Mama

T/N: Warning từ ngữ thô tục, dirty talk tầng 21, không mn lại sốc quá =)))

--

Mãi cho đến khi đến Bangkok và trước khi nhận phòng khách sạn, Giang Hành vẫn cố gắng nhịn không nhắc lại chuyện Lý Phái Ân bị gọi là "mama" ngay trước mặt.

Nhưng nụ cười thoảng qua trên khóe môi anh, cùng với ánh mắt đôi khi rơi xuống Lý Phái Ân trên máy bay mang đầy vẻ trêu chọc, khiến tim Lý Phái Ân không thể nào hoàn toàn bình tĩnh lại được.

Khoảng sáu, bảy giờ tối, trời vẫn chưa tối hẳn, mang theo một chút ánh hoàng hôn.

Cuối cùng họ cũng đến phòng khách sạn, cánh cửa đóng lại, ngăn cách mọi thứ bên ngoài, cảm giác mệt mỏi mới thực sự ập đến.

Lý Phái Ân đặt chiếc túi nhỏ xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo thói quen xoa xoa lưng dưới. Chuyến bay và quãng đường dài khiến cơ thể cậu có chút không chịu nổi.

Giang Hành đi đến sau lưng cậu, tay tự nhiên đặt lên eo cậu, từ từ xoa bóp.

"Mệt rồi à? Ngồi lâu như vậy, có mỏi lưng không?"

Giọng Giang Hành mang sự quan tâm rõ ràng.

Lý Phái Ân thoải mái nheo mắt lại, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ, cơ thể thả lỏng tựa vào ngực người phía sau:

"Ừm... Bây giờ đỡ hơn rồi."

Giang Hành thực ra thường xuyên mát-xa cho cậu, kỹ thuật đã rất thuần thục, người lại kiên nhẫn và tỉ mỉ, cứ thế xoa bóp từ lưng dưới của Lý Phái Ân lên sống lưng, vừa đủ để làm dịu sự cứng cơ.

Lý Phái Ân gần như chìm đắm trong sự thoải mái này.

Tuy nhiên xoa bóp một lúc, đôi tay đó bắt đầu có chút không an phận. Vết tích đầu ngón tay dần không còn là mát-xa đơn thuần mà mang theo vài phần lưu luyến mờ ám.

Lý Phái Ân cảm thấy hơi thở có chút nóng của Giang Hành phả vào sau tai, cậu thấy nhột, theo bản năng rụt người lại một chút, rất nhanh nghe thấy người kia khẽ gọi cậu một tiếng:

"Mama?"

Cơ thể Lý Phái Ân cứng đờ, má cậu lập tức đỏ bừng, cậu đột ngột quay người lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ đấm Giang Hành một cái:

"Anh câm miệng!"

Cơn giận nhỏ này trong mắt đối phương hoàn toàn là trêu ghẹo.

Giang Hành không những không câm miệng, ngược lại dễ dàng nắm chặt cổ tay Lý Phái Ân đang đấm tới bằng một tay, tay kia thuận thế đưa ra trước rồi trượt xuống, chính xác đặt lên chỗ mềm mại khác thường giữa hai chân Lý Phái Ân.

Lòng bàn tay cách lớp vải quần thường, không nặng không nhẹ xoa nắn qua lại.

"Sao lại không phải là mama?"

Hơi thở của Giang Hành gần hơn nữa, môi gần như dán vào vành tai Lý Phái Ân, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc xấu xa:

"Thậm chí còn mọc cả 'lồn' rồi cơ mà."

"Ầm" một tiếng, Lý Phái Ân chỉ cảm thấy toàn bộ máu huyết trong cơ thể dồn lên đỉnh đầu, mặt, cổ, thậm chí cả xương quai xanh lộ ra ngoài cũng nhuộm một màu hồng nhạt xinh đẹp.

Cậu giãy giụa muốn đẩy Giang Hành ra, nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn.

"Đừng làm loạn... ưm..."

Sự phản đối của cậu bị chôn vùi trong nụ hôn bất ngờ ập xuống.

Giang Hành thành thạo cạy mở răng Lý Phái Ân, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại e thẹn, hút lấy hơi thở của đối phương. Lý Phái Ân nhanh chóng bị hôn đến mức tay chân mềm nhũn, đầu óc thiếu oxy, tư thế tựa lưng trở thành dựa hẳn vào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Lợi dụng lúc cậu đang mê loạn, Giang Hành nhanh nhẹn lột bỏ áo trên của cậu, thân trên săn chắc nhanh chóng lộ ra. Tập luyện lâu dài giúp Lý Phái Ân giữ được thân hình rất đẹp, eo thon, đường cơ bụng gọn gàng, làn da màu lúa mạch lúc này cũng vì động tình mà ửng một lớp hồng nhạt...

Kết thúc nụ hôn, Lý Phái Ân thở dốc, khóe mắt ẩm ướt. Cậu khó khăn lắm mới lấy lại được một chút lý trí, đẩy đẩy ngực Giang Hành:

"Lát nữa còn phải tổng duyệt."

Chỉ là nửa thân trên cậu đã trần trụi rồi, lời từ chối cũng trở nên vô dụng. Giang Hành cúi đầu, cắn hôn xương quai xanh xinh đẹp của Lý Phái Ân, lấp lửng nói:

"Mười một giờ cơ mà, không sợ."

Nói rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai điểm màu nâu nhạt trên ngực Lý Phái Ân, vì tiếp xúc với không khí mà hơi nhô lên, yết hầu anh di chuyển, giọng nói khàn khàn thốt ra những lời càng kinh thiên động địa hơn:

"Mama ơi, cho tôi bú sữa đi."

"Anh...!"

Lý Phái Ân xấu hổ đến mức gần như muốn ngất đi, không nói được trọn câu.

Giang Hành đã nhanh chóng há miệng ngậm lấy một bên núm vú của cậu, dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm láp, thỉnh thoảng dùng răng cắn mút không nặng không nhẹ. Tay anh cũng không rảnh rỗi, tiếp tục cách lớp quần của Lý Phái Ân xoa nắn chỗ giữa hai chân đã hơi ẩm ướt của đối phương.

Cảm giác kích thích mạnh mẽ khiến Lý Phái Ân không thể kìm được tiếng rên rỉ, sự xấu hổ và khoái cảm đan xen, cơ thể thành thật phản ứng, cậu muốn kẹp chặt hai chân nhưng bị cơ thể Giang Hành chặn lại, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo eo. Nơi bị cắn mút trên ngực truyền đến từng đợt tê dại, thẳng lên xương cụt, còn chỗ giữa hai chân đã sớm nhầy nhụa...

Tay Giang Hành cuối cùng cũng luồn vào cạp quần Lý Phái Ân, cách lớp đáy quần lót đã bị thấm ướt một mảng nhỏ, khẽ ấn một cái.

"Ưm!"

Cơ thể Lý Phái Ân bật lên một chút.

Giang Hành rút tay ra, ngón tay dính chất lỏng bóng loáng, nhớt dính, anh đưa lên trước mặt Lý Phái Ân như thể phát hiện ra điều gì thú vị:

"Sao mama lại như vậy? Trên không ra sữa thì thôi, dưới lại ra nước à?"

Lý Phái Ân nhìn thấy bằng chứng đến từ cơ thể mình, ngay cả gáy cũng đỏ bừng. Cậu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, đưa tay che miệng Giang Hành nhưng cơ thể lại càng trở nên nhạy cảm hơn vì những lời nói và hành động thẳng thừng của đối phương, chỗ giữa hai chân co thắt từng đợt, tuôn ra nhiều dòng nhiệt hơn.

Giang Hành cười khẽ thành tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay Lý Phái Ân, nhồn nhột.

Anh dễ dàng chế ngự sự phản kháng yếu ớt của nửa thân dưới Lý Phái Ân, ba, bốn lần đã lột bỏ quần cậu và chiếc quần lót ẩm ướt đã gần như vô dụng.

Hai cặp chân dài thẳng tắp phơi bày trong không khí, run rẩy nhẹ vì khoái cảm và sự chờ đợi kín đáo. Lý Phái Ân còn muốn che đậy nhưng bị Giang Hành dùng đầu gối đẩy mở hai chân, chỗ giữa hai chân cậu hơi nhô lên, cánh môi thịt đầy đặn hồng hào hoàn toàn lộ ra dưới tầm mắt đối phương.

Đầu gối Giang Hành cứ thế không nặng không nhẹ ma sát vào chỗ mềm mại đó. Cơ thể Lý Phái Ân hoàn toàn mềm nhũn, bàn tay che miệng người kia cũng vô lực trượt xuống, chỉ có thể bám lấy vai Giang Hành, phát ra tiếng khóc thút thít ngắt quãng:

"Đừng... cọ nữa... ưm a..."

Giang Hành nhìn vẻ mặt mê loạn của người dưới thân, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Ngón tay anh men theo khe thịt đã trở nên trơn ướt, dễ dàng vén mở âm thần, thăm dò vào lối vào ấm áp, se khít—

Ngón tay Giang Hành linh hoạt khám phá bên trong, cọ xát vào những nếp gấp nhạy cảm của thành trong, đầu ngón tay tìm thấy chỗ thịt mềm hơi nhô lên, nhẹ nhàng ấn và ngoáy.

Cảm giác vật lạ xâm nhập khiến Lý Phái Ân ngửa cổ và ưỡn lưng, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nức nở. Cậu bản năng ôm chặt cổ Giang Hành, chủ động dâng môi mình, tìm kiếm sự an ủi nhiều hơn.

Giang Hành làm sâu hơn nụ hôn này, tay dưới không ngừng chuyển động, dùng đầu ngón tay nhanh chóng xoa nắn hạt le nhỏ đã cương cứng.

Lý Phái Ân bị kỹ thuật thuần thục của người kia làm cho tan rã, cậu không ngừng rên rỉ, eo không kiểm soát được lắc lư, đáp lại sự xâm phạm của ngón tay. Không lâu sau, cơ thể cậu run rẩy dữ dội theo tiếng nước rộn ràng và tốc độ tay cực nhanh của Giang Hành. Giang Hành cảm nhận được thành trong người kia co thắt mỗi lúc một chặt hơn ôm lấy ngón tay mình, Lý Phái Ân cũng đạt đến cực khoái lần đầu tiên.

Sau cực khoái, ánh mắt cậu mơ màng, long lanh nước, đôi môi sưng đỏ, đầy đặn vì bị hôn hơi hé mở thở dốc. Lý Phái Ân nhìn Giang Hành rút ngón tay ra, cảm thấy huyệt đạo lập tức trống rỗng, cảm giác ngứa ngáy bò lên sống lưng. Cậu cong chân cọ cọ vào đối phương, làm nũng như ở nhà:

"Anh nhanh lên đi..."

Giang Hành hiểu rõ dáng vẻ Lý Phái Ân khi không được thỏa mãn là như thế nào nhưng anh lại không vội vàng, chỉ dùng lòng bàn tay phủ lên lỗ nhỏ vẫn còn hơi co giật của đối phương, xoa nắn không nặng không nhẹ, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm áp ở đó, cười khẽ đưa ra điều kiện:

"Vậy tôi gọi em một tiếng, em phải đồng ý đấy nhé."

Lý Phái Ân có lẽ đoán được, chỉ cắn môi, có chút xấu hổ và giận dữ nhìn anh.

"Mama~~"

Giang Hành thuận theo lẽ thường gọi một tiếng, tay dưới tăng thêm lực xoa nắn.

Dây thần kinh nhạy cảm gần như bị người ta gảy như dây đàn, Lý Phái Ân thực sự không chịu nổi sự giày vò này, khẽ khàng như tiếng muỗi kêu đáp lại một tiếng:

"...Ừm."

"Ngoan lắm."

Tiếng này giống như chất kích thích tình dục tốt nhất.

Giang Hành trong lòng thỏa mãn, hạ thân càng thêm cương cứng. Anh nhanh chóng kéo khóa quần xuống, đỡ dương vật của mình, nhắm thẳng vào cửa huyệt đã trơn ướt dễ dàng tiến vào, hạ eo, kiên định và chậm rãi đi vào đến hết.

"Ư a..."

Cảm giác căng đầy khi từ từ bị lấp đầy hoàn toàn khiến Lý Phái Ân phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nheo mắt lại, ánh mắt mơ màng.

Giang Hành cúi người xuống, bắt đầu nhịp nhàng chuyển động từ chậm đến nhanh, dần dần, mỗi lần anh thúc vào đều vừa sâu vừa nặng, cố gắng hết sức đâm đến tận cùng. Anh vừa hành động vừa nói những lời khiến Lý Phái Ân đỏ mặt bên tai:

"Bên trong mama mềm ghê, nóng vãi..."

"Thích mama... thích chết mất..."

"Kẹp chặt tôi như vậy, mama thích ăn "của quý" của papa như vậy sao? Hửm?"

Lý Phái Ân bị thúc đến mức lời nói đứt quãng, chỉ có thể thốt ra vài âm tiết không thành tiếng để cầu xin.

Cảm giác thoải mái xen lẫn chút đau nhói khi bị đâm mạnh, cú sốc cực độ khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Những danh xưng thẳng thừng và lời lẽ tình ái khó nghe của Giang Hành càng khiến Lý Phái Ân xấu hổ đến mức các ngón chân đều cuộn lại nhưng cơ thể lại càng hưng phấn, thành trong co bóp mút lấy hung khí xâm phạm.

Cuối cùng, khi bị Giang Hành gọi là "mama" hết lần này đến lần khác, tai lại nghe quá nhiều lời tục tĩu, sự xấu hổ và giận dữ của Lý Phái Ân đạt đến đỉnh điểm. Cậu ngửa đầu ra sau, cách chiếc áo phông trên người Giang Hành, cắn một miếng vào một bên núm vú của đối phương.

Cậu có một chiếc răng khểnh nhỏ, nhọn hoắt, lúc này mang theo chút lực trả thù, nghiền nát điểm đó.

"Xoạt—"

Giang Hành đau đến mức hít một hơi lạnh, hành động cũng dừng lại một chút.

Anh cúi đầu nhìn Lý Phái Ân trong vòng tay, người này có chút đắc ý vì cú "phản công" nhỏ đó, đôi mắt ẩm ướt mang theo vẻ ranh mãnh và khiêu khích. Giang Hành sững sờ một giây, sau đó cười cười chọc vào mũi đối phương:

"Tôi còn đang đâm đấy, em dám học thói hư."

Lời anh vừa dứt, anh đột ngột đỡ mông và lưng Lý Phái Ân, dùng sức, cứ thế bế cậu dậy khỏi giường trong tư thế hiện tại.

"A!"

Cơ thể đột ngột lơ lửng, điểm tựa duy nhất là nơi hai người kết nối chặt chẽ, Lý Phái Ân sợ hãi kêu lên một tiếng, hai chân theo bản năng quấn chặt lấy eo Giang Hành, cánh tay cũng vì thiếu cảm giác an toàn mà bám chặt lấy cổ anh.

Giang Hành cứ thế đỡ mông Lý Phái Ân, bắt đầu thúc lên từng nhịp mạnh mẽ.

Tư thế này khiến Lý Phái Ân hoàn toàn ở thế bị động, tất cả trọng lượng đều dồn vào chỗ kết hợp với đối phương, khiến mỗi lần anh thúc vào đều như đâm thẳng vào sâu thẳm linh hồn cậu. Khoái cảm hung mãnh đến mức Lý Phái Ân không chịu nổi, cậu chỉ có thể vô lực gục trên vai Giang Hành cầu xin hết lần này đến lần khác:

"Chậm lại, ưm chịu không nổi... "

"Nặng quá, á... sâu quá... a... không được..."

"U hu hu, thả em xuống... van xin anh..."

Người bình thường luôn cứng miệng có tính bướng bỉnh một khi cầu xin, chỉ càng khiến Giang Hành hưng phấn hơn.

Giang Hành ôm đối phương, cố ý đi lại chậm rãi trong phòng, mỗi bước đi đều đi kèm với sự xuyên thấu sâu sắc ở hạ thân. Tiếng va chạm da thịt hòa lẫn tiếng nước nhớt nhát và tiếng khóc ngắt quãng của Lý Phái Ân vang vọng trong phòng...

Lý Phái Ân không ngờ có ngày mình lại bị địt đến bắn ra khi đang treo trên người Giang Hành. Người sau cực khoái giống như bị mất nước, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động. Giang Hành ôm cậu từ từ đi đến bên giường, hành động cẩn thận, hai người cùng nhau chìm vào chăn đệm mềm mại.

Giang Hành nhẹ nhàng hôn lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của Lý Phái Ân, có chút mê mẩn nhìn vẻ lười biếng mệt mỏi nhưng thỏa mãn của cậu. Anh gạt những sợi tóc bị mồ hôi dính vào trán Lý Phái Ân, hạ giọng hỏi:

"Em ổn không?"

"Giờ anh mới lo à?"

Lý Phái Ân lười biếng đến mức không muốn mở mắt, chỉ khịt mũi một tiếng, rúc vào lòng anh.

Giang Hành cười hì hì, nhớ lại cảnh tượng ở sân bay, lại không nhịn được trêu cậu:

"Sao mama lại nói tôi như vậy?"

Lần này Lý Phái Ân ngay cả sức để đấm anh cũng không còn, chỉ phát ra một âm tiết mơ hồ, mang tính cảnh cáo từ cổ họng, không có chút uy hiếp nào.

Giang Hành thỏa mãn ôm chặt cậu, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu hiển thị "Vận động mạnh", sau khi xác nhận thời gian thì rút ra khỏi cơ thể người kia, nắm lấy dương vật hơi mềm của mình vuốt vài cái rồi lại cắm vào, nắc Lý Phái Ân lại bắt đầu rên rỉ.

"Thời gian còn sớm, 'đồ lo thừa' này làm em thêm một phát nữa nhá."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro