồn, mặt mày sợ hãi. Nhìn dáng vẻ và pheromone thoát ra lờ mờ, tất cả đều là Omega.
Cánh cửa xe "keng" một tiếng đóng lại, cách ly cậu khỏi thế giới bẩn thỉu nhưng quen thuộc bên ngoài. Cao Đồ tựa vào thành xe kim loại lạnh lẽo, bụng và xương sườn vẫn còn đau âm ỉ.
Xe vận tải không có cửa sổ, không thể nhận biết phương hướng, chỉ cảm thấy nó đang chạy với tốc độ cao. Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại. Cửa xe lại mở ra, ánh đèn trắng chói mắt chiếu vào.
"Tất cả! Xuống xe! Xếp hàng đứng nghiêm!" Một sĩ quan Beta mặc đồng phục Liên Bang lạnh lùng hét lên.
Họ bị lùa xuống xe vận tải, đứng trong một đại sảnh tiếp nhận trống trải. Xung quanh là những binh lính trang bị vũ khí đầy đủ, ánh mắt lãnh đạm quét qua nhóm "nguyên liệu" mới đến này.
Cao Đồ lẫn vào trong hàng, cúi gằm đầu, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình. Nhưng cậu có thể cảm nhận được, vài ánh mắt mang ý trêu chọc đang đổ dồn lên người cậu, khiến cậu như bị kim châm sau lưng.
"Bắt đầu khám sức khỏe nhập ngũ và lấy mẫu pheromone!" Một người mặc áo blouse trắng trông như bác sĩ, cầm bảng điện tử đi tới: "Gọi đến tên ai thì đi vào phòng cách ly đã chỉ định, cởi bỏ tất cả quần áo, chấp nhận kiểm tra toàn diện và lấy mẫu pheromone."
Đoàn người bắt đầu chậm rãi di chuyển. Liên tục có người bị gọi đi, bước vào những phòng cách ly trông giống hộp kim loại. Cao Đồ nghe thấy tiếng thút thít bị kìm nén hoặc tiếng mắng mỏ thiếu kiên nhẫn của bác sĩ thỉnh thoảng truyền ra từ phòng cách ly.
"Cao Đồ!" Cuối cùng cũng đến tên cậu.
Cậu hít một hơi sâu, bước vào phòng cách ly được chỉ định. Bên trong không gian chật hẹp, chỉ có một chiếc giường kiểm tra lạnh lẽo và vài thiết bị nhấp nháy ánh sáng mờ ảo.
"Quần áo, cởi hết." Bác sĩ không ngẩng đầu lên, ra lệnh với giọng điệu công việc, không có một chút ấm áp nào.
Ngón tay Cao Đồ cứng lại. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thực sự đối diện với khoảnh khắc này, một cảm giác xấu hổ tột độ đã ngay lập tức nhấn chìm cậu. Cậu chậm rãi, từng chiếc một cởi bỏ quần áo cũ kỹ trên người, cho đến khi trần truồng đứng trong không khí lạnh buốt, da nổi lên một lớp gai ốc li ti. Cậu cắn chặt môi dưới, gần như sắp cắn đến chảy máu.
Bác sĩ ra hiệu cậu nằm lên giường kiểm tra, các thiết bị lạnh lẽo di chuyển trên người cậu, ghi lại các dữ liệu. Sau đó bác sĩ lấy ra một chiếc ống tiêm thô dài, đi về phía cậu.
"Nằm nghiêng, để lộ tuyến thể sau gáy."
Cơ thể Cao Đồ căng cứng ngay lập tức, đó là một trong những bộ phận nhạy cảm và riêng tư nhất của Omega.
"Nhanh lên!" Bác sĩ thiếu kiên nhẫn thúc giục.
Cao Đồ nhắm mắt lại, run rẩy nghiêng người, để lộ tuyến thể mong manh dưới mũi kim lạnh buốt. Cơn đau nhói truyền đến, cậu có thể cảm nhận máu và pheromone nhanh chóng bị rút đi. Đây không chỉ là khám sức khỏe mà còn giống như một dấu ấn, tuyên bố sự chuyển giao quyền sở hữu của cậu.
Sau khi lấy mẫu xong, cậu vô cảm mặc quần áo vào rồi bị đưa đến một khu vực khác chờ đợi. Ở đó đã có hàng chục Omega đã hoàn thành lấy mẫu trước, mỗi người đều im lặng, không khí tràn ngập sự tuyệt vọng và tĩnh mịch.
Mẫu máu và dữ liệu pheromone của họ được nhanh chóng nhập vào hệ thống, tiến hành ghép đôi khẩn cấp với cơ sở dữ liệu Alpha của quân đội. Hệ thống này ban đầu được thiết lập để cung cấp sự an ủi kịp thời cho các Alpha cấp cao trong trường hợp khẩn cấp, nhưng giờ đây, phạm vi ứng dụng của nó rõ ràng đã được mở rộng một cách linh hoạt.
--
Cùng lúc đó, tại khu nghỉ ngơi của các sĩ quan cấp cao trong căn cứ quân đội Liên Bang, không khí trì trệ.
Thẩm Văn Lang, một trong những thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên Bang, lúc này đang khổ sở cuộn tròn trên ghế sofa. Mặt anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi. Pheromone Alpha mạnh mẽ tràn rakhông kiểm soát, lấp đầy cả căn phòng. Bản chất mùi hương đó vốn lạnh lùng và đầy áp bức, nhưng lúc này lại giống như áp suất thấp trước cơn bão, hỗn loạn và kích động.
"Thuốc ức chế... vô dụng..." Anh nghiến răng nói ra mấy chữ, giọng khàn đặc. Chứng rối loạn pheromone của anh lại tái phát, và lần này còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây. Thuốc ức chế thông thường gần như mất tác dụng.
Phó sĩ quan của anh, một Beta, lo lắng đứng một bên nhưng không dám lại gần: "Thiếu tướng, nhân viên y tế nói... nói lần này nhất định phải dựa vào pheromone Omega có độ tương thích cao để điều hòa, nếu không tuyến thể của ngài có nguy cơ sụp đổ!"
Thẩm Văn Lang đột nhiên ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, tràn ngập sự ghê tởm và phản kháng: "Cút! Tôi không cần Omega!"
Anh chán ghét Omega, chán ghét pheromone ngọt ngào như có móc câu của họ, chán ghét bản tính dựa dẫm vào kẻ mạnh của họ, và càng chán ghét cách làm của cấp cao Liên Bang khi xem Omega như công cụ xoa dịu Alpha. Mẹ anh, một Omega cấp cao, đã bị chính chế độ này bức tử.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trong phòng nghỉ vang lên. Phó sĩ quan nghe máy xong, sắc mặt càng trở nên phức tạp: "Thiếu tướng... là Nguyên soái, và cả... cha của ngài."
Hologram sáng lên, Nguyên soái Liên Bang và người cha quyền lực của Thẩm Văn Lang—Thẩm Ngọc—xuất hiện trên màn hình.
"Văn Lang" Thẩm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của con trai liền nhíu chặt mày, nhưng giọng điệu lại không cho phép nghi ngờ: "Tình trạng của con chúng ta đã biết. Kết quả ghép đôi vừa ra, đã tìm thấy một Omega có độ tương thích pheromone với con lên đến 98.7%, là một thành viên mới của 'Phòng Thư ký' vừa được tuyển vào quân đội."
Đồng tử Thẩm Văn Lang co rút: "Tôi không..."
"Đây là lệnh!" Nguyên soái ngắt lời anh, giọng nói uy nghiêm: "Thiếu tướng Thẩm, sự an nguy của cậu liên quan đến sự ổn định của tiền tuyến nên húng ta không thể mất cậu. Vì Liên Bang, và cũng vì chính cậu, hãy chấp nhận sự sắp xếp này."
"Các người là..." Thẩm Văn Lang muốn giãy giụa, nhưng pheromone rối loạn và cơn đau dữ dội từ tuyến thể khiến anh hầu như không thể suy nghĩ.
Thẩm Ngọc trầm giọng nói: "Người đã ở phòng bên cạnh khu nghỉ ngơi của con rồi. Văn Lang, đừng tùy hứng, sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì."
Cuộc giao tiếp bị cắt đứt dứt khoát.
Phó sĩ quan nhận được chỉ thị, nói nhỏ với Thẩm Văn Lang: "Thiếu tướng, phòng bên cạnh đã chuẩn bị xong, Omega kia... cũng đã được đưa vào rồi."
Thẩm Văn Lang còn muốn nói gì đó nhưng một cơn nóng dữ dội khác ập đến, gần như nuốt chửng lý trí anh.
--
Cao Đồ và vài Omega khác đang chờ phân công, đột nhiên vài binh lính mặt mày lạnh lùng đi thẳng về phía cậu.
"Cao Đồ?"
Lòng Cao Đồ thắt lại: "Là tôi."
"Đi theo chúng tôi."
Không giải thích, không lý do. Cậu bị hai binh lính hộ tống hai bên, rời khỏi khu vực chờ, đi qua vài hành lang nghiêm ngặt, cuối cùng bị đẩy vào một căn phòng xa lạ.
Căn phòng không lớn, bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường và các tiện nghi sinh hoạt cần thiết. Nhưng không khí lại tràn ngập một luồng pheromone Alpha vô cùng mạnh mẽ, hỗn loạn và đầy tính xâm lược, áp bức khiến cậu gần như không thở nổi, chân tay mềm nhũn. Đó là... pheromone của Thẩm Văn Lang, dù hỗn loạn, nhưng bản chất mạnh mẽ của nó vẫn khiến cậu, với tư cách là Omega, theo bản năng run rẩy.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa phía sau bị khóa chặt từ bên ngoài.
Tim Cao Đồ nhảy lên cổ họng ngay lập tức, cậu nhào đến bên cửa, đập mạnh vào tấm cửa kim loại lạnh lẽo: "Thả tôi ra! Các người muốn làm gì?!"
Bên ngoài không có bất kỳ hồi đáp nào.
Và cùng lúc đó, cách một bức tường, cậu nghe rõ ràng tiếng gầm thét như quái thú bị nhốt từ phòng bên cạnh, kèm theo tiếng vật gì đó bị đập vỡ. Pheromone Alpha hỗn loạn và mạnh mẽ đó như thủy triều cuồn cuộn tràn qua khe hở của bức tường, bao bọc lấy cậu.
Cao Đồ tựa lưng vào tấm cửa lạnh lẽo, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn, mặt mày trắng bệch. Cậu đã hiểu ra, cậu trở thành công cụ được chọn để "an ủi" một Alpha đang mất kiểm soát nào đó. Mà Alpha đó, dường như... cực kỳ phản kháng sự tồn tại của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro