3
"Nhưng Cao Đồ đã gặp cậu từ năm mười lăm tuổi rồi." Lời nói nhẹ bẫng của Hoa Vịnh như một lời nguyền rủa, nguyền rủa kẻ không biết trân trọng chính là hắn. Mỗi tấc không khí trong phòng bệnh đều vang vọng câu nói này. Cao Đồ mười lăm tuổi đã gặp Thẩm Văn Lang, Thẩm Văn Lang ngoài ba mươi tuổi lại không dám đi tìm Cao Đồ. Mười mấy năm tháng đã qua, không báo trước mà ập đến, lấp đầy căn phòng bệnh. Từng phút từng giây đều là sự ngu ngốc tự cho là đúng của hắn, buộc Thẩm Văn Lang không thể ở lại thêm một khắc nào.
Thẩm Văn Lang không kịp thông báo cho bất cứ ai, cũng không chờ được máy bay. Hắn không thể đứng yên, không thể chờ đợi, sự bốc đồng của hắn mỏng manh đến vậy, lòng dũng cảm của hắn quý giá đến vậy. Hắn thay quần áo, xông ra khỏi phòng bệnh, giật lấy chìa khóa xe của bảo vệ đi cùng. Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc hướng về Giang Thành, hắn mở cửa sổ xe, gió lạnh buốt lập tức lùa vào. Con đường phía trước còn dài nhưng hắn chỉ còn cô độc một mình, bốc đồng và mù quáng, hắn hiện tại không khác gì Thẩm Văn Lang năm mười bảy tuổi. Ánh sáng ban ngày chuyển sang tối, mặt trời lặn dần vào màn đêm. Hắn nóng lòng không chờ được, muốn thấy người mình nhung nhớ khi ánh dương trở lại.
Vượt hơn một ngàn cây số trong đêm, khi trời vừa hửng sáng, Thẩm Văn Lang đã lái xe đến Giang Thành. Xe gần hết nhiên liệu, hắn bèn ghé vào đổ xăng. Tới lúc thanh toán, hắn mới phát hiện mình thậm chí không mang theo điện thoại, may mắn là ví tiền luôn ở bên. Hắn rút ra vài tờ tiền giấy mệnh giá trăm tệ, nhân viên cửa hàng thấy tiền mặt thì tặc lưỡi tỏ vẻ không kiên nhẫn. Thẩm Văn Lang phất tay, nói không cần thối lại rồi vội vã lái xe lên đường cao tốc.
Xe của Thẩm Văn Lang đâm sầm vào dòng xe cộ giờ cao điểm buổi sáng, bò chậm như rùa. Giang Thành sở dĩ mang tên Giang Thành chính là vì thành phố bị dòng sông cuồn cuộn chia cắt thành hai bờ, hàng chục cây cầu bắc qua sông nối liền Nam Bắc nhưng vẫn không thể chịu nổi đội quân người làm việc đổ về mỗi ngày, đen kịt, nặng trịch, tắc nghẽn không lối thoát. Xe của Thẩm Văn Lang bị kẹt giữa cầu, không thể nhúc nhích, đồng hồ trong xe hiển thị đã là tám giờ. Giờ làm việc của Soror là đúng theo tiêu chuẩn từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối. Hắn hiểu Cao Đồ, Cao Đồ là một nhân viên ưu tú, nhất định sẽ không bao giờ đi muộn. Hắn không muốn làm phiền công việc của Cao Đồ nhưng hắn cũng không thể chờ đợi. Hắn muốn gặp cậu trước khi đi làm, nói vài câu, hay chỉ một câu thôi cũng được. Nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không được sao? Thẩm Văn Lang vừa vội vừa giận, bực bội đấm vào vô lăng, giây sau đã đau đến nhăn nhó. Người ở tầng lớp thượng lưu chưa từng trải qua cảnh tắc đường trong đời, lúc này hận không thể nhảy xuống cầu, bơi sang bờ bên kia sông cho kịp. Chiếc xe khó khăn lắm mới bò xuống khỏi cầu, GPS trên xe hiển thị đoạn đường phía trước vẫn đỏ rực. Thẩm Văn Lang không chịu nổi nữa, khi đi ngang qua ga tàu điện ngầm, hắn đậu xe bừa bãi bên đường, quyết định đổi sang phương tiện giao thông nhanh hơn.
Nhưng Thẩm Văn Lang không biết đi tàu điện ngầm tốt nhất là dùng thẻ tàu điện hoặc dùng điện thoại, còn hắn thìkhông có cả hai. Khi cuối cùng cũng xếp hàng đến lượt ở quầy thủ công, hắn đưa tờ một trăm tệ để mua vé tàu điện ngầm, và trong vòng vài giây ngắn ngủi, hắn nhận được cái lườm nguýt thứ hai. Nhân viên tàu điện ngầm nhận tiền, không ngẩng đầu hỏi:
"Quý khách muốn đi đâu?"
Thẩm Văn Lang nói: "Tôi muốn mua một vé tàu điện ngầm."
Nhân viên lặp lại: "Quý khách muốn đi đâu?"
"Tôi muốn một vé tàu điện ngầm!"
Nhân viên ca sáng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, quyết định xem người này rốt cuộc là thần kinh không bình thường hay đầu óc có vấn đề. Cô ta đánh giá Thẩm Văn Lang từ đầu đến chân, đoán là trường hợp sau nên kiên nhẫn giải thích: "Thưa anh, điểm đến khác nhau thì giá vé khác nhau."
"Tôi muốn đến công ty Soror." Thẩm Văn Lang buột miệng. Đối diện với ánh mắt nhìn kẻ ngốc của nhân viên, hắn bực mình nhưng không tiện bộc phát, tự mình bổ sung: "Tôi không biết là ga nào, cô giúp tôi tra được không?"
Nhân viên cuối cùng xác định, người này đúng là đầu óc không được tỉnh táo. Cô ta lấy điện thoại tra tuyến đường giúp hắn rồi tốt bụng lấy một tờ giấy viết lại cho hắn, ôn tồn nói: "Tại ga tàu điện ngầm chuyển tuyến, nếu anh gặp khó khăn, có thể nhờ sự giúp đỡ của nhân viên mặc đồ màu đỏ."
Thẩm Văn Lang nhận đồng xu tàu điện và mảnh giấy viết lộ trình, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Cảm ơn." Nói xong, hắn quay người bước đi.
Người kia gọi ngược hắn lại: "Thưa anh, chờ một chút, tiền thối của anh....." Hắn không có thời gian đáp lại, quay đầu bước đi. Nhân viên lại không chắc chắn nữa, có lẽ thần kinh cũng không bình thường thật.
Tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng là chuỗi cung ứng lạnh của thành phố, những người làm việc như trâu ngựa cũng có thể là cá mòi. Dịch vụ vận chuyển liên quận đảm bảo số lượng, đảm bảo thời gian nhưng không đảm bảo tươi mới, chính là cái sự tươi mới rạng rỡ đó đó. Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng chen chúc ra khỏi toa xe, còn chưa kịp thở dốc trên sân ga, hắn đã hòa vào dòng người đông đúc, bị đẩy đi về phía trước. Trên thang cuốn của ga tàu điện ngầm, không có ai đứng yên, mọi người đều bận rộn bước nhanh bước nhỏ lên bậc thang đang di chuyển. Thẩm Văn Lang bị kẹp giữa đám đông, việc đi lại hay dừng lại đều không do hắn quyết định. Bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, Thẩm Văn Lang đi vào khu trung tâm thương mại, đứng ở khoảng đất trống thở ra một hơi dài. Hắn ngẩng đầu nhìn, cố tìm kiếm logo của Soror nhưng chỉ thấy các tòa nhà văn phòng cao chọc trời mọc san sát, khung thép cắt vụn bầu trời. Một mảng mây trắng, một mảng trời xanh bị chia cắt, không liên kết. Và nhiều hơn thế là bầu trời giả tạo, phản chiếu trên bức tường kính. Thẩm Văn Lang chưa từng cảm nhận được góc nhìn này, cũng chưa từng ngước nhìn bầu trời xanh phía sau các tòa nhà văn phòng từ tầng thấp. Hắn thậm chí không quen thuộc với mặt bằng tầng trệt của các tòa nhà, gần như không đi qua cổng chính đông đúc. Người như hắn, xe chuyên dụng chạy vào hầm, thang máy riêng đưa lên tầng cao nhất, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, dòng người đều như kiến. Và tại giờ phút này đây, hắn chính là một con kiến.
Trong tòa nhà Soror, bảo vệ chặn Thẩm Văn Lang lại, giọng điệu lịch sự nhưng lạnh lùng: "Thưa anh, không có thẻ nhân viên thì không được vào."
"Tôi tới tìm người." Thẩm Văn Lang nói.
"Vậy thì mời anh đến quầy thông tin, xác minh cuộc hẹn của anh trước."
Tất nhiên là hắn không có cuộc hẹn, hắn là đang không mời mà tới. Thẩm Văn Lang suy nghĩ một chút, lấy ra danh thiếp trong ví. Tấm giấy này vẫn còn mới, ngoại trừ tên của Cao Đồ có chút hao mòn nhẹ, dường như đã được vuốt ve nhiều lần. Hắn đi đến quầy lễ tân, đưa danh thiếp của Cao Đồ ra, nói: "Tôi muốn tìm Cao Đồ để nói chuyện, cậu ấy đã đưa danh thiếp này cho tôi." Cô lễ tân nhận lấy danh thiếp, nhẹ nhàng cầm ở một góc, liếc mắt đánh giá Thẩm Văn Lang từ đầu đến chân. Thẩm Văn Lang bị ánh mắt lạnh lùng quét qua, cảm thấy không thoải mái. Hắn đã lái xe suốt đêm, tóc tai rối bù, quầng thâm mắt sâu, râu ria lởm chởm, lại còn chen chúc hơn một giờ trên tàu điện ngầm. Bộ vest đắt tiền vốn đã dễ nhăn, giờ đã đầy nếp gấp. Quả đúng với câu "Người đẹp vì lụa", với vẻ ngoài này của Thẩm Văn Lang, bị nhận là nhân viên bán hàng chạy vặt trong tòa nhà cũng không sai. Cô lễ tân thu lại ánh mắt, thay bằng nụ cười giả tạo lịch sự, nói: "Xin lỗi anh, anh cần có cuộc hẹn mới được vào. Hay là anh thử gọi điện thoại liên hệ với Giám đốc Cao, bảo anh ấy cử thư ký xuống đón anh có được không?"
Thẩm Văn Lang nói một cách hiển nhiên: "Tôi không mang điện thoại, làm phiền cô liên hệ giúp tôi?" Nụ cười trên khóe môi cô lễ tân nhạt dần, nụ cười lịch sự giờ pha chút khinh miệt. Cô đặt danh thiếp lên mặt đá cẩm thạch, móng tay được tô vẽ tinh xảo nhấn giữ tấm giấy, từ từ đẩy trả lại. Cô nói: "Đây là danh thiếp từ ba năm trước của anh Cao rồi ạ, chức vụ cũng đã không đúng nữa rồi. Rất tiếc, tôi không thể giúp anh."
Thẩm Văn Lang lập tức thấy lúng túng, hắn lấy lại danh thiếp của Cao Đồ, giận dữ quay đầu bước đi. Bước ra khỏi cổng lớn, hắn vẫn không cam lòng. Hắn vẫn muốn gặp Cao Đồ, bèn đứng ngây ngốc chờ ở khoảng đất trống bên ngoài tòa nhà, chờ đến khi cậu tan sở. Thẩm Văn Lang đứng mỏi, ngồi lên hàng rào cạnh khu vực cây xanh, nhìn trời xanh mây trắng ồi lại cúi đầu bứt lá cây hoa giấy. Một cô lao công đi ngang qua, lên án hành động của hắn, khuyên nhủ: "Chàng trai trẻ, cậu không tìm được việc làm cũng đừng trút giận lên hoa cỏ."
"Chị à, tôi..." Thẩm Văn Lang nhất thời nghẹn lời.
"Người trẻ phải có đạo đức!"
"Xin lỗi!" Tôi có đạo đức mà, Thẩm Văn Lang nghĩ.
Giờ nghỉ trưa, bảo vệ của Soror chạy ra hút thuốc, thấy hắn vẫn còn ở đó liền hứng thú đưa cho hắn một điếu thuốc. Thẩm Văn Lang lắc đầu lịch sự từ chối, hắn không hút thuốc. Bảo vệ châm thuốc, rít một hơi mạnh, hỏi hắn: "Tôi nghe nói, anh không phải là người theo đuổi Giám đốc Cao đấy chứ?"
Thẩm Văn Lang đưa tay xua khói thuốc, nhíu mày không để ý. "Thấy anh chờ đợi đáng thương quá." Bảo vệ nói "Đừng chờ nữa, hôm nay Giám đốc Cao không đến tòa nhà đâu."
"Sao anh biết?"
"Người khác tôi có thể không chắc, nhưng Giám đốc Cao mỗi ngày có đến hay không, tôi vẫn rõ lắm."
"Anh có ý gì???" Thẩm Văn Lang nghe vậy, trong lòng bốc hỏa, chỉ vì sự quan tâm lộ ra trong câu nói đó. Bản năng của alpha thúc đẩy, hắn thậm chí muốn phóng thích pheromone để dạy dỗ người có ý tốt đang khuyên hắn trước mặt. Người bảo vệ bị hắn làm cho giật mình, ngay cả tàn thuốc cũng rơi xuống đất. Thẩm Văn Lang nhận ra sự thất thố của mình, cố gắng dịu giọng lại nhưng không kìm được sự nghiêm khắc trong lời nói, hắn chất vấn: "Tại sao lại quan tâm đến Cao Đồ?"
"Đồ thần kinh! Đây gọi là lẽ thường tình của con người!" Bảo vệ dập thuốc, nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Anh đi nhanh đi, người không liên quan mà dừng lại lâu, bảo vệ sẽ báo cảnh sát đấy."
Thẩm Văn Lang bất động. Bảo vệ thấy hắn không phản ứng, đưa tay tìm bộ đàm, vừa tìm vừa nói: "Những alpha đến quấy rầy Giám đốc Cao như anh, chúng tôi thấy nhiều rồi. Anh ấy đã dặn trước là phải báo cảnh sát. Đợi Giám đốc Cao bận xong đợt này, anh cứ chờ nhận lệnh cấm tiếp xúc đi."
Thẩm Văn Lang không kịp suy nghĩ sâu xa, không muốn làm lớn chuyện, vẫy tay với bảo vệ, ba bước một ngoái lại nhìn rồi rời đi. Hắn không sợ gì cả, nhưng hắn biết Cao Đồ không thích như thế này. Hắn nghĩ, thay vì chờ đợi khổ sở ở đây mà không biết cậu có ở bên trong không, chi bằng đến nhà cậu mà chờ, Thẩm Văn Lang nhớ địa chỉ nhà Cao Đồmà. Mấy năm nay, cậu đã chuyển nhà vài lần, mỗi một địa chỉ, Thẩm Văn Lang đều biết, đều nhớ hết. Nhưng từ sâu thẳm trái tim, Thẩm Văn Lang không muốn đến nhà Cao Đồ. Đó không chỉ là nơi Cao Đồ sống, trong tưởng tượng của hắn, đó là một gia đình thực sự, một gia đình mà Thẩm Văn Lang chưa từng có.
Thẩm Văn Lang lại đi tàu điện ngầm, lần này rất thuận lợi, cũng không phải là chuyện gì đáng sợ cả, hắn tự an ủi chínhmình. Nhà Cao Đồ cách công ty không xa, khu dân cư có môi trường tốt, cây xanh được chăm sóc chu đáo, trong vườn nhỏ có hòn non bộ và ao cá. Hắn tìm một chiếc ghế đá thấp, đối diện thẳng với cửa ra vào của tòa nhà. Hắn ngồi xuống, buồn chán nhìn người qua lại, lãng phí thời gian. Nhưng vào lúc này, chờ đợi không phải là một sự lãng phí, ý nghĩa của sự chờ đợi là vô cùng quý giá. Thẩm Văn Lang bị cơn buồn ngủ cuốn lấy, chống cằm gật gù từng chút một, cả người dần mất thăng bằng, khi sắp ngã thì chợt tỉnh giấc. Thẩm Văn Lang nhìn thấy một phụ nữ trẻ dắt một đứa trẻ nhỏ đi qua trước mặt hắn, hắn không mấy để tâm, ngáp một cái. Nhưng đứa trẻ đó dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Lang với ánh mắt sắc bén như một con thú nhỏ dò xét, đánh giá một người lạ. Thẩm Văn Lang bỗng dưng cảm thấy bất an. Đứa trẻ giằng tay người lớn ra, từng bước đi về phía Thẩm Văn Lang, người phụ nữ trẻ kinh ngạc nói: "Lạc Lạc, có chuyện gì vậy? Con đi đâu?"
Tâm lý học hiện đại có một khái niệm gọi là di truyền giữa các thế hệ. Nói một cách dễ hiểu, con người từ trong tử cung đã có thể hấp thụ mọi thứ mà người mẹ cảm nhận được. Nếu người mẹ cảm thấy lo lắng, đau khổ hoặc buồn bã, hệ thần kinh của thai nhi sẽ phản chiếu và sao chép trạng thái của người mẹ như một tấm gương. Vì vậy, con cái không chỉ thừa hưởng màu mắt, màu tóc, chiều cao mà ở một mức độ nào đó, còn có thể thừa hưởng cảm xúc của người mẹ.
Đứa trẻ đi đến trước mặt Thẩm Văn Lang, đứng lại, vừa tầm nhìn với người lớn đang ngồi trên ghế thấp. Đôi mắt trong veo tràn ngập sự dò xét và cảnh giác không phù hợp với lứa tuổi. Đứa trẻ nói với Thẩm Văn Lang: "Đi đi." Thẩm Văn Lang nhận ra đôi mắt đó, tròn đầy như hạt hạnh nhân. Lạc Lạc lại lặp lại: "Đi đi." Thẩm Văn Lang lại như đang nhìn thấy Cao Đồ, cậu đang nói với hắn: "Đi đi."
Đau lòng, bệnh tật, hormone, mệt mỏi... Tất cả dồn dập khiến hắn không thể chịu đựng nổi nữa, Thẩm Văn Lang liềnngã quỵ xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro