2 (H)

2.

Hồi tưởng lại từng chút từng chút chuyện giữa mình và Cao Đồ suốt mười năm qua, Thẩm Văn Lang càng thêm bất mãn trong lòng.

Hai người họ trước kia rõ ràng là thân thiết với nhau nhất. Thế nhưng từ đầu năm nay, Cao Đồ lại đột nhiên nạp hết Khôn Trạch từ Giáo Phường Lâu này đến Khôn Trạch khác vào cung, nào là Lâm Mỹ Nhân, Vương Quý Nhân linh tinh, rồi lại cả tên Nguyên Chiêu Nghi đáng ghét và bám người nhất kia.

Lúc đầu chỉ là ở lại một đêm, sau này càng lúc càng lâu, một tháng có đến bốn năm ngày phải để mấy con hồ ly tinh đó bầu bạn trong cung, mặc kệ hắn ở ngoài có la lối om sòm thế nào cũng không chịu ra.

Một lũ hồ ly tinh! Khôn Trạch thật sự ghê tởm, không biết đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì với Cao Đồ của hắn, cứ như là cho y uống thuốc mê vậy.

Thẩm Văn Lang đã từng thử chặn đường mấy tên Khôn Trạch đó. Nhưng mấy người đó thấy hắn từ xa đã bỏ chạykhông dám quay đầu lại, hắn thậm chí còn không bắt được bóng dáng.

Hắn lại đi tìm Cao Tình, mong vị muội muội mà hắn coi như người nhà, người mà hắn đã chứng kiến từ bé đến lớn, có thể giúp hắn làm chủ.

Kết quả Cao Tình cũng lén lút chạy khỏi cung để tránh mặt hắn.

Tức chết hắn rồi! Cao Đồ còn có để Quý Quân này vào mắt nữa không! Dù không có phu phu chi thực nhưng chẳng lẽ hắn không phải là người thân cận nhất với Cao Đồ sao?

Những tháng ngày như hình với bóng trước kia, những lời hứa trước khi đăng cơ, chẳng lẽ đều là giả dối hết sao?

Lòng Thẩm Văn Lang chua xót đến cực điểm, nhớ lại ánh mắt chột dạ lẩn tránh của Cao Đồ, cơn giận càng bùng lên không sao dập tắt.

Hắn đẩy cửa phòng, đi ra vườn. Các cung nhân đang quét dọn trong vườn thấy vẻ mặt âm trầm của Thẩm Văn Langđều run rẩy hành lễ.

"Mau đi tìm cho ta một bình Đào Hoa Nhưỡng thượng hạng. Ngay bây giờ, lập tức!"

Biết Thẩm Quý Quân gần đây tính tình nóng nảy đến nhường nào, các cung nhân không dám chậm trễ, lấy rượu từ hầm rượu rồi mang đến "Điện hạ, rượu Người cần."

Thẩm Văn Lang nhận lấy bình rượu, liếc nhìn mấy cung nhân sợ hãi sắp quỳ rạp dưới đất "Mỗi người về phòng mình, tối nay không được ra ngoài nữa, ta muốn ở một mình tĩnh tâm."

"Vâng, Điện hạ." Các cung nhân như được đại xá, người nào người nấy chạy vội về phòng.

Cầm bình Đào Hoa Nhưỡng ngắm nghía vài lần, Thẩm Văn Lang nhớ lại năm ngoái, Cao Đồ buổi tối còn đến tìm hắn nhâm nhi vài chén.

Giờ thì hay rồi, hồn vía đều bị mấy tên Khôn Trạch hồ ly tinh kia câu đi mất, chẳng còn cùng hắn uống rượu nữa!

Thẩm Văn Lang dùng khinh công nhảy lên mái nhà, nằm ngửa trên những viên ngói, vừa ngắm nhìn tinh không và ánh trăng, vừa nhấp ngụm rượu đắng chát trong tay.

Kỳ lạ thật. Bình rượu này rõ ràng là rượu đã cùng Cao Đồ ủ từ năm kia, năm ngoái uống vẫn ngon, sao năm nay lại trở nên khó uống đến vậy?

Nghĩ đến cảnh Cao Đồ giờ này có lẽ đang mây mưa với không biết tên Khôn Trạch hồ ly tinh nào, Thẩm Văn Lang cảm thấy buồn nôn đến sắp ói ra.

Đã nói là sẽ ở bên mình cả đời, đúng là không nên tin những lời đó.

Thẩm Văn Lang càng nghĩ càng đau lòng, vô cớ bắt đầu đau thắt tim, rượu trong tay cũng càng uống càng nhiều, nửa bình đã xuống bụng ngay lập tức.

--

"Ngươi có phải không ngửi thấy Tín Hương của ta nữa không?"

Trong phòng ngủ của Càn Thanh Cung, Cao Đồ hỏi Nguyên Chiêu Nghi đang trải chăn trên giường La Hán.

"Bẩm Bệ Hạ, thần quả thật không ngửi thấy nhiều, có lẽ Kỳ Vũ Lộ của Người sắp kết thúc." Nguyên Chiêu Nghi hít nhẹ trong không khí, cung kính trả lời.

Cao Đồ gật đầu an tâm "Vậy thì tốt. Ngươi cứ trải giường đi, ta ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

"Vâng."

Nhớ đến ánh mắt đau khổ của Thẩm Văn Lang ban ngày, Cao Đồ biết mình đã khiến hắn thất vọng. Mình là người bạn thân duy nhất của Thẩm Văn Lang, không nên ngó lơ lời thỉnh cầu được bầu bạn của hắn.

Nhưng Cao Đồ cũng không còn cách nào khác. Nếu để Thẩm Văn Lang biết được thân phận thật của mình, hai người họ sẽ không thể làm bạn tốt được nữa. Thẩm Văn Lang sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ chán ghét y và sẽ tức giận vì bị người bạn thân nhiều năm lừa dối; còn Cao Đồ thì sẽ vĩnh viễn không thể gặp người mình thầm yêu nữa.

Có lúc Cao Đồ cảm thấy mình thật sự đê tiện. Thẩm Văn Lang một lòng ngây thơ xem mình là người bạn thân thiết nhất mà y lại hoài nghiệt tình cảm với hắn, thậm chí còn giấu giếm cả giới tính thật.

Với tâm lý tội lỗi và bất an, Cao Đồ quyết định trước khi ngủ vẫn nên đến thăm Thẩm Văn Lang một lát. Dù sao Kỳ Vũ Lộ cũng sắp kết thúc, trên người không còn Tín Hương nữa, chỉ cần không nán lại quá lâu, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn trong viện của Thẩm Văn Lang, vườn hoa rộng lớn lại trống rỗng, không một bóng người.

Chỉ thấy trên mái nhà có chút tiếng động. Cao Đồ ngẩng đầu, thấy một bóng đen trên nóc nhà khiến y giật mình. Vừa định hô to "Có thích khách", nhìn kỹ lại, thì ra đó hình như là Thẩm Văn Lang.

Cao Đồ do dự một lát, cuối cùng miễn cưỡng dùng khinh công mà mình không mấy thành thạo, chật vật nhảy lên mái nhà.

"Thẩm Văn Lang, sao ngươi lại ở đây?"

Thẩm Văn Lang đã say đến bảy tám phần, nghe thấy tiếng hỏi chợt mở mắt ra, lại thấy người mà hắn nhung nhớ bấy lâu xuất hiện ngay trước mặt.

Cao Đồ sao lại ở đây? Y không phải là đi bầu bạn với tên hồ ly tinh đáng ghét kia sao?

Chắc chắn là hắn uống rượu sinh ra ảo giác rồi. Thật phiền phức.

Thấy Thẩm Văn Lang không đáp lời, Cao Đồ đưa tay lay lay cánh tay đối phương "Ngươi say rồi sao? Tỉnh lại đi."

Bỗng nhiên Cao Đồ cảm nhận được một mùi Tín Hương hoa diên vĩ, chân không tự chủ được mà mềm nhũn ra, quỳ trên những viên ngói, cả người nhào vào lòng Thẩm Văn Lang.

"Á —" Đau quá.

Y chợt nhận ra, đây là Tín Hương của Thẩm Văn Lang.

Nhận ra điều này, Cao Đồ lập tức muốn chạy. Nhưng chân vừa bị va vào ngói nên hơi tê khiến y không thể đứng dậy ngay được, hơn nữa mái nhà này trông có vẻ dốc.

Ngay lúc y đang do dự, Tín Hương của y cũng không thể kiểm soát mà phát tán ra không khí.

Thẩm Văn Lang trong cơn nửa say nửa tỉnh, đầu tiên cảm thấy cơ thể mình bị một thứ gì đó mềm mại đè lên, ngay sau đó lại ngửi thấy một mùi hương khiến hắn si mê đến ngây dại.

"Thơm quá." Hắn nheo mắt lại, không nhịn được cảm thán, hai tay vô thức ôm lấy vật thể mềm mại đang nằm trên người mình.

"Thẩm Văn Lang, ngươi còn tỉnh táo không?"

Trong cơn mê man, nghe thấy giọng Cao Đồ, Thẩm Văn Lang mở cặp mắt nặng trĩu.

Người đang đè lên người hắn là Cao Đồ ư?

Vậy xem ra không phải ảo giác, chắc là mơ rồi.

Thẩm Văn Lang nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp nhưng lại nhận ra toàn thân mình nóng bức khó chịu, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp.

Còn Cao Đồ đang đè lên người hắn lại trở thành vật thể duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy mát mẻ hơn. Nghĩ đến đây, hắn lại ôm đối phương chặt hơn một chút. Nhưng phía dưới không biết tại sao lại dần trở nên nóng rực và cương cứng, giống như cảm giác chỉ có trong Kỳ Cam Lâm.

Trước đây, khi Kỳ Cam Lâm đến, hắn chỉ cần uống thuốc vài ngày là khỏi. Nhưng lần này trong mơ, dường như chỉ cần ôm lấy Cao Đồ hư ảo này, hắn đã có thể cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Thẩm Văn Lang, ngươi mau tỉnh lại đi, tỉnh táo một chút, buông ta ra!"

Cao Đồ trong lòng hắn cố gắng giãy giụa, hành động chống cự khiến Thẩm Văn Lang không hài lòng. Cao Đồ trong mơ còn đáng ghét hơn Cao Đồ ngoài đời, ngay cả việc ôm cũng không cho.

Bản năng sinh lý của Càn Nguyên đang lấn át ý thức của chính Thẩm Văn Lang. Thẩm Văn Lang vùi đầu vào cổ Cao Đồ, hít sâu Tín Hương ngọt ngào của cỏ xô thơm. Lực tay trên eo cũng ngày càng lớn, giam cầm eo Cao Đồ khiến y không thể cử động.

"Cao Đồ, ta nóng quá, tại sao ngươi lại mát mẻ như vậy... Ta rất muốn, Cao Đồ, ta rất muốn ngươi. Sao ngươi lại thơm đến thế. Thơm quá, ta sắp phát điên rồi..."

Thẩm Văn Lang đã không còn biết mình đang làm gì nữa, hắn nóng đến mức sắp gục ngã mà người trong lòng là liều thuốc giải duy nhất của hắn lúc này.

"Ngươi buông ta ra, ngươi....ưm—"

Không cho Cao Đồ cơ hội nói thêm lời nào, Thẩm Văn Lang trực tiếp hôn lên môi Cao Đồ, mềm mại như lụa, ngọt ngào như đường trắng khiến hắn không thể rời khỏi đó.

Ngọt ngào quá. Đây là loại điểm tâm gì vậy? Chỉ ăn một miếng đã khiến người ta nghiện rồi.

"Cao Đồ, môi ngươi ngon quá, sao lại ngọt đến thế......" Thẩm Văn Lang khó khăn lắm mới buông ra được, cảm thán một câu, sau đó lại tiếp tục hôn lên.

"Ngươi buông ta ra, Thẩm Văn Lang, ngươi nhìn kỹ đi.....ưm—"

Sự chống cự của Cao Đồ bị nhấn chìm trong những nụ hôn sâu liên tiếp, kỳ Vũ Lộ của y vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, chỉ cần bị Tín Hương của người trong lòng kích thích một chút, nó lại tràn về như thủy triều. Y đã cảm thấy phía dưới cơ thể mình ướt sũng, cơ thể cũng mềm nhũn không thể đứng dậy được nữa.

Y biết, rất nhanh sau đó mình cũng sẽ mất đi lý trí, tất cả sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhưng đây là Thẩm Văn Lang, là người mà y đã thầm yêu bấy lâu. Mà Thẩm Văn Lang lại ghét Khôn Trạch nhất.

Y làm sao có thể dùng thân phận Khôn Trạch mà Thẩm Văn Lang ghét nhất, cùng hắn làm ra loại chuyện này chứ.

Huống hồ lại còn ở nơi này... trên mái nhà trống trải, lúc nào cũng có khả năng bị phát hiện.

Dù không bị phát hiện, ánh trăng cũng đang nhìn chằm chằm hành vi này của họ.

Tuy nhiên tình thế hiện tại đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Cao Đồ. Tay Thẩm Văn Lang đã cởi áo ngoài của Cao Đồ, luồn vào trong lớp áo trong, xoa bóp và vò vẫm vùng eo của y.

Cao Đồ cắn chặt môi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng đầu óc y cũng bắt đầu mờ mịt, mùi hương diên vĩ dịu dàng mà Thẩm Văn Lang tỏa ra đã nuốt chửng tia lý trí cuối cùng của y.

Thẩm Văn Lang luồn tay vào quần lót của Cao Đồ, thẳng đến hậu huyệt, sờ thấy rất nhiều dịch thể. Một ngón tay luồn vào bên trong huyệt, vừa xoay chuyển vừa cạy móc, là sự se khít mà hắn chưa từng cảm nhận.

"Ưm..."

Nghe tiếng rên rỉ thoắt ẩn thoắt hiện của Cao Đồ, Thẩm Văn Lang dường như biết mình đang làm gì, lại dường như không.

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm. Hắn muốn Cao Đồ, muốn chiếm hữu toàn bộ Cao Đồ. Bất kỳ kẻ nào khác, đều không được phép chạm vào Cao Đồ của hắn.

Dù là trong mơ, Cao Đồ của hắn cũng chỉ có thể thuộc về hắn.

Cao Đồ vĩnh viễn chỉ có thể ở bên Thẩm Văn Lang.

Động tác của Thẩm Văn Lang trong tay trở nên thô bạo hơn khiến eo Cao Đồ xoắn vặn liên tục, tiểu huyệt co rút không ngừng, cắn chặt ngón tay hắn đưa vào.

Thấy vậy, Thẩm Văn Lang lại đưa thêm hai, rồi ba ngón tay vào. Ba ngón tay khiến huyệt chảy ra nhiều dịch thể hơn, nhỏ giọt trên tay hắn, làm cảm giác khô nóng giảm đi không ít.

Cơ quan sinh dục phía dưới cọ xát vào đùi Cao Đồ, cương cứng đến mức sắp nổ tung. Thẩm Văn Lang không hề có bất kỳ suy nghĩ thừa thãi nào liền giải phóng vật đó ra, kéo khố của Cao Đồ xuống một chút, nâng đỡ eo y rồi thúc thẳng vào tiểu huyệt.

Khoái cảm khi thịt mềm tiếp đón khiến "tiểu Thẩm Văn Lang" phía dưới hưng phấn nở lớn thêm vài vòng. Ấm ápquá... Ẩm ướt quá...

Sao trên đời lại có cái cảm giác sướng đến mức không thể dứt ra này chứ.

Cao Đồ cũng đã quên hết thực tại, chìm đắm trong lần làm tình đầu tiên này. Cự vật của Thẩm Văn Lang lấp đầy y, không chừa một kẽ hở, chèn ép đến mức hai chân y run rẩy.

Thẩm Văn Lang lại đưa tay ra phía trước, đùa bỡn cơ quan sinh dục phía trước của Cao Đồ vừa bị đè nén. Chỗ đó tuy không lớn bằng của Thẩm Văn Lang nhưng kích thước cũng không nhỏ, cầm trong tay vô cùng thoải mái.

Cao Đồ bị kích thích cả trước và sau, khoái cảm vô hạn tràn ngập đại não, không lâu sau, cả phía trước và hậu huyệtđều phun trào những dịch thể dâm mỹ.

Vật trong huyệt rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, tay Thẩm Văn Lang lại di chuyển đến eo Cao Đồ, lay động với biên độ nhỏ, cơ quan sinh dục cọ xát vào thành tiểu huyệt, cảm nhận từng tấc thịt mềm mại.

Chạm đến một khối thịt dường như khác biệt, người trong lòng hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy. Thẩm Văn Lang liền thúc mạnh vào vị trí đó, như cố ý tra tấn Cao Đồ.

Điểm mẫn cảm của Cao Đồ bị kích thích điên cuồng như vậy, y không thể kiểm soát được nữa, rên rỉ không kiêng dè "A a a— ô ô ô ô—"

Dâm thủy trào ra như sóng lớn vỗ vào cự vật, Cao Đồ lần thứ hai chảy nước đến mức lên đỉnh, hoàn toàn mất hết sức lực, ngã gục trên người Thẩm Văn Lang.

Thẩm Văn Lang lại thúc loạn xạ thêm vài cái, cuối cùng giải phóng hết dục vọng của mình vào trong hậu huyệt. Hắn không rút ra ngay mà bắt đầu từ môi Cao Đồ, vừa gặm cắn lung tung xuống cổ, vừa dùng tay véo mạnh vào các vị trí trên eo và bụng, như cố ý để lại dấu vết.

"Cao Đồ, ta sẽ có ngày thật sự chiếm đoạt ngươi ngoài đời. Ta chỉ cần ngươi, ngươi nghe thấy không, ngươi chỉ có thể là của một mình ta, không ai khác được phép chạm vào."

Hễ nghĩ đến người khác thật sự thân mật với Cao Đồ như vậy ngoài đời mà hắn chỉ có thể chiếm hữu người đáng yêu này trong mơ, hắn liền ghen tị đến phát điên, sát ý cũng bùng lên.

Cao Đồ chỉ nghe thấy Thẩm Văn Lang hình như đang nói gì đó nhưng ý thức hỗn loạn khiến y không thể tiếp nhận ý nghĩa lời nói của Thẩm Văn Lang. Thịt huyệt của y vẫn tham lam mà mút lấy cự vật đang chôn sâu trong cơ thể, không chịu buông tha.

Hai người không biết đã giữ tư thế này bao lâu, Tín Hương dần tiêu tán, ánh mắt Cao Đồ cuối cùng cũng phục hồi được chút tỉnh táo trước.

Hai người họ vừa rồi đã làm những gì?

Nhận ra sự việc hoang đường đến mức nào, Cao Đồ không màng đến sự đau nhức toàn thân, nhanh chóng gắng gượng thoát thân khỏi người Thẩm Văn Lang. Hắn run rẩy mặc lại áo ngoài và khố rồi giúp Thẩm Văn Langchỉnh trang y phục.

"Ưm... Cao Đồ, là ngươi sao?" Thẩm Văn Lang dường như cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Cao Đồ bị giật mình, cắn răng, gõ nhẹ vào cổ Thẩm Văn Lang khiến hắn ngất đi. Ước tính có thể hôn mê trong một hai canh giờ.

Bao năm bí mật luyện võ, quả nhiên không phải vô ích.

Vốn dĩ y không nỡ làm Thẩm Văn Lang bị thương nhưng hiện tại chỉ có cách này thôi.

Nhìn xuống mặt đất còn khá xa, Cao Đồ cắn răng, nhắm mắt, dùng khinh công nhảy xuống.

Sau khi tiếp đất, y loạng choạng vài bước, hai chân vẫn còn mềm nhũn nhưng sự hoảng loạn trong lòng đã lấn át tất cả. Y vội vã rời khỏi viện của Thẩm Văn Lang, khập khiễng trở về cung của mình, cứ như kẻ trộm vậy.

May mắn là trên đường không gặp bất kỳ ai.

"Bệ Hạ, sao Người lại trở về muộn như vậy! Người..." Nguyên Chiêu Nghi vẫn luôn canh giữ trong phòng thấy Thánh Thượng y phục xộc xệch, lo lắng bước tới đón.

"Chuẩn bị nước nóng, trẫm muốn tắm rửa."

Cao Đồ nói xong câu này, mất hết sức lực đổ gục xuống giường.

--

Thẩm Văn Lang trong cơn nửa mê nửa tỉnh, ngủ thiếp đi trên mái nhà cho đến khi trời sáng, mãi đến khi ánh dương chiếu rọi lên người, hắn mới từ từ tỉnh lại.

Cảnh tượng hoang đường trong giấc mơ đêm qua lại hiện rõ trước mắt hắn.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Văn Lang nằm mộng xuân. Trước đây, ngay cả khi Kỳ Cam Lâm khó chịu nhất, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Vấn đề mà vài liều thuốc có thể giải quyết được, tại sao phải liên tưởng đến loại chuyện đó?

Thế nhưng— hắn giờ đây không chỉ nghĩ, mà đối tượng lại là Cao Đồ.

Người bạn thân nhất, người thân như ruột thịt của hắn.

Nhưng cảm xúc đó không phải là giả. Thẩm Văn Lang chợt nhận ra, những suy nghĩ của hắn đối với Cao Đồ, dường như hoàn toàn không đơn thuần.

Cho đến bây giờ, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hắn vẫn vô cùng khẳng định, mình thật sự muốn Cao Đồ.

Chỉ muốn Cao Đồ.

Thẩm Văn Lang hoàn toàn suy sụp. Hóa ra trong tiềm thức, hắn luôn nuôi dưỡng cái ý nghĩ đó với Cao Đồ.

Hơn nữa Cao Đồ trong mơ còn có Tín Hương, còn chảy nhiều dịch thể đến vậy, chắc chắn là một Khôn Trạch.

Thẩm Văn Lang cảm thấy mình chắc chắn phát điên rồi, nằm mộng xuân mà còn thay đổi giới tính của người mình thích.

Nhưng dù có phát điên, giờ đây hắn cũng chỉ có thể thừa nhận, tình cảm của mình dành cho Cao Đồ không phải là tình bạn hay tình thân đơn thuần.

Mà là tình yêu.

Là thứ tình yêu chiếm hữu, ghen tuông không ngừng nghỉ.

Thẩm Văn Lang nghĩ đến việc Cao Đồ giờ này hẳn là còn đang bầu bạn với tên Khôn Trạch đáng ghét kia, lửa giận từ trong lòng trào dâng.

Tại sao Khôn Trạch mới quen lại được phép làm điều đó? Tại sao Thẩm Văn Lang đã quen biết Cao Đồ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chỉ có thể là bạn bè?

Thẩm Văn Lang giận dữ dùng khinh công bay xuống từ mái nhà. Cảm nhận được cảm giác nhớt nháp trên cơ thể, hắn nghĩ có lẽ là do đêm qua đổ mồ hôi quá nhiều. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn gọi cung nhân chuẩn bị nước để tắm rửa một phen rồi vội vã đến Càn Thanh Cung tìm Cao Đồ.

--

"Gọi Bệ Hạ ra đây cho ta." Thẩm Văn Lang mặt nặng mày nhẹ đứng trước cửa điện, trừng mắt nhìn đám cung nhân đang chắn ngoài cửa.

"Thẩm Quý Quân, Bệ Hạ và Nguyên Chiêu Nghi vẫn chưa tỉnh giấc, thực sự không tiện..."

Mấy cung nhân liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khó xử. Ai mà chẳng biết Bệ Hạ và Thẩm Quý Quân mới là chân ái, trong cung không ai dám đắc tội vị Điện Hạ này. Nhưng dù vậy, quấy rầy lúc Bệ Hạ chưa tỉnh giấc, rốt cuộc cũng không phải là thỏa đáng.

Trong phòng, Nguyên Chiêu Nghi thực ra đã tỉnh, cũng lờ mờ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đoán được đại khái. Nhưng Thánh Thượng đang ngủ trên giường gần đó vẫn chưa tỉnh, hắn không biết mình nên làm thế nào.

Do dự hồi lâu, Nguyên Chiêu Nghi quyết định tự mình đứng dậy, mở cửa cho Thẩm Quý Quân vào.

Vô tình đắc tội với Bệ Hạ, Bệ Hạ ôn hòa cũng sẽ không trừng phạt nặng hắn; đắc tội với Thẩm Quý Quân tính tình nóng nảy kia mới là thảm nhất, quay đầu phát đã chết, lại còn có thể không biết chết vì lý do gì.

Tuy chức trách của mình là ám vệ nhưng Thẩm Quý Quân đã ở đây, chắc hẳn Bệ Hạ cũng không cần mình bảo vệ trong thời gian ngắn.

Nguyên Chiêu Nghi lẳng lặng gấp chăn trên giường La Hán cất vào tủ, tự mình mặc quần áo, chỉnh trang dung mạo rồi mở cửa.

"Không ngờ Quý Quân Điện Hạ lại đến sớm thế này, thứ lỗi cho hạ thần thất lễ." Nguyên Chiêu Nghi hoảng loạn hành đại lễ với Thẩm Văn Lang, nhân lúc Thẩm Văn Lang chưa kịp phản ứng, nhanh chóng bỏ chạy.

Thấy Nguyên Chiêu Nghi thực sự ở bên trong, Thẩm Văn Lang bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đêm qua của hai người, tức đến nghẹn thở. Hắn bước vào phòng, thấy trong phòng tối om, rõ ràng Cao Đồ còn chưa dậy.

Hắn mặt mày đen sạm đi đến bên giường Cao Đồ, thấy vẻ mặt đáng yêu của Thỏ Con khi đang ngủ say, oán khí lại tan đi phần nào.

Thẩm Văn Lang ngồi bên giường, ngắm nhìn Cao Đồ khoảng nửa nén hương thì thấy người kia dường như đã tỉnh.

"Ai?" Cao Đồ mở mắt ra, vừa thấy có người bên giường, sợ hãi bật dậy, suýt chút nữa là vào tư thế chiến đấu.

"Là ta." Thẩm Văn Lang bật đèn bên giường. Nhưng tâm trạng vừa mới tốt hơn một chút lại bùng nổ ngay lập tức khi đèn sáng, hắn nhìn thấy những vết đỏ trên môi và cổ Cao Đồ.

"Cao Đồ! Ngươi đang làm gì!"

Cao Đồ vừa tỉnh ngủ, thấy là người quen thuộc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng "Hả?"

Ánh mắt Thẩm Văn Lang lại di chuyển xuống dưới. Áo ngủ của Cao Đồ không được cột chặt, rộng mở. Những vết đỏ mới mẻ, mờ ám trên cơ ngực, cơ bụng và eo hiện rõ mồn một khiến Thẩm Văn Lang ghen tị đến mức mắt đỏ ngầu.

Tại sao? Tại sao người khác lại có thể làm như vậy?

"Cao Đồ!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro