Sinh nhật Cao Đồ

T/N: Cải biên chán quá thì để t :) 

--

Sau khi Cao Đồ xuất viện trở lại công ty, cậu rõ ràng cảm nhận được một bầu không khí nặng nề vô hình đang bao trùm HS.

Thẩm Văn Lang trở nên dễ cáu gắt hơn bao giờ hết, thêm vào đó, công ty lại bị Thịnh Phóng Sinh Vật liên tục gây khó dễ, biểu cảm băng giá của Boss khiến tất cả mọi người ở văn phòng tầng trên cùng đều im như thóc.

Còn về chuyện của Hoa Vịnh giống như viên đá ném xuống hồ, chỉ tạo ra một chút gợn sóng rồi biến mất trong bộ phận thư ký bận rộn. Sau đó Cao Đồ được thư ký trưởng thông báo cần phải làm bảng chấm công cho Hoa Vịnh, người này sẽ xin nghỉ dài hạn, đó là sự sắp xếp của Thẩm tổng.

Nhận lương của tập đoàn, việc trong phận sự Cao Đồ sẽ làm, cứ tưởng chuyện ngày hôm đó đã trôi qua, nào ngờ Thịnhtổng vẫn đến gây rắc rối.

Lúc tan làm là 9 giờ 3 phút, Cao Đồ vẫn đang đợi xe công nghệ ở cổng thì nhận được điện thoại của Thẩm Văn Lang.

Đối phương rõ ràng đã ở bãi đậu xe ngầm, giọng nói vì tín hiệu không ổn định mà đứt quãng, nội dung là bảo Cao Đồ mang tài liệu trên bàn làm việc của hắn xuống.

Thẩm Văn Lang vốn không phải người cẩu thả nhưng Cao Đồ cũng không nghi ngờ gì nhiều, cúp máy xong liền hủy chuyến xe cách đó mười mấy mét đã đỗ, khi lên thang máy còn chọn lý do là "cá nhân" và trả thêm cho tài xế một khoản phí chờ đợi không cần thiết.

Thang máy xuống đến B2, sau tiếng "tinh" lại mở ra, Cao Đồ thấy Thẩm Văn Lang đang đợi không xa bên cạnh xe của hắn, hắn đang đút tay vào túi quần, chân khẽ nhịp nhịp xuống đất, có vẻ như đang đợi mình.

"Thẩm tổng, tài liệu."

Cao Đồ nhanh chóng đi tới đưa túi tài liệu, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không nhưng Thẩm Văn Lang dường như không hứng thú với thứ này, thậm chí còn không nhận ngay mà nghiêng đầu ra hiệu cậu lên xe.

Cao Đồ có chút khó hiểu, còn chưa kịp mở lời, lại nghe thấy một tiếng gầm gừ:

"Thẩm Văn Lang!"

Dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đậu xe, Thịnh Thiếu Du đi tới như một vị thần chết. Bên má anh ta vẫn còn vết bầm tím do cuộc ẩu đả trước đó để lại, khi lại gần, ánh mắt găm chặt vào Thẩm Văn Lang.

Cao Đồ thấy rõ tay phải của Thẩm Văn Lang đang buông thõng bên hông lập tức nắm chặt thành quyền, trong không khí, mùi hương hoa diên vĩ và cam đắng lặng lẽ siết chặt lấy nhau, tạo thành một vùng chân không ngột ngạt. Cậu cảm thấy không khí xung quanh mình bị ép nén đến mức kêu răng rắc.

Thẩm Văn Lang im lặng đi tới trước mặt Cao Đồ, đối diện với Thịnh Thiếu Du trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Hắn mở lời, giọng không cao:

"Thịnh Thiếu Du, không đi tìm Hoa Vịnh đi lại đến bãi đậu xe của HS tôi chặn người à?"

Hai chữ "Hoa Vịnh" từ miệng đối phương thốt ra, cơn giận trong lòng Thịnh Thiếu Du càng bùng lên dữ dội. Anh ta hối hận vì đã tìm một thám tử quá có đạo đức nghề nghiệp chứ không phải là một sát thủ, nghĩ đến những vết thương trên người của người anh ta khó khăn lắm mới đưa về và trạng thái suy sụp của cậu ấy, anh ta lại sôi máu.

"Anh còn dám nhắc tới, anh có biết bây giờ cậu ấy thành ra cái dạng gì không? Lợi dụng Omega để lấy lòng cấp trên, tôi đáng lẽ nên giết chết cái loại cặn bã như anh mới đúng."

Thịnh Thiếu Du nghiến răng kèn kẹt, trong lời nói lại bắt đầu gây áp lực bằng pheromone. Thẩm Văn Lang đương nhiên không chịu yếu thế, khi so kè với đối phương thì khẽ cười khẩy:

"Xem ra đã tìm được rồi, cậu ấy thành ra cái dạng gì? Không được thì đưa đi gặp bác sĩ đi, tiện thể chính anh cũng nên đi khám não đi."

Thẩm Văn Lang nắm rõ mọi động tĩnh của Hoa Vịnh nhưng không biết tên điên kia đã diễn kịch thành ra thế nào lại khiến Thịnh Thiếu Du cố ý bán khống cổ phiếu của HS, gian lận khi đấu thầu, bây giờ lại bám lấy hắn đánh nhau, hắn ta thực sự thấy người này là đồ ngốc.

"Thằng khốn!"

Thịnh Thiếu Du bị chọc giận hoàn toàn, anh ta nhanh chóng lao về phía Thẩm Văn Lang, một cú đấm giáng mạnh vào xương bả vai đối phương. Thẩm Văn Lang loạng choạng một chút, nhớ lời Hoa Vịnh cảnh báo, hắn ta không lập tức ra tay đánh trả, chỉ nghiêng người làm lệch lực, khéo léo tránh được cú đánh cùi chỏ tiếp theo của Thịnh Thiếu Du.

Hắn ta cố kìm nén ý định phản công, chỉ tập trung vào việc đỡ và né.

Tốc độ cận chiến của hai người nhanh đến kinh ngạc, mỗi cú đấm cú đá đều kích hoạt một cơn bão pheromone mạnh hơn.

Cao Đồ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, áp lực vô hình như bóp chặt tim cậu, cảm giác ngột ngạt và chóng mặt quen thuộc ồ ạt kéo đến như sóng biển. Cậu lùi từng bước, lưng dựa vào xe của Thẩm Văn Lang, thở hổn hển, cố gắng hít vào một chút oxy nhưng tầm nhìn lại càng ngày càng mờ đi.

Khoảnh khắc tầm nhìn cậu mờ mịt, cậu thấy hai cổ tay của họ quấn chặt vào nhau, tay của Thịnh Thiếu Du bị khống chế, chuyển sang dùng chân quét mạnh vào eo Thẩm Văn Lang.

"Thẩm Văn Lang!"

Cao Đồ đã đánh giá thấp khả năng phản ứng của Alpha cấp S. Thẩm Văn Lang nhanh chóng dùng đầu gối khống chế đối phương, tiếng kêu kinh hãi này khiến hắn nghiêng đầu, ánh mắt quét qua khuôn mặt không còn chút máu nào của Cao Đồ, y hệt dáng vẻ mấy ngày trước.

"Mẹ nó, anh có thôi đi không!"

Một cảm xúc gần như bạo lực ngay lập tức phá vỡ mọi lý trí và sự kiêng dè của Thẩm Văn Lang. Lời cảnh báo của Hoa Vịnh, sự điên rồ của Thịnh Thiếu Du, tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây khi hắn ta nhìn thấy Cao Đồ đang chịu đựng đau đớn.

Hắn vặn eo, mượn lực xoay nửa vòng, nghiến răng rút tay phải ra, nắm đấm mang theo uy áp của pheromone giáng mạnh vào bên má Thịnh Thiếu Du.

Hai tiếng "bịch" chói tai gần như nổ ra cùng lúc, một là âm thanh nắm đấm của Thẩm Văn Lang giáng trúng xương hàm dưới của Thịnh Thiếu Du, còn đối phương cũng vả một cái vào mặt hắn.

Cả hai loạng choạng lùi lại vài bước, lưng Thịnh Thiếu Du đập vào đầu một chiếc Bentley mới dừng lại, vết máu ở khóe miệng anh ta lập tức loang ra, ánh mắt trở nên mơ hồ vì đau đớn.

Thẩm Văn Lang cũng lảo đảo một chút mới đứng vững, trán hắn rịn ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn thẳng lưng, ánh mắt khóa chặt Thịnh Thiếu Du, hương hoa diên vĩ đè nén đối phương đến nghẹt thở.

Trong bãi đậu xe im lặng như chết, chỉ còn lại tiếng thở dốc sau trận chiến của hai người.

Thẩm Văn Lang liếc nhìn người đang ôm ngực bên cạnh, không muốn tiếp tục dây dưa, lợi dụng lúc đối phương mất tập trung, hắn liền nắm lấy cổ tay Cao Đồ kéo cậu lên xe. Động cơ gầm lên một tiếng, lốp xe ma sát với mặt đất đưa chiếc xe lao nhanh ra ngoài.

Chiếc Maybach rời khỏi bãi đậu xe ngầm, hòa vào dòng xe cộ buổi tối, đèn neon vừa lên, ánh sáng rực rỡ của thành phố xuyên qua cửa kính, tạo ra những vệt sáng lờ mờ trên khuôn mặt nghiêng của Thẩm Văn Lang. Hắn im lặng lái xe, quai hàm căng cứng, vết bầm tím ở khóe miệng dưới ánh sáng thay đổi càng trở nên chói mắt.

Cao Đồ ngồi ở ghế phụ, ánh mắt không thể kiểm soát cứ lần lượt lướt qua vết thương đó, tim như bị kim nhỏ đâm vào, dâng lên một nỗi đau âm ỉ. Cậu nhớ lại trạng thái điên cuồng của Thịnh Thiếu Du, nhớ lại cú đòn mà Thẩm Văn Lang đã chịu đựng và cả cú phản đòn liều lĩnh cuối cùng đó... Tất cả những điều này, lại là vì thư ký Hoa sao? Nhưng tại sao lại đưa cậu ấy đi... không phải chỉ hứng thú với Omega này sao?

Thẩm Văn Lang rốt cuộc là người như thế nào? Ở bên hắn gần mười năm mà cậu vẫn không thể hiểu nổi sao.

Ý nghĩ này khiến bàn tay đặt trên đầu gối của cậu vô thức nắm chặt, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay...

"Đến rồi."

Giọng nói của Thẩm Văn Lang cắt ngang suy nghĩ của Cao Đồ, hóa ra đã lái xe đến gần nhà cậu.

"Em có đi được không?"

Thẩm Văn Lang là người đầu tiên xuống xe, mở cửa ghế phụ, cởi dây an toàn cho cậu rồi đỡ cậu xuống, nhìn bước chân có chút lảo đảo của đối phương, hắn liền cau mày hỏi.

"Được."

Cao Đồ lặng lẽ rụt cánh tay đang bị hắn nắm ra nhưng vẫn không nhịn được lại nhìn vết thương chướng mắt ở khóe miệng Thẩm Văn Lang:

"Thẩm tổng, vết thương của anh..."

Thẩm Văn Lang thuận theo ánh mắt của cậu, theo bản năng đưa tay chạm vào khóe miệng, cảm giác đau nhói ở môi khiến hắn rất khó chịu. Hắn bỏ tay xuống, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đầy lo lắng của Cao Đồ:

"Nhà em có thuốc không?"

Cao Đồ sững lại rồi nhanh chóng phản ứng, vội vàng gật đầu:

"Có cồn iốt và thuốc bột Vân Nam Bạch Dược."

"Ừm."

Thẩm Văn Lang đáp một tiếng, ánh mắt có một thoáng không tự nhiên, bảo Cao Đồ đợi một chút rồi mở cửa ghế sau lấy hộp bánh kem đặt trên ghế ra, xách đi cùng với cậu.

Cao Đồ rõ ràng vẫn không nhớ sinh nhật của mình, Thẩm Văn Lang cũng không nghĩ tại sao mình lại nhớ rõ như vậy, có lẽ là trước đó khi nhìn thấy ảnh của Cao Đồ trên tường nhân viên thì tiện thể liếc qua hồ sơ của cậu, hắn luôn có trí nhớ siêu phàm. Phúc lợi nhân viên của HS cũng đã thêm một điều khoản từ mấy năm trước, bất kể là sinh nhật của ai, toàn bộ tập đoàn đều có thể ăn bánh kem như người đó.

Hai ngày nay bị vợ chồng Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du làm phiền đến mức không chịu nổi, cộng thêm việc phải đối phó với Ủy ban Chứng khoán, vậy mà hắn vẫn nhớ ra sinh nhật của Cao Đồ đúng lúc cậu sắp tan làm. Nhưng hắn nghĩ thực sự không cần thiết phải giữ tất cả mọi người ở lại làm thêm giờ để ăn một miếng bánh kem.

Đưa tài liệu thực sự không phải là một cái cớ hay, chỉ là vì Cao Đồ hoàn toàn tin tưởng hắn, chưa đầy mười phút đã đến. Cái bánh kem đó Thẩm Văn Lang vốn định xách theo, đợi khi gặp Cao Đồ thì đưa thẳng cho cậu, nhưng nghĩ đến Omega kia của cậu có lẽ cũng đang ngoan ngoãn đợi ở nhà để mừng sinh nhật cho bạn đời, Thẩm Văn Lang lại nổi giận vô cớ, dứt khoát bảo Cao Đồ ăn trước một cái trên xe.

Phúc lợi sinh nhật của nhân viên HS tốt như vậy, bất kể là ai, bánh kem đều được đặt làm riêng. Theo mức thu nhập của Cao Đồ, người bạn đời của cậu chắc chắn cũng mua cho hàng kém chất lượng, có gì mà ăn chứ.

Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Thịnh Thiếu Du, kế hoạch đơn giản như vậy cũng bị phá tan tành. Bây giờ đến chỗ Cao Đồ không chừng còn phải nhìn thấy cái Omega hôi hám kia, thật là xui xẻo...

Nhà Cao Đồ phải đi qua một đoạn đường nhỏ mới đến, xe không vào được, Thẩm Văn Lang liền phối hợp với bước chân có chút nặng nề của đối phương mà đi chầm chậm. Hắn nghĩ lại chuyện hôm nay thì lại tức, còn Cao Đồ vì cơ thể không khỏe và sự căng thẳng khi ở gần người kia nên hoàn toàn không để ý đến hộp bánh kem trong tay Thẩm Văn Lang.

Cầu thang chật hẹp, Cao Đồ lấy chìa khóa mở cánh cửa chống trộm có chút bạc màu, nghiêng người để Thẩm Văn Lang vào trước.

Thân hình cao lớn của Thẩm Văn Lang khiến không gian nhỏ bé trở nên chật chội. Hắn theo thói quen liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng người lạ nào, khóe miệng vô thức hơi cong lên:

"Omega kia của em đâu?"

"À? Ồ... cậu ấy không hay tới đây."

Tim Cao Đồ vì ánh mắt liên tục dạo quanh của Thẩm Văn Lang mà nhảy lên đến cổ họng, cậu ngơ ngác trả lời cho có lệ rồi vội vàng mời Thẩm Văn Lang ngồi xuống, đi lấy hộp thuốc.

Khi cậu cầm đồ ra, thấy Thẩm Văn Lang đang ngồi dựa vào chiếc bàn nhỏ, lưng hơi ngả ra sau, một hộp bánh kem được đặt trên bàn.

Bánh kem? Để mừng sinh nhật cho ai? Câu hỏi chỉ lướt qua trong đầu Cao Đồ, cậu liền đi tới mở hộp thuốc, lấy bông gòn tẩm cồn iốt và thuốc mỡ ra, động tác có chút do dự – cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần với Thẩm Văn Lang như vậy, càng đừng nói là xử lý vết thương cho hắn.

"Có thể sẽ hơi đau."

Giọng Cao Đồ rất khẽ.

"Ừm."

Thẩm Văn Lang chỉ đáp lại bằng một tiếng từ mũi, cụp mắt chờ đợi. Cao Đồ nín thở, cẩn thận tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, mùi hương diên vĩ còn sót lại trên người Thẩm Văn Lang ập đến. Ngón tay cầm bông gòn của Cao Đồ run lên một chút, cậu cố gắng trấn tĩnh, động tác cực nhẹ nhàng chấm bông gòn dính cồn iốt vào mép vết bầm ở khóe miệng Thẩm Văn Lang.

Cảm giác đau nhói sau khi cồn iốt thấm vào vết thương khiến lông mày Thẩm Văn Lang càng cau chặt, tim Cao Đồ cũng thắt lại, động tác càng trở nên nhẹ hơn. Cậu nhìn chằm chằm vào đối phương, trong ánh mắt là sự xót xa và tập trung không che giấu. Đầu ngón tay vì căng thẳng mà hơi lạnh, thỉnh thoảng vô tình chạm phải làn da ấm nóng của Thẩm Văn Lang đều phải rụt lại ngay lập tức.

Thẩm Văn Lang không biết từ lúc nào đã ngước mắt lên, ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt ở gần kề của Cao Đồ.

Đôi mắt vốn luôn rũ xuống ngoan ngoãn, giờ phút này vì sự chuyên tâm của đối phương mà trở nên đặc biệt sáng, bên trong phản chiếu rõ ràng hình bóng của hắn. Ánh mắt đó mềm mại như vậy nhưng lại chìm sâu một thứ gì đó mà Thẩm Văn Lang không thể hiểu được, là đau đớn hay... u uất?

Tim Thẩm Văn Lang như bị thứ gì đó va phải, sự rung động và cảm xúc lạ lẫm này khiến hắn thấy có chút phiền:

"Em nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì?"

Tay Cao Đồ đang cầm bông gòn run lên, đầu bông dính dung dịch màu nâu quệt vào vùng da lành lặn ở khóe môi Thẩm Văn Lang. Cậu nhanh chóng rụt tay lại, theo bản năng tránh ánh mắt của Thẩm Văn Lang, nói một câu "Xong rồi" rồi đứng dậy quay lưng lại với hắn, luống cuống đóng nắp hộp thuốc lại.

Ánh mắt Thẩm Văn Lang như ghim chặt trên tấm lưng cứng đờ của Cao Đồ, hắn dùng đầu ngón tay lau đi vết thuốc thừa, nhìn chằm chằm vào gáy Cao Đồ. Nơi đó bị cổ áo sơ mi gọn gàng che phủ nhưng ánh mắt của Thẩm Văn Lang dường như có thể xuyên thấu qua lớp vải.

"Cao Đồ."

Giọng Thẩm Văn Lang lạnh đi, mang theo một chút ép buộc và nôn nóng:

"Em sẽ không nghe lời Thịnh Thiếu Du, nghĩ tôi là loại người có thể làm gì Hoa Vịnh chứ?"

Câu nói này gần như làm sụp đổ thần kinh của Cao Đồ. Cậu mím môi, đôi vai căng thẳng lại bất lực buông lỏng:

"... Em không biết."

"Không biết là ý gì?"

"Không biết là không biết!"

Cao Đồ đột ngột quay người lại, giọng nói mất kiểm soát mà cao lên, không chỉ Thẩm Văn Lang sững sờ, ngay cả chính cậu cũng giật mình.

Cánh cửa cảm xúc một khi đã mở ra, sẽ không thể kiểm soát được nữa.

Sự ngụy trang như đi trên băng mỏng, mối tình đơn phương vô vọng suốt mười năm, sự giày vò không bao giờ đoán được của người trước mắt. Cậu thậm chí còn không thể phân biệt được Thẩm Văn Lang rốt cuộc là tốt hay xấu, ngay cả Omega mà hắn hứng thú cũng có thể đưa đi tiếp khách sao... Tất cả những ấm ức và chua chát đều dồn lên. Cùng lúc thốt ra câu nói này, cảm giác chóng mặt mạnh mẽ ập đến, khuôn mặt ngỡ ngàng của Thẩm Văn Lang trước mắt ngay lập tức mờ đi rồi xoay tròn.

"Cao Đồ!"

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thẩm Văn Lang, mang theo một chút kinh ngạc và giận dữ mà cậu chưa từng nghe thấy. Ngay sau đó, Cao Đồ cảm thấy mình rơi vào vòng tay của đối phương, mùi hương hoa diên vĩ quen thuộc bao bọc cậu một cách kín mít, sau đó, thế giới hoàn toàn chìm vào hư vô.

Bóng tối thật dính đặc, ý thức không ngừng giãy giụa và chìm nổi trong đó.

"Quên sinh nhật, sốt cũng không cảm nhận được sao? Nóng thế này."

Khi được bế lên giường của mình, Cao Đồ tỉnh táo hơn một chút, không nghe rõ Thẩm Văn Lang nói gì, cũng không cảm nhận được mu bàn tay đối phương áp lên trán mình. Cậu cảm thấy mình như bị nướng trên lửa, mỗi tấc da thịt đều nóng rát, cổ họng khô khốc, mỗi lần nuốt đều rất đau. Sâu trong cơ thể, một luồng nhiệt xa lạ mà quen thuộc đang điên cuồng va chạm, gào thét muốn phá vỡ một loại xiềng xích nào đó. Cậu khó chịu vặn vẹo, vô thức phát ra âm tiết:

"Nước..."

Sau khi thốt ra từ này, Cao Đồ nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình được đỡ ngồi dậy, mép ly chạm vào môi cậu. Chất lỏng mát lạnh thấm ướt môi, lưỡi và cổ họng, mang lại một khoảnh khắc ý thức tỉnh táo. Cậu theo bản năng nuốt, trong tầm nhìn hỗn loạn dường như thấy nửa dưới khuôn mặt của Thẩm Văn Lang.

Đúng lúc này, một làn sóng nhiệt mạnh hơn nữa bùng nổ từ sâu trong cơ thể, bản năng Omega mà cậu đã dùng thuốc ức chế dạng tiêm và dạng xịt để kiềm chế bấy lâu nay càn quét khắp người. Tuyến thể ở gáy truyền đến cảm giác nóng rát và ngứa ngáy trống rỗng không thể chịu đựng được, khao khát được cắn vỡ để đánh dấu.

Hội chứng rối loạn pheromone khiến Cao Đồ dễ dàng bị pheromone của Alpha ảnh hưởng mà động dục, huống chi cònlà của Alpha cấp S. Lần trước suýt không kiềm chế được, kịp thời tiêm thuốc ức chế, bị Thẩm Văn Lang tưởng là lên cơn hen suyễn mà che giấu được.

Nhưng lần này, dấu hiệu động dục ập đến một cách dữ dội, pheromone không kiểm soát được rỉ ra từ mép miếng dán ức chế mỏng manh ở gáy Cao Đồ, lan tỏa từng sợi từng sợi trong căn phòng ngủ chật hẹp.

Thẩm Văn Lang vừa mới rời ly nước khỏi môi Cao Đồ, đang chuẩn bị đặt cậu nằm xuống lại, thì ngửi thấy mùi xô thơm khiến động tác của hắn cứng lại.

Vô số mảnh ký ức vụn vặt lướt qua trong đầu Thẩm Văn Lang. Hắn nhớ đến ánh mắt né tránh của Cao Đồ mỗi khi xin nghỉ, mùi xô thơm thỉnh thoảng còn sót lại trên người cậu và cả lời quát tháo của mình bảo đối phương phải tắm rửa sạch sẽ mới được đến gặp.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người trong lòng.

Má Cao Đồ ửng lên một màu đỏ bất thường đầy quyến rũ, đã như quả đào chín mọng. Mồ hôi nhanh chóng túa ra trên trán và sống mũi cậu, cậu vô thức vặn vẹo cơ thể, cổ áo sơ mi vốn gọn gàng vì bị cọ xát mà bung ra một chút.

Thẩm Văn Lang vẫn đang trong cơn bão suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy Cao Đồ thốt ra những tiếng nấc nghẹn đứt quãng, mang theo tiếng khóc:

"... Văn Lang... khó chịu quá... Thẩm Văn Lang..."

"Em đang gọi ai thế hả?!"

Tiếng gọi đầy sự phụ thuộc tột cùng này đã phá vỡ hoàn toàn bức tường nhận thức của Thẩm Văn Lang, hắn có chút suy sụp mà hỏi lại, chỉ tiếc là Cao Đồ đã ở trong trạng thái phát sốt, không thể trả lời.

Căn phòng trọ chật hẹp tạo nên một cảnh tượng hoang đường: người nằm trên giường nói mê sảng là Cao Đồ, còn người đột ngột đứng dậy nhưng không biết phải làm gì là Thẩm Văn Lang.

Khi phát sốt lại gọi tên không phải là hai hay ba từ xa lạ, không có bạn đời, xin nghỉ có lẽ là tự mình vượt qua thời kỳ phát sốt.

Sau khi làm rõ mọi chuyện, thái dương Thẩm Văn Lang giật giật, hắn vậy mà lại bị lừa dối bấy lâu nay.

"Ưm..."

Cơn phát sốt khó chịu khiến Cao Đồ hơi mở mắt, Thẩm Văn Lang vì cuộc ẩu đả ở bãi đậu xe và cảm xúc không ổn định hiện tại mà dẫn đến phản ứng căng thẳng, pheromone đang rò rỉ ra ngoài, buộc bàn tay run rẩy của Omega phải tìm kiếm nguồn cơn để xoa dịu cơn nóng.

Cổ tay Alpha bị nắm lấy hờ hững, trong mắt Cao Đồ chỉ còn thấy một cái bóng mờ. Cậu theo bản năng cố chấp tin rằng "cái bóng" này là Thẩm Văn Lang. Cùng lúc lý trí tan biến, gan cậu cũng lớn hơn, thử kéo đối phương về phía mình:

"Thẩm Văn Lang, ở lại với em một lát nữa được không..."

Thẩm Văn Lang nhìn vào đôi mắt mờ mịt và hoang mang của đối phương, nơi đó in bóng khuôn mặt của chính mình, cũng dường như dần dần soi rõ trái tim hắn.

Hắn cúi người, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hơi hé mở của Cao Đồ. Cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng, giới tính thật của Cao Đồ khiến hắn bị sốc, phát hiện mình bị lừa dối khiến hắn tức giận, nhưng trên hết là sự cuồng hỉ.

Hắn vẫn luôn không hiểu được sự chiếm hữu vô cớ của mình, vì vậy rất ghét cái Omega đã chia sẻ sự chú ý của Cao Đồ, thậm chí còn sợ đối phương vì cái gọi là đạo đức vớ vẩn mà đứng về phía Thịnh Thiếu Du.

Bây giờ thì tốt rồi, người ta ngay cả khi phát sốt cũng gọi tên mình, còn hắn, Thẩm Văn Lang, không phải là loại tiểu nhân làm những chuyện đó. Nếu trong lòng Cao Đồ có một cán cân thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía hắn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Văn Lang không nhịn được đưa tay sờ lên khóe miệng Cao Đồ, ngón cái chuyển sang xoa nhẹ lên môi trên của đối phương. Cao Đồ vì động tác của hắn mà không ngừng nghiêng mặt, đuổi theo ngón tay hắn, vẫn không ngừng niệm tên hắn:

"Thẩm Văn Lang.....Thẩm Văn Lang......Thẩm Văn Lang."

"Im lặng."

Hoa diên vĩ vì sự thúc giục của Alpha mà túm lấy cây xô thơm, pheromone của Thẩm Văn Lang đối với cơ thể đang cực kỳ khao khát được xoa dịu của Cao Đồ lúc này, vừa là sự đè nén và an ủi, lại vừa là chất xúc tác không thể cưỡng lại. Mùi hương cay đắng của cây xô thơm tan đi một chút rồi trở nên thơm ngào ngạt, như được thôi thúc để tạo ra những quả ngọt, phát ra tín hiệu mời gọi.

Hô hấp của Thẩm Văn Lang trở nên thô nặng, nhanh chóng hôn lên hai cánh môi đỏ tươi bất thường trước mắt, cảm giác chạm vào cũng nóng và mềm đến kinh ngạc.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng không chút phòng bị của Cao Đồ, sau khi xâm nhập vào khoang miệng thì điên cuồng càn quét mút lấy. Trong cơn mơ hồ, Cao Đồ phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, cơ thể theo bản năng run rẩy.

Thẩm Văn Lang là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cậu có thể nắm lấy lúc này. Cậu vụng về nhưng khao khát đáp lại nụ hôn của đối phương, cánh tay vô thức trèo lên lưng Thẩm Văn Lang, tìm kiếm sự tiếp xúc thân mật hơn nữa.

Một bàn tay dùng sức ôm chặt gáy Cao Đồ, làm cho nụ hôn này sâu hơn đến mức nghẹt thở. Bàn tay còn lại vén chăn lên, nôn nóng luồn vào dưới vạt áo sơ mi bị cọ xát bung ra của Cao Đồ, vuốt ve làn da ở eo đối phương đang nóng bất thường.

Cảm giác chạm vào dưới lòng bàn tay vừa mềm mại vừa ấm áp như ngọc ấm, Thẩm Văn Lang gần như thô bạo mà nhào nặn khúc eo thon gọn, đầu ngón tay thuận theo đường hõm của cột sống đi lên, vuốt qua hai chiếc xương bướm đang nhô lên vì cảm xúc của Cao Đồ, cuối cùng dừng lại ở gáy bị che bởi đuôi tóc hơi dài, tuyến thể Omega dưới miếng dán ức chế âm ỉ nóng.

Động tác của Thẩm Văn Lang không có chút dừng lại nào, đầu ngón tay khẽ móc vào, xé toạc miếng dán dùng để che giấu và ẩn mình ra.

Ngoài sách giáo khoa sinh học và các tài liệu nghiên cứu, Thẩm Văn Lang vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tuyến thể Omega, lúc này vì động dục mà nó hiện lên một màu hồng phấn quyến rũ, hơi sưng lên, lặng lẽ mời gọi sự chiếm hữu và đánh dấu của Alpha.

Theo bản năng, môi lưỡi của Thẩm Văn Lang in dấu thật mạnh lên tuyến thể đã hoàn toàn lộ ra, điều này khiến Cao Đồ phát ra một tiếng hét chói tai, phản ứng kịch liệt.

Thẩm Văn Lang vẫn không dừng lại, hắn dùng răng gặm nhấm phần thịt mềm nhạy cảm đó, liếm láp liên tục, để lại những vệt ướt át. Mùi cây xô thơm dưới sự càn quét của đầu lưỡi trở nên nồng hơn, xộc vào khoang mũi hắn.

"Nóng, nóng quá..."

Cao Đồ vặn vẹo dưới thân Thẩm Văn Lang, hai tay loạn xạ túm chặt ga trải giường, lại vô thức trèo lên người Thẩm Văn Lang một lần nữa, móng tay cắm vào vải vest của đối phương, cơ thể cậu theo bản năng cọ xát lên trên, tìm kiếm sự xoa dịu.

Cuối cùng Thẩm Văn Lang cũng ngẩng đầu lên khỏi tuyến thể. Hắn chống người dậy, nhìn Cao Đồ đang mất hết ý thức vì bị dục vọng giày vò. Khuôn mặt thanh tú ôn nhu của đối phương lúc này tràn ngập sắc hồng quyến rũ, ánh mắt mơ màng, môi bị hắn hôn cho sưng đỏ ẩm ướt.

"Nhìn tôi."

Hắn bóp cằm Cao Đồ, buộc đôi mắt của cậu phải đối diện với mình, tiêu cự đồng tử của Cao Đồ khó khăn lắm mới ngưng lại trên mặt Thẩm Văn Lang.

"Nói đi"

Thẩm Văn Lang cúi người, hơi thở phả vào vành tai Cao Đồ, từng chữ một:

"Có muốn tôi đụ em không?"

"Có muốn... Thẩm Văn Lang đụ em ngay tại đây không?"

Cao Đồ vì câu nói thô lỗ thẳng thừng này mà bật ra một tiếng nức nở, cảm giác trống rỗng sâu trong cơ thể gần như muốn dồn cậu đến phát điên, cậu khó khăn thở dốc, giọng nói đứt quãng tràn ra khỏi môi:

"Muốn... muốn... muốn Thẩm Văn Lang..."

"Nói lại, nói cho rõ ràng."

Bàn tay còn lại của Thẩm Văn Lang tách hai chân Cao Đồ ra, tồi tệ mà thúc hông, cách lớp vải quần áo mà chà đi chà lại trên bắp đùi đã ướt đẫm của Cao Đồ.

Chỉ vì như vậy Cao Đồ đã kêu lên, cậu hét lên, hai chân cũng tự giác tách ra rộng hơn:

"Thẩm Văn Lang... muốn Thẩm Văn Lang đụ em....đến chết......!"

Vừa dứt lời, tiếng vải bị xé rách vang lên, quần áo của Cao Đồ dưới tay Thẩm Văn Lang trở thành những mảnh vụn, bị ném xuống giường, cơ thể cậu lộ ra. Toàn thân đều hồng hào, chỉ có gài tất vẫn kẹp chặt trên bắp đùi, Thẩm Văn Langcũng không có ý định cởi ra. Ánh đèn trần phòng ngủ phác họa ra đường cong eo lả lướt của cậu, Thẩm Văn Lang nâng một bên đầu gối của cậu lên ấn vào ngực, nhìn thấy hậu huyệt đã ướt đẫm, lấp lánh nước, đang co giãn theo hơi thở dồn dập của chủ nhân.

Cảnh tượng này đã đốt lên dục vọng chinh phục nguyên thủy trong xương tủy của Alpha. Thẩm Văn Lang dùng đầu ngón tay ấn vào đó một chút, sau đó xé toạc quần tây của mình, đỡ dương vật đã cứng ngắc của mình thẳng thừng đưa vào.

Mặc dù rất ướt nhưng không có khúc dạo đầu và sự dịu dàng nào, Cao Đồ khó tránh khỏi cảm thấy đau. Thẩm Văn Lang chưa từng làm chuyện này, đột ngột bị cảm giác được bao bọc chặt chẽ và nóng bỏng kích thích, hắn không kiềm chế được mà xuất tinh.

"... Chết tiệt!"

Những bộ phim khi thủ dâm xem trước đây không hề dạy một tên trai tân xuất tinh sớm. Mặt Thẩm Văn Lang ngay lập tức đỏ bừng, hắn luống cuống rút ra khiến Cao Đồ rên rỉ một tiếng.

Cảm giác trống rỗng lại quấn lấy, Omega ôm lấy cổ người trên người mình, nịnh nọt hôn lên cổ Thẩm Văn Lang, giọng điệu rất ngây thơ:

"Ưm... đừng... đừng rút ra..."

Đây còn là Cao Đồ sao?

Thẩm Văn Lang mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy trên mặt đối phương đều viết hai chữ "cầu thao". Cái thứ dưới thân hắn ta không biết là có chí khí hay không, chỉ vì một câu nói mà lại cương lên lần nữa.

Hai chân Cao Đồ bị Thẩm Văn Lang điều khiển uốn cong rồi duỗi thẳng, bắp đùi bị kẹp tất siết lại nổi lên từng khối thịt, Alpha quỳ lên, tham lam hôn lên phần thịt mềm đó, cắn xé, mút lấy.

Sự vuốt ve như vậy đối với Cao Đồ chẳng khác gì gãi ngứa. Những nơi bị môi Thẩm Văn Lang chạm vào đều nóng rát, cậu nằm ngửa ư ử rên rỉ, ngón tay túm chặt lấy chiếc gối dưới thân, đầu vì khó chịu mà quay qua quay lại.

"Ưm... làm ơn... làm ơn đi, ưm... khó chịu quá..."

Cao Đồ suy sụp hét lên, Thẩm Văn Lang đã để lại không ít dấu răng trên bắp đùi cậu, ngón tay móc vào dây kẹp tất rồi búng một cái, thứ bằng da đó mang theo một chút đàn hồi nhẹ, kích thích một làn sóng thịt nhỏ. Hắn lập tức thẳng người dậy, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào mông Cao Đồ, sau đó dùng chất lỏng của hai người trong hậu huyệt làm chất bôi trơn, nhanh chóng lại đưa vào.

Hắn dừng lại một chút, đợi đến khi thích nghi với độ siết chặt của đường hầm rồi hông mới nhanh chóng nhấp lên. Về mặt lý thuyết, Thẩm Văn Lang chỉ biết chín nông một sâu nhưng hắn không định thực hành, lặp đi lặp lại mỗi lần rút ra đều gần như lút cán hoàn toàn rồi lại hung hăng đưa vào, cả hai đều rất sảng khoái.

Hô hấp của Cao Đồ lại bị đoạt mất, cậu khóc dữ dội, trong khoảng trống Thẩm Văn Lang đổi hơi thì nức nở cầu xin nhẹ một chút, lại khẽ rên "Sướng quá". Động tác của Thẩm Văn Lang chỉ càng lúc càng hung bạo, hắn một tay giữ chặt eo Cao Đồ, ghim chặt cậu lại, mỗi lần thúc đều đi sâu vào, không cố ý tìm điểm mẫn cảm của đối phương nhưng lần nào cũng chạm tới, khiến Omega hét lên liên tục.

Cuộc yêu cường độ cao và lý trí ngày càng bị khoái cảm dẫn dắt khiến Cao Đồ có chút khó thở. Sau khi Thẩm Văn Lang ngừng hôn, cậu chỉ có thể dùng cả miệng và mũi để thở nhưng càng lúc càng thấy không đủ oxy. Khi đối phương không theo quy tắc nào mà xoa nắn sưng đỏ đầu ngực cậu, nước dãi của Cao Đồ đã chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống mặt gối.

Thẩm Văn Lang chỉ một mực làm mạnh, vô tình chạm tới khoang sinh sản của Omega. Dương vật va chạm nhẹ vào cửa vào vài lần, sự run rẩy của người dưới thân và hậu huyệt đột ngột co chặt khiến cảm giác chinh phục của hắn bùng nổ.

"Mở nó ra."

Hắn làm chậm lại lực thúc, dùng đầu ngón tay mạnh mẽ xoa nắn tuyến thể ở gáy Cao Đồ đã bị hắn mút cắn sưng đỏ, kích thích đối phương lại một trận khóc nấc.

"Mở ra... mở ra rồi thì tôi sẽ bắn hết vào cho em, được không..."

Thẩm Văn Lang như một thợ săn đạo đức giả, dịu giọng dụ dỗ con thỏ mắc bẫy nhưng đã vô hình chung tạo ra một cái lồng, nhốt Cao Đồ vào trong, còn xiềng xích trói buộc cậu chính là pheromone của hai người hòa quyện thành một.

Trong đầu Cao Đồ chỉ còn lại bản năng của Omega, khao khát sự chiếm hữu và lấp đầy triệt để nhất của người trên người mình. Bên trong cơ thể, dưới sự thúc đẩy liên tục, mang tính ra lệnh của những cú thúc và sự bức bách mạnh mẽ của pheromone Alpha, cửa khoang sinh sản khép kín đó tuân theo ý chí của chủ nhân, khó khăn nới lỏng và mềm ra...

Thẩm Văn Lang cảm nhận rõ sự thay đổi này, tìm đúng cơ hội hung hăng đâm vào. Cơ thể Cao Đồ vì thế mà căng cứng rồi lại bị ném mạnh xuống giường, mắt cậu sưng đến mức sắp khóc, thân trên co giật vì sự xâm phạm sâu nhất vào cơ thể của Alpha.

Sau những cú thúc tần suất cao, Thẩm Văn Lang rất giữ lời mà xuất tinh vào trong, khi kết nút, tinh dịch hoàn toàn không giữ lại mà rót vào sâu nhất trong cơ thể Cao Đồ. Đồng thời một dòng chất lỏng ấm nóng từ phía trước của Omega bắn ra, làm ướt bụng dưới đang dán chặt của hai người.

Thẩm Văn Lang ôm chặt cơ thể đang co giật không ngừng của Cao Đồ, cúi đầu xuống, răng nanh đâm thủng tuyến thể, tiêm pheromone vào, đánh dấu vĩnh viễn.

Khi Cao Đồ hoàn toàn mềm nhũn, cậu vẫn còn bị Thẩm Văn Lang ngậm tuyến thể. Hắn cảm nhận được máu dưới răng rỉ ra, hòa lẫn với mùi hương cay đắng của cây xô thơm, tạo thành một sự hòa quyện pheromone kỳ lạ mà chết người với mùi của chính mình.

Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng nhả răng ra, liếm đi một chút máu còn vương lại trên da.

Thẩm Văn Lang nới lỏng một chút rồi chống người dậy, thấy Cao Đồ đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, mặt vẫn đỏnhưng không còn nóng như lúc đầu nữa.

Thẩm Văn Lang hít một hơi thật sâu, định đi ra phòng khách rót một cốc nước.

Khi giúp Cao Đồ rót nước có hơi vội, nhưng lúc này khi uống nước, ánh mắt của hắn có thời gian theo thói quen quan sát xung quanh, cho đến khi bị những vật đặt trên kệ tủ thu hút –

Bức ảnh trong khung ảnh nhìn có vẻ đã lâu năm, các góc đều hơi ố vàng, bên cạnh bức ảnh là một chai nước ép hắc mai biển yên lặng đứng đó, hình ảnh và chữ trên thân chai đã mờ đi.

Bức ảnh được bọc nhựa cẩn thận, thân chai nước ép hắc mai biển cũng hẳn đã được lau chùi nhiều lần, rất sạch sẽ. Chúng được đặt ở đó một cách trân trọng, đè lên những bí mật đã bị chôn vùi.

Những khoảnh khắc đáng lẽ đã bị lãng quên từ lâu, Cao Đồ đều trân trọng cất giữ, như dùng bong bóng bọc lấy một giấc mơ nhưng lại bị Thẩm Văn Lang vô tình chọc thủng, giấc mơ hóa thành sương, tan ra len lỏi vào tim hắn, hóa thành những mũi kim nhỏ li ti.

Cảm giác đau ở chóp tim đóng băng dư âm của chuyện tình dục. Đầu ngón tay Thẩm Văn Lang khẽ lướt qua thân chai, không dừng lại lâu, quay người đi lấy một chậu nước ấm, nhúng khăn ướt để lau dọn cho Cao Đồ.

Bánh kem trên bàn đã để quá lâu, kem đã tan chảy, những miếng trái cây trang trí trên đó từng chút một trượt xuống. Thẩm Văn Lang ngước lên thấy đồng hồ báo thức hiển thị 23:59, hắn khẽ dừng lại, nhẹ nhàng nói một câu:

"Chúc mừng sinh nhật, Cao Đồ."

Người trên giường ngủ thật yên bình, Thẩm Văn Lang nhìn say sưa, bất giác mỉm cười.

Không được ăn bánh kem cũng không sao, người yêu còn chưa chín chắn có lẽ là món quà sinh nhật đến muộn.

Không nghe được lời chúc mừng sinh nhật cũng không sao, khi em tỉnh lại, tôi sẽ nói rằng "Tôi yêu em".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro