1

Cao Đồ là một người dễ mềm lòng.

Về điểm này, con của anh đã sớm biết. Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, trước cửa lớp, bé Cao Lạc Lạc ba tuổi mím môi, cắn chặt răng, đôi mắt hạnh nhân đỏ hoe, cố gắng kiềm chế không rơi nước mắt. Cô giáo bận dỗ dành những đứa trẻ đang khóc ầm ĩ trong lớp học, trên hành lang, phụ huynh lén lút lau nước mắt, chưa kể đến những cặp cha mẹ và con cái vẫn đang giằng co, khó lòng chia xa. Dưới sự biến động cảm xúc dữ dội, pheromone thoát ra một cách không thể kiểm soát. Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong không khí, tụ lại, hòa quyện, bay lượn. Điều này không liên quan đến tình dục mà là một nỗi buồn chung, khiến trái tim Cao Đồ cũng đau xót.

Cao Đồ nghĩ, hay là thôi đi, học mẫu giáo muộn một năm cũng không sao, không nhất thiết phải học ngay bây giờ. Anh cúi xuống nhìn Cao Lạc Lạc, đứa bé nín thở, mặt đỏ bừng, năm ngón tay siết chặt lấy một ngón trỏ của người lớn, bướng bỉnh không chịu buông. Cao Đồ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Lạc Lạc, anh vỗ nhẹ lưng con, khẽ nói: "Hít thở, hít thở sâu." Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời, vừa thả lỏng, tiếng nức nở bật ra trong hơi thở, khàn giọng gọi một tiếng "Mẹ ơi". Bé con dường như bị tiếng khóc của chính mình làm giật mình, theo bản năng che miệng lại, mắt mở to. Cao Đồ xót xa, đưa tay xoa xoa khóe mắt Lạc Lạc, thế là bây giờ có hai chú thỏ nhỏ, mắt đều đỏ hoe, không ai nói được lời nào.

Một lát sau, Cao Đồ nói: "Không sao đâu, Lạc Lạc rất dũng cảm. Đừng sợ."

"Con không sợ." Tay Cao Lạc Lạc buông xuống, bé kiên quyết lắc đầu với Cao Đồ rồi nói từng chữ một "Nhưng con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ ơi." Cao Đồ chưa bao giờ lường trước được câu trả lời này, cũng như nhiều năm trước, anh chưa bao giờ lường trước được sự xuất hiện của Lạc Lạc. Nhưng con đã đến, một sinh mệnh mới, một trái tim non nớt và một tình yêu thuần khiết, chân thành, tràn đầy. Đó là bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời anh, Cao Đồ ôm lấy chú thỏ nhỏ của mình, an ủi: "Mẹ sẽ là người đầu tiên đến đón con."

Lạc Lạc gật đầu trong vòng tay anh, những sợi tóc mềm mại cọ vào bộ vest phẳng phiu phát ra tiếng sột soạt như lời thì thầm của một đứa trẻ. Cao Đồ siết chặt vòng tay, ôm đứa trẻ nhỏ bé sát vào trái tim mình. Anh thầm biết ơn, biết ơn số phận, và cũng biết ơn một người – chính bản thân anh của quá khứ chứ không liên quan đến alpha kia. Khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ của Cao Đồ đều không còn liên quan đến Thẩm Văn Lang.

Trong những năm Cao Đồ rời đi, Thẩm Văn Lang đã trải qua hơn mười kỳ mẫn cảm. Khoảng cách giữa các kỳ càng ngắn, tần suất càng cao, quá trình càng khó khăn và việc sử dụng thuốc càng đau đớn. Thẩm Văn Lang là một alpha ngây thơ đến mức ngốc nghếch, dục vọng của hắn thiếu đối tượng để gửi gắm, sự chiếm hữu đã sớm mất đi tư cách để thể hiện. Cơ thể của hắn nhận ra sự bỏ lỡ và thất bại sớm hơn bộ não, vì vậy nó đang tự trừng phạt.

Năm Cao Đồ nghỉ việc và biến mất, Thẩm Văn Lang đã trải qua một kỳ mẫn cảm dữ dội nhất kể từ khi trưởng thành. Lý trí bị hormone thiêu đốt, dục vọng không thể kiềm chế. Trong cơn mơ hồ, hắn cuối cùng cũng tìm thấy một người trong ký ức mờ ảo. Thẩm Văn Lang lao tới, lảo đảo chạm vào vai Cao Đồ, nắm lấy cổ tay Cao Đồ. Thẩm Văn Lang nhìn thấy Cao Đồ của nhiều năm trước, mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, đôi mắt hạnh nhân chưa đeo kính chớp chớp, mỗi lần chớp mắt đều đầy vẻ quan tâm. Dịu dàng, non nớt, trong sáng, vừa xa vừa gần.

Bóng hình Cao Đồ mỉm cười với hắn, một nụ cười bằng mắt.

"Em ở đây." Thẩm Văn Lang thở phào nhẹ nhõm "Hoá ra em ở đây."

Ngay giây tiếp theo, Thẩm Văn Lang ngửi thấy một mùi hương giống như lá bạc hà mọc trên bãi cỏ xanh sau một cơn mưa, chú thỏ nhỏ lăn lộn trên bãi cỏ, bộ lông ướt sũng vón cục. Đó là mùi hương của mùa xuân, cây cối xanh tươi, sự sống bùng nổ, thiên nhiên thức tỉnh, tươi mới, yên bình, xoa dịu sự bạo tàn của nỗi khao khát không thể có được. Hít sâu một hơi nữa, cuối cùng hắn ngửi thấy mùi của một loài động vật nhỏ mùa xuân, cái đuôi ve vẩy, tín hiệu khát cầu bạn tình trộn lẫn với dục vọng nguyên thủy. Trong giấc mơ tỉnh táo mà không hoàn toàn tỉnh táo, hắn ảo tưởng về mùi hương của Cao Đồ, không, là mùi pheromone của omega Cao Đồ. Hắn lại ảo tưởng Cao Đồ là một omega.

Thẩm Văn Lang đột ngột mở mắt. Cao Đồ là một beta, nhưng... hắn vẫn muốn đánh dấu anh. Muốn cắn cổ cậu, để lại vết máu, cắn đi cắn lại, đến khi mọc ra tuyến thể mới, biến Cao Đồ thành Omega, vì hắn mà trở thành omega. Thẩm Văn Lang cắn vào mu bàn tay, cố gắng dùng cơn đau để lấy lại lý trí. Hắn không thể chấp nhận việc tưởng tượng về Cao Đồ với sự thô bỉ và thấp hèn như vậy. Hắn vùng vẫy đứng dậy, bất chấp lời khuyên của bác sĩ, tự tiêm thêm một mũi thuốc ức chế nữa. Hắn run rẩy chống lại hormone, mồ hôi đầm đìa, cơn nóng rút đi, dục vọng cũng tan biến. Hắnnghĩ bản thân thật đáng sợ, Alpha thật đáng sợ.

Một cảm giác trống rỗng không thể kiểm soát, không thể tan biến, lan từ lòng bàn chân, bò vào trái tim Thẩm Văn Lang, gặm nhấm ra một vực sâu. Xin lỗi Cao Đồ, thật sự quá có lỗi. Thẩm Văn Lang nghĩ, hắn đưa tay gạt đi nước trên mặt — mồ hôi, hay nước mắt, tất cả đều ẩm ướt.

Hai năm đầu, Thẩm Văn Lang không có bất kỳ tin tức nào về Cao Đồ. Người này biến mất không dấu vết nhưng lại hiện diện khắp mọi nơi trong cuộc sống của hắn. Trong uy nghĩ, trong nỗi nhớ, một cách không thể kiểm soát, giống như kỳ mẫn cảm của hắn, đến một cách đột ngột, hung hãn, không theo lý lẽ. Một chai nước chanh, một chồng tài liệu được sắp xếp chưa đủ tỉ mỉ, sự im lặng của hàng chục người trong một cuộc họp, sự đứt gãy ăn ý trong giao tiếp công việc, tất cả đều khiến hắn nghĩ đến Cao Đồ. Khi đó, Thẩm Văn Lang cứ ba tháng lại trải qua một kỳ mẫn cảm một lần,cơ thể hắn dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để cảnh báo, nhắc nhở, và trách móc hắn.

Sau này có người mang về một vài tin tức, Thẩm Văn Lang không còn mong đợi được gặp lại Cao Đồ nữa. Dần dần, Thẩm Văn Lang quen với việc mang theo một ống thuốc tiêm bên mình, giống như một omega có kỳ phát tình rối loạn. Thậm chí hắn còn có ý thức phòng ngừa, mỗi khi nỗi nhớ dâng trào, dù không có triệu chứng của kỳ mẫn cảm thì hắncũng sẽ dùng một mũi thuốc ức chế. Dưới lớp áo vest, khuỷu tay hắn chồng chất vết bầm tím, lỗ kim tiêm phủ lên lỗ kim tiêm, cuối cùng dùng sự tê liệt thay thế cho cơn đau. Thẩm Văn Lang chưa bao giờ nhận ra, h oá ra hắn lại muốn trở thành một Beta đến thế.

Trong kỳ mẫn cảm gần đây nhất, Thẩm Văn Lang lạm dụng thuốc ức chế, cuối cùng phải nhập viện. Hắn từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, ánh nắng chói chang khiến mắt hắn đau nhức. Điều khiến mắt hắn đau hơn là vị enigma xinh đẹp với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như đang xét xử một tên tội phạm, khẽ buông xuống, chế giễu sự hoang đường của hắn. Hoa Vịnh cười như không cười, nói:

"Tỉnh rồi đấy hả, cậu đúng là mạng lớn thật đấy."

"Không cần cậu bận tâm." Thẩm Văn Lang toàn thân đau nhức rã rời nhưng miệng vẫn cứng cỏi, không hề hấn gì.

"Ngốc quá." Hoa Vịnh nói "Cậu khôn hơn một chút đi, dù chỉ một chút thôi cũng tốt."

"Cái gì mà khôn hơn? Tôi không hiểu." Thẩm Văn Lang ngồi dậy "Từng bước tính toán, để một alpha mang thai, rồi có triệu chứng khó sinh, thế thì là khôn lắm sao?"

Hoa Vịnh nhíu mày, sau đó lại dịu đi "Thấy cậu bệnh thảm thế này, tôi không chấp nhặt với cậu nữa."

Thẩm Văn Lang thấy chán, nói một câu nhạt nhẽo: "Ờ, xin lỗi nha."

"Không sao." Hoa Vịnh ngồi xuống ghế sofa bên giường bệnh, suy nghĩ một lát rồi nói "Đi tìm cậu ấy đi."

Thẩm Văn Lang lắc đầu, không đồng tình, hắn không nói, cũng không giải thích.

"Tìm thấy cậu ấy cũng không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn từ xa một chút thôi cũng tốt rồi, ít nhất cũng khiến bản thân dễ chịu hơn." Hoa Vịnh nói.

"Tôi không cần đi nhìn, chỉ cần Cao Đồ sống tốt là được."

"Sao cậu biết? Cậu đã đi nhìn rồi à?"

"Không." Thẩm Văn Lang lập tức phủ nhận, vẻ mặt không tự nhiên "Nhưng tôi biết."

Hoa Vịnh hiểu ra ý, cũng đúng, với những người như họ, muốn điều tra tung tích của một người thì quá đơn giản. Nói đến đây, cậu ta cũng không muốn phí lời khuyên nhủ một tảng đá bướng bỉnh kia nữa "Đồ ngốc, lì hơn cả trâu."

Cậu ta nói "Cậu lo mà dưỡng bệnh cho tốt đi."

Nói xong liền đứng dậy đi đến cửa, Thẩm Văn Lang gọi anh ta lại, hỏi một câu: "Hoa Vịnh, cậu đã từng nghĩ đến việt này chưa...?"

"Nếu như cậu không đến Giang Hỗ, Thịnh Thiếu Du không gặp cậu, cuộc sống của anh ta bây giờ sẽ thành như thế nào? Liệu có tốt hơn không?"

Tay Hoa Vịnh dừng lại trên tay nắm cửa, cảm giác kim loại lạnh lẽo chạm đến từng đầu ngón tay. Dừng lại vài giây, cậu ta không trả lời câu hỏi của Thẩm Văn Lang, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vặn cửa, để lại một câu: "Nhưng Cao Đồ đã gặp cậu từ năm mười lăm tuổi rồi."

Gió nhẹ nhàng thổi vào, ánh nắng không đủ ấm, thuốc tiêm nhỏ từng giọt từng giọt như đồng hồ cát, chậm rãi đến phát cáu. Bệnh nhân trên giường lặng im không nhúc nhích, giống như mọi thứ đều đã bị câu nói kia làm cho ngưng lại.

Chỉ có thời gian thật sự là chẳng bao giờ ngừng.

Và Thẩm Văn Lang, đã lãng phí hơn mười năm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro