6
Trong lúc ái ân nồng nàn, Cao Đồ đã nghĩ rằng, cứ ở bên Thẩm Văn Lang như vậy đến tảng sáng rồi chờ cả hai hoàn toàn tỉnh táo vào buổi sớm mai để nói rõ ràng mọi chuyện.
Thế nhưng một cơn đau nhói kịch liệt đột nhiên truyền đến hạ thân và sau gáy cùng lúc, kích thích thần kinh Cao Đồ một cách điên cuồng. Y nghe thấy Thẩm Văn Lang nói rất nhiều lời bên tai, thậm chí còn cắn y, hình như là đang chất vấn y chuyện gì đó. Y nhất thời cuống quýt, đại não lại không tiếp nhận được thông tin hữu ích, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Trong lúc truy vấn dồn dập và đầy cảm xúc, suy nghĩ của y lại càng thêm rối loạn, căn bản không thể tổ chức thành một câu hoàn chỉnh.
Phản xạ cơ bắp được rèn luyện võ thuật nhiều năm đã khiến Cao Đồ trong lúc không kịp suy nghĩ, dùng hết chút sức lực cuối cùng giơ tay lên, muốn người đang đè lên y đừng nói nữa.
Món võ thuật phòng thân mà Thẩm Văn Lang dạy y từ những năm xưa lại có ích ngay lúc này. Tay phải của Cao Đồ chính xác vỗ vào huyệt vị bên cổ Thẩm Văn Lang—nơi có thể khiến người ta tạm thời hôn mê.
Thẩm Văn Lang tối sầm hai mắt, mất đi ý thức.
Bên tai bỗng nhiên thanh tĩnh trở lại, Cao Đồ mới dần dần hồi phục sự minh mẫn, chậm chạp nhận ra, y lại đánh ngất Thẩm Văn Lang rồi.
Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra?
Y hồi tưởng lại từ đêm hôm trước.
Y lén lút chạy đến cung điện của Thẩm Văn Lang, hai người ôm ấp nói hết tâm sự rồi tình bất tự cấm mà ân ái cả một đêm, giờ còn kết khế vĩnh viễn rồi sao?
Tiêu rồi, thân phận Khôn Trạch của y chắc chắn đã bị phát hiện.
Chưa kịp đối diện suy nghĩ này, một việc quan trọng hơn chợt lóe lên trong đầu y—y không phải đường đường chính chính đến đây, không ai biết y đến tìm Thẩm Văn Lang.
Không được, nếu không trở về trước lúc tảng sáng, để người khác phát hiện Nguyên Chiêu Nghi một mình ở Càn Thanh cung thì quá đỗi kỳ quái, người ta sẽ nghi ngờ thân phận của Nguyên Chiêu Nghi. Chuyện nội gián trong cung chưa giải quyết xong, lúc này không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nghĩ đến việc hai người đã kết khế vĩnh viễn, Thẩm Văn Lang dù có ghét Khôn Trạch đến đâu, có hận y lừa dối hắnđến đâu, giờ cũng không còn cách nào để cứu vãn. Cho dù có cãi vã thêm ba mươi năm nữa, lần này hai người cũng chỉ có thể bị buộc chặt vào nhau.
Nếu đã như vậy, giải thích trễ hơn vài canh giờ cũng không có vấn đề gì. Sau buổi chầu sáng, hãy tìm thời gian nói chuyện tử tế với Thẩm Văn Lang vậy.
Cao Đồ đã sẵn sàng buông xuôi, lúc đứng dậy mới phát hiện Thẩm Văn Lang vẫn còn đè trên người mình, vật kia thậm chí còn vẫn vùi sâu trong cơ thể y. Y âm thầm xấu hổ đến đỏ mặt, chật vật loay hoay một lúc lâu mới tách được cả hai ra.
"Xin lỗi, Văn Lang, thật sự xin lỗi, ta không cố ý đánh ngươi. Lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi nói rõ mọi chuyện." Cao Đồ dùng tay xoa mặt Thẩm Văn Lang vài cái, đắp chăn cho người yêu để tránh bị cảm lạnh rồi cố gắng chống người ngồi dậy.
Toàn thân cơ bắp đều đau nhức và căng cứng, vùng gáy và hậu huyệt lại càng đau không chịu nổi. Y ngồi bên giường hồi phục một lúc lâu mới run rẩy đứng lên được.
Nhặt những bộ y phục vứt bừa bãi dưới đất, Cao Đồ quan sát một chút, phát hiện bên trên đủ loại vết bẩn hỗn độn, căn bản không thể mặc lại được. Hắn đành tùy tiện tìm một bộ sạch sẽ từ tủ quần áo của Thẩm Văn Lang, cuối cùng khoác thêm áo choàng đen, trở về theo đường cũ.
Khắp người đều đau nhức, đầu óc quay cuồng khiến Cao Đồ suýt chút nữa đã ngã trên mái nhà vài lần. Khi trở về cung điện của mình, chân trời vừa ửng hồng, đã là thời khắc bình minh.
"Bệ hạ, Người đã về!"
Nguyên Chiêu Nghi không thấy chủ tử đâu, sao dám nghỉ ngơi, đã sớm tắt đèn và nửa nhắm nửa mở mắt đợi bên cạnh cửa sổ phòng tắm. Nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng đứng dậy, đỡ Cao Đồ vừa trèo qua cửa sổ vào.
Cao Đồ nhẹ nhõm thở phào, thầm than một tiếng: "Sớm biết thế thì tối qua đã đường hoàng đi qua rồi..."
Ai mà ngờ được, chỉ là đi xem Thẩm Văn Lang một chút, cuối cùng lại chật vật thành ra thế này, sợ người có tâm đa nghi nên lại phải trở về bằng con đường đã đi. May mắn là cung điện của hai người ở gần nhau, không thì Cao Đồ cảm thấy mình thật sự sẽ ngất xỉu giữa đường.
"Bệ hạ, Người nói gì?" Nguyên Chiêu Nghi hoàn toàn không nghe rõ lời Cao Đồ.
"Không có gì, đỡ ta đi nghỉ."
Khoảnh khắc Cao Đồ nằm xuống giường, thần kinh căng thẳng mới hoàn toàn thả lỏng. Cảm giác mệt mỏi tột độ cuốn lấy toàn thân, chưa đầy nửa phút, y đã chìm vào giấc ngủ sâu.
--
Thẩm Văn Lang mở mắt ra, phát hiện bên cạnh trống rỗng.
Cao Đồ đâu?
Tối qua hắn không phải đã cùng Cao Đồ viên phòng rồi sao?
Thậm chí còn tình bất tự cấm mà kết khế vĩnh viễn với Cao Đồ rồi. Cao Đồ tuyệt đối là Khôn Trạch! Cái tên lừa đảo đó, dám lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, uổng công hắn đã tin tưởng bấy lâu.
Tuyệt đối phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
"Cao Đồ?"
Trong phòng không có ai đáp lại hắn. Thẩm Văn Lang hoảng loạn bật dậy khỏi giường, ngó nghiêng khắp nơicũng không thấy bóng dáng ai.
"Điện hạ, Người tỉnh chưa?" Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của cung nhân.
"Chờ một chút! Đừng vào vội." Thẩm Văn Lang đứng dậy, phát hiện mình không mặc gì, những vết tích ân ái lớn nhỏ trên da thịt lộ rõ mồn một, chứng tỏ cuộc tình triền miên đêm qua.
Thế nhưng Cao Đồ đâu rồi?
Thẩm Văn Lang đi khắp phòng ngủ cũng không thấy Cao Đồ. Nghĩ rằng Cao Đồ có lẽ đã thức dậy và ra ngoài rồi mà không đợi hắn tỉnh lại, Thẩm Văn Lang ấm ức tìm một bộ y phục mặc vào.
"Vào đi." Hắn hét ra ngoài cửa, tâm trạng không được vui.
"Điện hạ... Cửa phòng Người vẫn khóa trái." Giọng cung nhân bên ngoài run rẩy và bất lực.
Thẩm Văn Lang mở to mắt. Cửa đã khóa, vậy Cao Đồ làm sao đi ra ngoài được?
Hắn vội vàng mở khóa, đẩy cửa ra. Mấy cung nhân đang đứng ở cửa.
"Điện hạ, Người có ổn không? Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không? Đêm qua, Người không cho Thái y vào khám bệnh, sau đó cũng không nói lời nào, thật sự dọa chết nô tài rồi!"
"Ừm, ta không sao nữa rồi. Bệ hạ đâu?"
Cung nhân kia giật mình, Thẩm Quý Quân làm sao biết đêm qua hắn đi thỉnh Bệ hạ? Hơn nữa cuối cùng lại không thỉnh được... Hắn run rẩy trả lời, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Quý Quân Điện hạ, sợ chọc giận đối phương: "Bẩm Điện hạ, nô tài đêm qua có đi thỉnh...thỉnh Bệ hạ rồi. Nhưng...nhưng Nguyên Chiêu Nghi chiếm giữ Bệ hạ, cuối cùng Bệ hạ... cuối cùng không đến ạ..."
Cao Đồ không đến? Thẩm Văn Lang ngây người.
Vậy tối qua hắn gặp cái gì??? Quỷ đè giường ư???
Hay là kỳ Cam Lâm phát bệnh gì đó khiến hắn sinh ra ảo giác?
Sắc mặt Thẩm Văn Lang thay đổi thất thường, cuối cùng vẫn cảm thấy Cao Đồ không thể nào không đến. Đến nửa đêm, hắn đã tỉnh táo trở lại, giờ vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của Cao Đồ khi nằm trong vòng tay hắn.
"Không thể nào, hắn đã đến!"
"Điện hạ—"
Cung nhân kia lo lắng đến mức sắp khóc, Thẩm Quý Quân chẳng lẽ bị cơn bệnh đêm qua thiêu hỏng đầu óc rồi sao?
"Nô tài biết Điện hạ nhớ mong Bệ hạ, nhưng Bệ hạ đêm qua quả thực... quả thực luôn nghỉ ở Càn Thanh cung. Đúng rồi, nô tài vừa nghe nói Bệ hạ sáng nay hình như không khỏe, hiện giờ vẫn chưa tỉnh, Nguyên Chiêu Nghi vừa cho người báo rằng hủy bỏ buổi Triều hội hôm nay. Người có muốn đi thăm Bệ hạ một chút không? Biết đâu Bệ hạ cũng vì nhớ mong Người nên mới sinh bệnh."
Thẩm Văn Lang nghe mà lùng bùng cả tai. Cao Đồ tối qua ở Càn Thanh cung với Nguyên Chiêu Nghi, lại còn bị bệnh?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên nghe tin Cao Đồ không khỏe, Thẩm Văn Lang vẫn là lo lắng không yên, cũng chẳng bận tâm điều tra những chuyện khác nữa, bước nhanh xông thẳng đến Càn Thanh cung.
--
Nguyên Chiêu Nghi ngồi bên giường, nhìn chủ tử nhà mình hôn mê bất tỉnh, chỉ muốn khóc mà không dám.
Hắn vừa sai người gọi Hà Thái y—tâm phúc của Hoàng thượng—đến khám, được cho hay là do ân ái đêm qua quá mãnh liệt, thân thể quá suy nhược nên mới hôn mê.
Hà Thái y là vị thái y duy nhất biết Hoàng thượng là Khôn Trạch, nhưng ông không biết thân phận ám vệ của Nguyên Chiêu Nghi, còn tưởng rằng hai vị Khôn Trạch này đã làm chuyện kịch liệt như vậy. Ông nín nhịn hồi lâu, mặt đỏ gay rồi buột ra một câu: "Nguyên Chiêu Nghi, xin Người và Bệ hạ hãy tiết chế."
Xét đến thể diện hoàng gia, Hà Thái y là tâm phúc của Đế Vương nên không ghi tình hình cụ thể vào Khởi Cư Chú (*), chỉ nói là mệt nhọc quá độ dẫn đến mang bệnh vặt.
(*) sổ ghi chép sinh hoạt
Nguyên Chiêu Nghi cực kỳ tuyệt vọng. Thật là một cái oan ức lớn, sao lại đổ hết lên đầu hắn.
Kẻ đầu têu đâu rồi? Dùng ngón chân cũng biết là Thẩm Quý Quân—người luôn gây chuyện với hắn. Dám hành hạ chủ tử của hắn thành ra thế này, lại còn dám làm không dám chịu ư?
Đang lầm bầm chửi rủa trong lòng, cửa ngoài bị đẩy ra.
"Cao Đồ!" Thẩm Văn Lang xông thẳng vào phòng.
Nguyên Chiêu Nghi thầm nghĩ, tốt quá rồi, kẻ đầu têu cuối cùng cũng đến.
Thẩm Văn Lang nhìn thấy Cao Đồ nằm trên giường, khẽ nhắm hai mắt, vội vàng ngồi xuống bên giường, kéo tay y"Cao Đồ! Cao Đồ? Ngươi bị sao vậy?"
"Quý Quân Điện hạ, Bệ hạ vẫn đang hôn mê, e rằng không tỉnh nhanh được." Nguyên Chiêu Nghi cẩn thận nhắc nhở bên cạnh.
"Đã thỉnh Thái y chưa?" Thẩm Văn Lang trước giờ không có sắc mặt tốt với tên Khôn Trạch đầy tâm cơ này, không thèm nhìn hắn một cái.
"Vừa thỉnh xong, Thái y đã khám qua rồi."
Thẩm Văn Lang càng thêm bực bội: "Chuyện gì? Ngươi còn không mau nói rõ!"
"Thái y nói là... ừm, phòng sự...phòng sự quá độ, quá mệt mỏi, thân thể có chút suy nhược..." Nguyên Chiêu Nghivừa nhẹ nhàng giải thích vừa thầm mắng Thẩm Quý Quân này, tự mình làm gì mà trong lòng không có chút tự chủ nào ư?
Nhưng ai ngờ Thẩm Văn Lang nghe xong, đột nhiên quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Nghi, ánh mắt trở nên sắc bén "Ngươi tối qua ngủ lại ở đây?"
"Phải..." Cũng không sai, mặc dù Nguyên Chiêu Nghi không hiểu Thẩm Quý Quân hỏi câu này để làm gì.
Thẩm Văn Lang đơ ra. Hóa ra chính mình thật sự là nhớ mong Cao Đồ mà sinh ra chứng mộng du. Xem ra những vết đỏ trên người hắn cũng là do chính mình trong lúc ý thức hỗn loạn mà tự cào cấu. Mọi thứ tốt đẹp đêm qua, hóa ra đều là tưởng tượng một chiều của hắn.
Còn Cao Đồ của hắn, cùng lúc đó, lại ở Càn Thanh cung cùng một Khôn Trạch tâm địa bất chính làm chuyện đó đến ngất xỉu.
Thật là hoang đường!
Thẩm Văn Lang lúc này tức giận muốn quay lưng bỏ đi nhưng tay nắm lấy Cao Đồ lại không nỡ buông ra. Suy đi tính lại, hắn mặt mày u ám nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu Nghi: "Cút ra phòng ngoài mà chờ, lát nữa bổn quân sẽ tìm ngươi hỏi chuyện."
Nguyên Chiêu Nghi vội vàng chạy ra phòng ngoài, không muốn nán lại thêm một khắc nào, sợ lại bị Thẩm Quý Quân nóng nảy kia mắng mỏ một trận.
Sắc mặt Cao Đồ nhìn qua khá hồng hào, chỉ là khóe môi bị rách da, trên mặt, cổ và xương quai xanh cũng lưu lại các vết tích dục vọng.
Thẩm Văn Lang từ hạnh phúc lúc sáng sớm thức dậy đến giờ đột ngột rơi vào hố sâu ảo mộng tan vỡ và ghen tuông điên cuồng, trái tim bắt đầu âm ỉ đau nhức. Cảm giác phát bệnh đêm qua lại sắp sửa trở lại.
"Có phải ngươi vui vẻ khi ta chết vì ghen tuông không? Để ngươi có thể cùng những Khôn Trạch phi tần kia song túc song phi rồi?" Thẩm Văn Lang siết chặt tay Cao Đồ lại. Nhưng hắn rốt cuộc không nỡ trút giận lên người yêu đang hôn mê, chỉ có thể im lặng nhe răng múa vuốt bày tỏ sự bất mãn.
Thấy Cao Đồ ngủ rất an lành, Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, luyến tiếc và ai oán nhìn y một lúc. Sau đó nhanh chóng thay đổi biểu cảm, đi ra phòng ngoài tìm Nguyên Chiêu Nghi.
"Ngươi làm sao vậy? Trước đây cả ngày câu dẫn Bệ hạ còn chưa đủ sao? Bây giờ lại làm cho Bệ hạ thành ra thế này, bổn quân nhốt ngươi vào Lãnh cung cũng không quá đáng!"
Nguyên Chiêu Nghi ngớ người. Thẩm Quý Quân đang nói gì vậy? Điều này đúng sao?
Hắn quay đầu nhìn ra cửa, hình như không có ai mới mếu máo, thì thầm giải thích với Thẩm Văn Lang: "Điện hạ, oan uổng quá! Đêm qua Bệ hạ đi tìm Người rồi gần tảng sáng mới về, thần thật sự không làm gì cả."
Thẩm Văn Lang cũng bối rối. Vậy là Cao Đồ vẫn đi tìm hắn? Thế tại sao cung nhân của hắn lại không biết?
"Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Nói hết tất cả chuyện xảy ra từ tối qua đến sáng nay cho ta nghe một lượt!"
Nguyên Chiêu Nghi suy nghĩ một lát, sắp xếp ngôn từ trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, thực ra mọi chuyện từ tối qua đến sáng nay đều có thể nói với Thẩm Quý Quân.
Bệ hạ đã sớm nhấn mạnh, nếu bản thân hắn vì bất kỳ lý do nào mà không thể ra lệnh, Thẩm Quý Quân chính là đối tượng mà tất cả ám vệ cần tuân lệnh. Ngoại trừ việc thân phận Khôn Trạch của Bệ hạ không được tiết lộ, những chuyện khác không cần phải che giấu Thẩm Quý Quân bất cứ điều gì.
Mặc dù Nguyên Chiêu Nghi không hiểu rõ lắm, Thẩm Quý Quân đã cùng Bệ hạ làm chuyện đó rồi, lẽ nào ngay cả giới tính của Bệ hạ cũng không biết ư? Vậy nghe có vẻ không thông minh cho lắm.
Nhưng tâm tư của chủ tử mà, bọn họ không dám đoán mò.
Cuối cùng Nguyên Chiêu Nghi kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho Thẩm Văn Lang một cách chi tiết, vừa nói nhỏvừa nhìn ra cửa, đề phòng người khác nghe thấy.
"Và Quý Quân Điện hạ minh giám, thần và Bệ hạ, giữa chúng thần hoàn toàn trong sạch."
Thẩm Văn Lang càng nghe càng im lặng.
Tin tốt là, hóa ra mọi chuyện tối qua đều là sự thật, và Cao Đồ không hề có bất kỳ quan hệ mờ ám nào với người khác.
Tin xấu là, Cao Đồ bị thành ra thế này là do chính hắn gây ra, và những vấn đề về sản nghiệp ngoài cung và gián điệptrong cung này, Cao Đồ chưa bao giờ nói với hắn.
"Vậy nên Bệ hạ là Khôn Trạch, đúng không? Nên mới bảo các ngươi giúp y che đậy." Thẩm Văn Lang cũng biết chuyện này cần phải cực kỳ cẩn thận khi nói, bất giác hạ giọng xuống.
... Nguyên Chiêu Nghi thầm nghĩ, Thẩm Quý Quân xem ra thật sự không thông minh lắm. Vậy nên Bệ hạ mới lệnh cho họ phải giữ kín chuyện này, chắc cũng là vì thấy Thẩm Quý Quân ngu ngốc đến mức không thể tự mình phát hiện được "Không phải ạ, Điện hạ."
"Hừ, không thể nào, hắn chính là.....Hắn bảo ngươi lừa gạt ta phải không?" Thẩm Văn Lang đã kết khế vĩnh viễnvới Cao Đồ, nếu là chuyện có thật, thân phận Khôn Trạch của Cao Đồ nhất định không sai.
Nguyên Chiêu Nghi giật giật khóe miệng, thầm rủa: Hóa ra biết rồi à, vậy còn hỏi hắn làm gì?
"Vậy đêm ba mươi tháng Bảy đó, ngươi có ở bên Bệ hạ không?" Thẩm Văn Lang lại hậm hực hỏi về thắc mắc trước đó.
"Điện hạ, Bệ hạ đêm hôm đó ra ngoài, lúc về miệng còn gọi tên Người, thần hoàn toàn không biết gì cả." Nguyên Chiêu Nghi bất đắc dĩ trả lời. Hắn nhớ rất rõ, đêm đó Bệ hạ về cũng không được tỉnh táo lắm, lúc sắp ngủ còn mơ màng gọi Thẩm Quý Quân, không cần nghĩ cũng biết là đi gặp ai rồi. Thẩm Quý Quân này thật sự vô trách nhiệm, chuyện này mà cũng không nhớ.
Thẩm Văn Lang nghe xong tất cả, hoàn toàn bừng tỉnh. Hóa ra đêm hắn say rượu đó cũng không phải là mơ, mà là thật sự cùng Cao Đồ...
Cao Đồ rốt cuộc đã giấu hắn bao nhiêu chuyện! Làm sao y có thể sau một lần hoan ái với mình lại luôn giả vờnhư không có chuyện gì? Đây là cái thói trăng hoa phụ bạc gì chứ!!!
--
Trong cơn mê man, Cao Đồ đã có một giấc mơ.
Mơ thấy đêm Giao thừa năm y mười lăm tuổi và Thẩm Văn Lang mười tám tuổi cùng nhau đón năm mới.
Lúc đó Thẩm Văn Lang đã mười tám rồi, Càn Nguyên thiếu niên dung mạo như Phan An, mặt sáng tựa ngọc quý, lại là Thế tử Trấn Quốc Công và độc đinh dòng chính họ Thẩm, người đến cầu hôn đương nhiên đã giẫm nát ngưỡng cửa phủ Trấn Quốc Công từ lâu.
Thẩm Lão Tướng quân trấn thủ biên cương không quản nhưng trưởng bối họ Thẩm lại không buông tha Thẩm Văn Lang. Mỗi lần hắn về phủ từ Hoàng cung, tất cả trưởng bối đều cầm tranh vẽ lải nhải, muốn hắn chọn một vị phu nhân tương lai.
Thẩm Văn Lang nghe phiền nên không chịu về nhà đêm Giao thừa nữa, cố chấp muốn ở lại đón năm mới cùng Cao Đồ.
Yến tiệc long trọng trong cung kết thúc, Cao Đồ nói chuyện với Mẫu phi và muội muội Tiểu Tình một lúc rồi dẫnThẩm Văn Lang về phủ Hoàng tử của y. Đèn lồng đỏ treo cao dưới mái hiên, cửa lớn dán câu đối và chữ Phúc hân hoan. Hai người mười ngón đan chặt, cùng nhau bước vào cửa, giống như một cặp tân hôn phu thê cùng nhau về nhà.
Cao Đồ đã âm thầm cho tất cả người làm trong phủ nghỉ phép nửa ngày, người có gia đình thì về nhà một đêm, người không có thì ra ngoài dạo chơi ăn uống no say. Vì vậy lúc này chỉ có hai người họ trở về phủ Hoàng tử.
"Ngươi hôm nay không về nhà, thật sự sẽ không sao chứ?" Cao Đồ lại xác nhận với Thẩm Văn Lang một lần nữa, đâu ra cái lý đêm Giao thừa lại không về nhà.
"Ngươi đừng nhắc nữa. Bọn họ ngày nào cũng muốn ta định hôn sự, còn cho ta xem tranh, ta nhân lúc họ không có mặt đã ném hết tranh đi rồi. Ta thật sự không muốn thành thân, ta đã nói một trăm lần rồi, ta gặp Khôn Trạch là thấy ghê! Thế mà ngươi đoán xem, bọn họ lại nói tìm cho ta một Trung Dung cũng được."
Nghe đến đây, trái tim Cao Đồ thắt lại một cái dữ dội.
Thẩm Văn Lang không phát hiện ra sự bất thường của Cao Đồ, tiếp tục than phiền: "Ta nói với họ, Trung Dungcũng không được. Ta không muốn thành thân là không muốn thành thân. Bó buộc hai người không có tình cảm, nhìn nhau mà chán ghét lại với nhau, để rồi vì sinh con còn phải làm cái chuyện ghê tởm đó trên giường, thật sự khó mà hiểu được. Đặc biệt là loại Khôn Trạch không có tôn nghiêm đó, lúc cầu hoan không biết sẽ kinh tởm đến mức nào—"
"Thôi được rồi, ngươi đừng nói nữa." Cao Đồ ngắt lời hắn.
Thẩm Văn Lang trông có vẻ không vui "Sao vậy, ngươi cảm thấy ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thành thân? Cao Đồ, lần trước ta đã nói rõ với ngươi rồi, cả hai chúng ta đều không được ở bên người khác!"
Cao Đồ vừa định nói gì đó, một cơn nóng đột ngột cuộn trào khắp toàn thân, khó chịu đến mức y đứng không vững, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Kỳ Vũ Lộ của y sắp đến rồi.
"Ngươi sao vậy?" Thẩm Văn Lang đỡ Cao Đồ, đáy mắt đầy lo lắng.
Cao Đồ cố gắng nặn ra một nụ cười "Không sao, hình như bệnh suyễn trước đây của ta tái phát rồi, cả ngày hôm nay đều không thoải mái lắm."
"Thuốc trước đây còn không? Ta đi sắc giúp ngươi."
"Ta đã sắc thuốc trước khi đi cung yến rồi, giờ đi uống thôi."
Thẩm Văn Lang đỡ Cao Đồ đến tiểu trù phòng, trên bếp quả nhiên có một chén thuốc đang nấu, mùi vị nghe qua đã thấy vô cùng đắng. Vừa cách khăn tay mà lấy chén thuốc còn nóng ra, hắn vừa không nhịn được hỏi: "Chuyện phiền phức thế này ngươi rõ ràng có thể để người làm giúp, tại sao cứ phải tự mình làm?"
Cao Đồ thầm nghĩ trong lòng, đây là thuốc ức chế Kỳ Vũ Lộ, y phải tự tay làm, làm sao dám để người khác biết phương thuốc.
Đáng tiếc những điều này không thể nói với Thẩm Văn Lang—người căm ghét Khôn Trạch.
"Không sao đâu, không phiền phức, đã quen rồi."
Uống thuốc xong bước ra khỏi tiểu trù phòng, những bông tuyết lác đác đang rơi từ trời đêm xuống sân. Tuyết rơi rồi.
"Cao Đồ, muốn đắp sư tử tuyết không?"
Mắt Cao Đồ lấp lánh ánh sáng "Muốn, nhưng tuyết không đủ đâu?"
Tuyết trên mặt đất đã bị người làm trong phủ quét đi gần hết vào sáng nay. Cho dù bây giờ có tuyết rơi, e rằng không có một hai canh giờ cũng không tích tụ được bao nhiêu.
"Mái nhà chẳng phải có đó sao? Ta quét xuống cho ngươi." Thẩm Văn Lang ngẩng đầu chỉ lên rồi dùng khinh công nhảy lên mái nhà.
Thiếu niên tuấn mỹ tựa trăng sáng đứng trong gió tuyết, y phục bay phấp phới, cúi đầu cười nhìn người dưới sân, đáy mắt là sự cưng chiều mà cả hai đều chưa nhận ra.
Cao Đồ nhìn tư thế oai hùng của Thẩm Văn Lang, ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn "Ta...ta cũng lên cùng ngươi."
"Ngươi cứ đứng đợi bên dưới đi! Với cái võ mèo cào của ngươi, cẩn thận lát nữa lại ngã xuống."
"... Võ công của ta là do ngươi dạy, ngươi nói ta như vậy, chứng tỏ ngươi dạy cũng không ra gì."
Mặc dù nói vậy nhưng Cao Đồ nghĩ nghĩ vẫn có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Ta dạy là để ngươi phòng thân lúc bị người khác ức hiếp thôi! Võ thuật cao cấp ta còn chưa dạy cho ngươi một chiêu nào đâu." Thẩm Văn Lang nói xong, đột nhiên quét một mảng tuyết lớn từ mái nhà xuống khiến Cao Đồ lùi lại mấy bước vì sợ.
"Ngươi đi núp dưới hành lang đi, cẩn thận đấy!"
Thẩm Văn Lang nhảy xuống, tuyết trong sân đã chất thành đống nhỏ. Hai người cùng nhau đắp sư tử tuyết và đánh nhau bằng tuyết, như những năm đầu tiên họ cùng nhau trải qua mùa đông.
Chẳng mấy chốc, hai con sư tử tuyết xiêu vẹo đã được đắp xong. Có thể thấy, cả hai đều không có chút thiên phú nào.
Tuyết trên trời càng lúc càng rơi lớn. Cao Đồ kéo tay Thẩm Văn Lang ngồi dưới hành lang, yên lặng ngắm nhìn trận đại tuyết này. Bên ngoài tường, tiếng cười nói và tiếng pháo hoa tụ tập khiến sân vườn càng trở nên tĩnh mịch.
Khi pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm ở đằng xa, Thẩm Văn Lang đột nhiên mở lời: "Cao Đồ, nguyện vọng năm mới của ngươi là gì?"
Cao Đồ không cần suy nghĩ mà nói: "Mong Mẫu phi, Tiểu Tình, ngươi và ta, tất cả đều mãi mãi bình an khỏe mạnh hạnh phúc. Còn ngươi?"
"... Ta muốn ngươi luôn ở bên ta, không được thành thân với người khác."
Trong yến tiệc vừa rồi, Hoàng hậu có nhắc một câu, nói rằng sau Tết, Cao Đồ cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sựrồi. Thẩm Văn Lang lập tức đen mặt. Cao Đồ phải đá hắn vài lần dưới bàn, hắn mới khôi phục được sắc mặt.
Nghe Thẩm Văn Lang nói vậy, Cao Đồ hứa hẹn với hắn: "Ừm, ta sẽ không."
"Ngươi nói rõ ràng, không là không câu nào? Câu trước hay câu sau?"
Cao Đồ thấy Thẩm Văn Lang ấu trĩ và cố chấp như vậy, vừa giận vừa buồn cười "Thẩm Văn Lang, ta sẽ luôn ở bên ngươi, sẽ không... ở bên người khác."
Thẩm Văn Lang quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Cao Đồ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên má y.
"Ê— không thể như vậy, Văn Lang." Cao Đồ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Văn Lang, quay đầu nghiêm túc đối diện với hắn.
"Tại sao không thể? Ta xem trong thoại bản đều nói cách người ta thể hiện sự yêu thích khi quan hệ tốt là hôn đối phương một cái. Hai ngày trước ta đi thăm hai đứa cháu trai bên ngoại ta, chúng nó anh em cũng hôn hít nhau mà."
"... Ta nhớ cháu trai của ngươi một đứa tám tuổi, một đứa năm tuổi."
"Đúng vậy, chúng ta chẳng phải cũng cách nhau ba tuổi sao? Tuy không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả anh em ruột, có gì mà không được." Thẩm Văn Lang trên mặt vẻ mặt khó hiểu.
Cao Đồ vẫn vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn giải thích: "Tóm lại ngươi nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện hôn người khác, hành vi này không phải người bình thường có thể làm."
"Ngươi đâu phải người bình thường... Thôi được rồi, được rồi, ta biết rồi! Sau này không hôn ngươi nữa, xin lỗi." Thẩm Văn Lang tuy ấm ức và không hiểu nhưng vẫn nghe lời Cao Đồ.
Hai người tiếp tục ngồi dưới mái hiên ngắm tuyết, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, đón Giao thừa) cho đến giờ Sửu (*) mùng Một Tết.
(*) 1-3 giờ sáng
"Buồn ngủ quá, ta ngủ một lát được không?" Thẩm Văn Lang không nhịn được ngáp một cái.
Cao Đồ thực ra cũng sắp ngủ gật rồi, ngược lại câu nói của Thẩm Văn Lang khiến y tỉnh táo hơn một chút "Được, ta dẫn ngươi qua."
Lão Hoàng đế mới cấp phủ cho Cao Đồ chưa lâu, đồ đạc trang trí trong phủ vẫn chưa nhiều, vài phòng kháchcũng chưa được dọn dẹp tốt.
"Mới dọn ra, ta chưa kịp cho người dọn dẹp nhiều, đồ đạc trong phòng khách không đầy đủ lắm. Ngươi tạm chấp nhận vậy."
Thẩm Văn Lang đánh giá phòng khách, không hài lòng "Phòng của ngươi chẳng phải đã dọn dẹp xong rồi sao? Vậy tangủ cùng ngươi là được."
Cao Đồ lắc đầu từ chối "Hay là đừng đi. Chúng ta đều lớn cả rồi, không thể như trước đây nữa."
"Có gì mà không thể? Hai đứa cháu trai của ta cũng ngủ như vậy. Ngươi chẳng phải nói chúng ta là huynh đệ tốt sao?"
"Cháu trai của ngươi tám tuổi... Thôi được rồi."
Thở dài một tiếng, Cao Đồ bước về phòng mình, coi như đã ngầm đồng ý. Y thật sự không thể nói lại Thẩm Văn Lang.
Trước khi ngủ, Cao Đồ không biết lấy đâu ra dũng khí, hỏi ra vấn đề luôn luẩn quẩn trong lòng mình.
"Văn Lang, chỉ là... chỉ là một giả thuyết tùy tiện, nếu ta là Khôn Trạch, ngươi còn muốn ở bên ta không?"
Đợi đến lúc sắp ngủ gật rồi, Cao Đồ cũng không đợi được Thẩm Văn Lang trả lời. Mặc dù có chút thất vọng nhưng may mắn là y vốn cũng không mong đợi Thẩm Văn Lang thực sự sẽ trả lời, thế là dần dần đi vào giấc ngủ yên bình.
Khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc mộng, Cao Đồ lờ mờ nghe thấy có tiếng động bên tai nhưng y đã không còn nghe rõ được nữa.
"Cao Đồ, ngươi là giới tính gì, đều không liên quan đến việc ta muốn mãi mãi ở bên ngươi."
--
Thẩm Văn Lang nắm chặt tay Cao Đồ, nhìn gương mặt đang hôn mê của y, nhớ lại câu hỏi vô cớ mà y hỏi mình đêm Giao thừa năm đó.
Hóa ra bí mật của Cao Đồ đã có dấu vết từ lúc đó rồi. Cũng chỉ trách chính mình quá trì độn, không lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa đằng sau câu hỏi của Cao Đồ.
"Đồ ngốc, nói sớm chẳng phải tốt hơn sao, ngươi là Khôn Trạch thì ta còn có ý kiến gì được? Ngươi cứ coi ta là loại người vô lý như thế sao? Chuyện này cũng không nói với ta, chuyện kia cũng không nói với ta... Hừ, bây giờ chúng ta kết khế vĩnh viễn rồi, ngươi muốn chạy cũng không thoát đâu."
Mặc dù nói là nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Văn Lang vẫn âm ỉ bất an. Rốt cuộc hắn đã tiến hành kết khế vĩnh viễn mà không có sự đồng ý của Cao Đồ, cũng không biết đối phương có giận dữ lắm không.
Nhưng giận dữ cũng chẳng ích gì nữa. Kết khế vĩnh viễn một khi hoàn thành, trừ khi một bên chết đi, nếu không tương đương với việc suốt đời không thể hối hận. Cho dù Cao Đồ có không vui đến đâu, Thẩm Văn Lang cũng chỉ có thể tìm mọi cách để chuộc lỗi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro