6
Họ bước vào cổng trường mẫu giáo mà cứ như thể bước vào một khu vui chơi. Mỗi lời nói của trẻ nhỏ đều ẩn chứa tiếng cười, sự thư thái, tinh nghịch, những trò đùa giỡn, tiếng cười nói vui vẻ. Thẩm Văn Lang đi theo sau Cao Đồ đi qua khu vui chơi trong vườn. Một em bé như một chú cá nhỏ không biết từ đâu ra lại đụng phải đùi Thẩm Văn Lang, khiến Alpha cao một mét tám tám lảo đảo suýt ngã.
Cao Đồ lập tức đỡ Thẩm Văn Lang rồi đưa tay giữ lấy em bé nhanh nhảu, vui vẻ kia. Một cô gái Omega dịu dàng chạy đến, liên tục nói lời xin lỗi. Cao Đồ cười, lắc đầu nói không sao. Mẹ của đứa bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Lang, hắnvới khuôn mặt trắng bệch, không nói lời nào, khuôn mặt lại vô cảm. Cô lại quay sang nhìn Cao Đồ, lo lắng hỏi: "Chồng cậu không sao chứ?"
Nụ cười của Cao Đồ cứng lại ở khóe môi, cậu cố gắng cười và lắc đầu ý bảo anh ấy không sao.
Người phụ nữ trẻ lại xin lỗi lần nữa, kéo con đi nhanh. Khi họ đi khuất, Thẩm Văn Lang mới hoàn hồn, hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Cao Đồ. Lần này không phải để giam giữ mà là để tìm kiếm sự nương tựa, hắn nói: "Cao Đồ, tôi có thể nắm tay em không, tôi... tôi có chút..."
Cao Đồ rút cổ tay, tay Thẩm Văn Lang trượt xuống, chạm vào lòng bàn tay cậu và theo một cách tự nhiên được cậu nắm lấy. Cao Đồ nói: "Đừng căng thẳng. Lạc Lạc đặc biệt ngoan, đặc biệt đáng yêu."
Thẩm Văn Lang được Cao Đồ dẫn dắt đi qua hành lang, bước lên bậc thang. Hắn đang được Cao Đồ đưa vào một thế giới hoàn toàn mới. Giữa chốn đông người qua lại của trường mẫu giáo, không ai nhận ra Thẩm Văn Lang cũng là một đứa trẻ, vì sự thiếu vắng không thể bù đắp mà hắn chưa bao giờ được lớn lên một cách đúng nghĩa.
Ở cửa lớp học, một bóng dáng nhỏ bé reo hò như một quả đạn pháo nhỏ lao về phía họ, vui mừng hét lên: "Mẹ! Mẹ! Hôm nay mẹ đến đón con!"
Cao Đồ buông tay hắn ra, ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay đón lấy Lạc Lạc. Giọng điệu cậu trở nên dịu dàng và tinh nghịch: "Thấy mẹ tới đóng, con có vui không?"
Ngay lúc này, Thẩm Văn Lang cảm tưởng như đã vượt qua hơn mười năm tháng chỉ trong một khoảnh khắc. Hắn cũng vô thức ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ bé bỏng đó. Đôi mắt tròn xoe giống hệt Cao Đồ. Hắn cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mình, khao khát một cách thấp hèn để kết nối dù chỉ một chút với sinh linh quý giá này từ vẻ ngoài nông cạn nhất.
Thẩm Văn Lang ghé sát vào, nhìn chăm chú, say sưa đến mức Lạc Lạc lại một lần nữa phát hiện ra hắn. Đứa trẻ đột nhiên thay đổi hoàn toàn, không còn là cậu bé ngọt ngào vừa rồi còn rúc vào lòng Cao Đồ làm nũng nữa. Lạc Lạc đứng thẳng người, chắn trước Cao Đồ, cau mày, cằm hơi nhếch lên mang vẻ kiêu ngạo và cảnh giác, cậu bé nói: "Sao lại là chú?"
Thẩm Văn Lang lắp bắp: "Hả? Chú... chú làm sao?"
Cao Đồ đứng dậy, bế Lạc Lạc ra dáng người lớn lên, dịu dàng nói: "Không được vô lễ như vậy nha."
Thẩm Văn Lang cũng đứng thẳng người, cố gắng cười một cách đáng yêu nhất có thể, bóp giọng, nhẹ nhàng chào hỏi: "Chào con, Lạc Lạc."
Lạc Lạc không muốn để ý đến hắn, quay người rúc vào lòng Cao Đồ, cái đầu nhỏ tựa vào vai trái của mẹ, đưa tay ôm cổ mẹ, giống như lúc cậu còn bé. Cao Đồ hiểu, Lạc Lạc đang không vui, cậu bé đang trốn tránh. Đây là cách cậu bé tìm mẹ khi không thoải mái. Cao Đồ khẽ lắc đầu với Thẩm Văn Lang, bế Lạc Lạc đi vài bước, kéo giãn khoảng cách với người phía sau.
Thẩm Văn Lang giữ khoảng cách, chậm rãi đi theo sau họ. Bước chân hắn chậm rãi và nặng nề, lòng hắn chua xót vì buồn bã.
Cao Đồ khẽ thầm thì với Lạc Lạc: "Lạc Lạc, người đi cùng mẹ là..."
"Con biết." Lạc Lạc tựa vào vai Cao Đồ, mắt vẫn nhìn Thẩm Văn Lang "Mẹ, con biết chú ấy là ai."
Cao Đồ ngạc nhiên nhưng không bất ngờ. Cậu chưa bao giờ nói dối Lạc Lạc, cậu luôn trả lời mọi thắc mắc của con về người ba. Cậu từng nói với Lạc Lạc: "Ba con rất yêu con, nhưng mẹ còn yêu con hơn, chúng ta sẽ kể cho ba nghe sau nha?" Lạc Lạc bé bỏng ngơ ngác gật đầu, không bao giờ hỏi tại sao con không có ba nữa.
Người lớn cho rằng trẻ con tâm trí chưa hoàn thiện nên tùy tiện lừa gạt, kể một câu chuyện cổ tích, nói vài lời nói dối thiện ý là có thể che mắt thiên hạ. Nhưng trẻ con không dùng sự thật để phán xét, không dùng đúng sai để đánh giá. Chúng dùng mắt, dùng tay và dùng trái tim, bằng những giác quan nguyên thủy nhất của con người, để khám phá, quan sát và cảm nhận.
Vì vậy trong vườn hoa khu dân cư ngày hôm đó, chỉ bằng một cái nhìn, Lạc Lạc đã nhận ra Thẩm Văn Lang—"Ba ơi, con nhớ ba lắm, nhưng ba làm con khó chịu, lại làm con sợ hãi."
Lạc Lạc quay đầu không nhìn hắn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ mẹ. Cao Đồ cảm nhận được sự khác lạ của Lạc Lạc, cậu siết chặt tay, để Lạc Lạc áp sát hơn. Cậu khẽ hỏi: "Con không thích anh ấy à, Lạc Lạc?"
Lạc Lạc lắc đầu.
"Không thoải mái sao?"
"Mẹ ơi, con buồn quá." Lạc Lạc nói giọng nghẹn ngào "Con muốn khóc..." Chưa nói hết lời, Lạc Lạc đã bật khóc nức nở.
Tim Cao Đồ thắt lại. Lạc Lạc là một đứa trẻ hầu như không khóc, cậu đã quá lâu không nghe thấy tiếng khóc của con đến mức cậu phản ứng một cách căng thẳng, tim đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh. Cậu đặt Lạc Lạc xuống, Lạc Lạc khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem hết trên mặt. Cậu luống cuống, bối rối, không sao tìm thấy một tờ giấy ăn.
Thẩm Văn Lang chạy nhanh đến. Không nghĩ ngợi gì, hắn rút khăn tay từ túi áo vest ra, định lau nước mắt cho Lạc Lạc. Nhưng tay hắn vừa đưa tới đã bị Lạc Lạc há miệng cắn vào, như một con cá mập nhỏ, khiến khớp ngón tay cái của hắn đau buốt. Hắn theo bản năng muốn hất ra nhưng bàn tay kia đã nhanh hơn bản năng, giữ chặt bàn tay bị cắn lại, không cho phản kháng, mặc cho răng Lạc Lạc đâm sâu vào da thịt. Cao Đồ thất kinh, ôm lấy Lạc Lạc, tay ấn vào ngực cậu bé, lo lắng nói: "Lạc Lạc, buông ra, không được cắn người, buông ra."
Thẩm Văn Lang đau đến mức hít vào nhưng vẫn an ủi: "Không sao, trẻ con không có sức, không đau." Nhưng từ khớp ngón tay hắn, máu đã rỉ ra.
Lạc Lạc ngửi thấy mùi máu tanh mới buông miệng, khóc thút thít. Thẩm Văn Lang không màng đến cơn đau, hắn đưa khăn tay cho Cao Đồ trước rồi mới lắc tay trong không khí để giảm đau. Một hàng dấu răng nhỏ, in sâu vào da thịt, giống như một vết cắt hình vòng cung. Một vết sẹo lớn hơn, gần như cùng hình dạng, cũng đang nằm trên người Cao Đồ, nay đã thành sẹo mờ. Nhưng điều này không thể so sánh được. Trên thực tế, vết thương mới này so với vết sẹo đã lành kia, thật sự quá nhỏ bé.
Cao Đồ cầm khăn tay lau mặt, lau nước mắt cho Lạc Lạc. Lạc Lạc ra sức giãy giụa lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ và phản kháng, cậu bé kêu lên: "Không dùng cái này, không dùng cái này! Mùi hôi quá, hôi chết đi được! Khăn tay hôi quá!"
Chiếc khăn tay vương mùi diên vĩ, Lạc Lạc nói, hôi chết đi được.
Thẩm Văn Lang ấn vào vết thương đang chảy máu, hắn nghĩ, hóa ra trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng.
--
Sự thật chứng minh, mặt dày và thảm hại là khắc tinh của một trái tim mềm yếu. Vừa khéo, Thẩm Văn Lang những ngày này lại chiếm trọn cả hai. Hắn giơ bàn tay bị thương, đóng vai người vô gia cư. Hắn nói "Tôi không có điện thoại, ví tiền hình như bị trộm rồi.". Cao Đồ bất lực thở dài, bất chấp sự phản đối của Lạc Lạc, đưa hắn về nhà.
Lát sau, Cao Đồ bận rộn chăm sóc Lạc Lạc, tắm rửa cho cậu bé, rồi cùng cậu bé đứng trước bồn rửa mặt đánh răng. Lạc Lạc đứng trên chiếc ghế nhỏ, hai người cười khúc khích, cùng nhau nhả bọt, cùng nhau ngửa đầu súc miệng, nhổ ra. Cao Đồ cầm khăn lau miệng cho Lạc Lạc. Thẩm Văn Lang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bồn chồn, muốn nhìn nhưng không dám nhìn nhiều. Hắn tham lam như một kẻ rình mò cẩn thận đục tường trộm ánh sáng để trộm một chút ánh sáng le lói của cuộc sống.
Lạc Lạc đi ngang qua phòng khách về phòng mình, lướt qua hắn, mắt không hề liếc nhìn rồi đóng sầm cửa lại. Cao Đồ cũng vào phòng ngủ cạnh phòng Lạc Lạc. Một lúc sau, cậu mang ra một chồng quần áo và khăn tắm, đưa cho Thẩm Văn Lang.
Cậu nói: "Đây là khăn tắm mới sạch sẽ, của anh. Đây là đồ ngủ của tôi, anh mặc tạm đi, có thể hơi nhỏ, dù sao thì cũng dùng tạm một đêm."
Thẩm Văn Lang nói: "Cảm ơn em."
"Đi tắm đi, trong tủ phòng tắm có bàn chải đánh răng mới." Cao Đồ nói "Tắm xong thì qua phòng đó ngủ, tối nay tôingủ chật một chút với Lạc Lạc. Ồ, đúng rồi, phòng ngủ chính trong cùng là của em gái tôi là Cao Tình, anh đừng lại gần, em ấy là một Alpha rất nhạy cảm với mùi hương."
Cao Đồ nói xong định đi nhưng bị Thẩm Văn Lang kéo lại. Cậu cúi đầu, Thẩm Văn Lang ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, nhất thời không lời.
Thẩm Văn Lang khẽ nói: "Cao Đồ..."
Cao Đồ tỉnh người, hất tay Thẩm Văn Lang ra, nói: "Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mệt lắm rồi, để mai nói tiếp đi." Cậu quay người, đi về phía phòng Lạc Lạc. Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cậu nghe thấy Thẩm Văn Lang khẽ nói"Chúc ngủ ngon". Cao Đồ đẩy cửa vào, không đáp lại.
Đêm đó, Thẩm Văn Lang ngủ trong phòng ngủ của Cao Đồ, nằm trên giường của Cao Đồ, mặc bộ đồ ngủ của Cao Đồ ngắn một khúc. Mùi xô thơm thoang thoảng, như có như không lảng vảng khắp nơi, lướt qua chóp mũi hắn, khép lại đôi mắt hắn. Hắn đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Bốn mươi tám giờ qua, giống như một vụ nổ lớn, vũ trụ từ không đến có, một thế giới hoàn toàn mới được sinh ra từ đó.
Mùi xô thơm giúp thanh lọc và an thần, giúp hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
--
Vào lúc rạng sáng, Thẩm Văn Lang bị kích thích bởi cơn nóng bùng phát trong cơ thể mà tỉnh giấc. Run rẩy, sôi sục, dục vọng là ngọn lửa không thể kiểm soát, dường như muốn thiêu hủy mọi thứ. Bộ đồ ngủ vương mùi Cao Đồ giống như một con rắn độc trơn trượt, mềm mại, quấn lấy hắn, dụ dỗ hắn. Ký ức về đêm hôm đó chưa bao giờ rõ ràng đến thế, lấp đầy bộ não hắn. Hắn có thể thấy, có thể ngửi, có thể chạm, có thể cảm nhận.
Thẩm Văn Lang ngã xuống giường, một tiếng thịch nặng nề. Hắn bò dậy, lảo đảo xông về phía cửa phòng. Mỗi tế bào trong cơ thể hắn đang nhảy múa, muốn phá vỡ lớp da, phá vỡ căn phòng ngủ này để đến gần người ở phòng bên cạnh, người tỏa ra mùi xô thơm, chạm vào cậu, áp sát cậu, ôm, hôn, cho đến khi xâm chiếm, chiếm hữu. Hắn đứng trước cửa, ngón tay bóp chặt tay nắm cửa gỗ tạo thành những vết lõm nông. Hắn thở dốc từng hơi lớn, như một con thú dữ gầm gừ. Ngón tay hắn run rẩy trượt xuống, vặn chốt khóa trái cửa lại.
Hoàn thành hành động nhỏ bé này, dường như đã dùng hết sức lực của hắn. Thẩm Văn Lang kiệt sức quay lại bên giường, khuỵu xuống đất. Ngay lúc này, mùi xô thơm lại giống như một chén thuốc cấm khuếch đại nỗi đau, cũng lại như chất kích thích nuôi dưỡng dục vọng của hắn. Hắn không thể chịu đựng được, cởi đồ ngủ ra ném sang một bên. Lưng hắn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Không có thuốc ức chế, không có thuốc an thần, hắn phải tự mình vượt qua.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cao Đồ đứng ngoài cửa, khẽ hỏi: "Thẩm Văn Lang, anh không sao chứ?"
Cậu đang ở ngoài cửa. Cậu đang ở ngay ngoài cửa.......
Mở cửa, kéo cậu vào, ném cậu lên giường. Nhanh, nhanh lên. Thẩm Văn Lang nghiến răng, bực bội chết đi được. Hắn thực sự muốn hét lên một tiếng: Đi đi! Cút xa tôi ra! Hình ảnh đôi mắt Lạc Lạc hiện lên trong đầu. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, hắn nói: "Đừng vào."
Cao Đồ cố gắng xoay tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái. Giọng cậu đầy lo lắng, nói: "Anh bị sao vậy? Anh mau mở cửa ra, tôi rót cho anh cốc nước."
"Tôi đang trong thời kỳ mẫn cảm." Giọng Thẩm Văn Lang yếu ớt "Đừng vào, Cao Đồ, đi ngủ đi." Đừng nói chuyện với tôi nữa, đừng quan tâm tôi nữa, đi đi, tránh xa tôi ra, tôi không muốn làm tổn thương em nữa. Hắn nghĩ vậy, nhặt bộ đồ ngủ dưới đất lên, xoắn lại thành dây thừng, buộc cổ tay mình vào chân giường.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, Cao Đồ đi xa rồi.
Thẩm Văn Lang hít một hơi sâu, ánh mắt hắn rơi xuống cổ tay mình. Trong lúc nguy cấp, hắn đã thắt một nút chết kiểu quân đội, đó là nút thắt mà người ba Omega của hắn đã dạy hắn. Ngay khoảnh khắc này, hắn nhớ đến người ba Omega của mình. Hắn đã hiểu ra, hóa ra sự thảm hại không phân biệt giới tính, sự mất đi phẩm giá cũng vậy.
Chúng ta đều là con rối của hormone, bản năng khiến chúng ta thoái hóa thành động vật.
Tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên, Cao Đồ đã quay lại. Cậu đứng ngoài cửa, nói: "Ráng chịu một chút, sắp không sao rồi."
Mùi xô thơm nồng đậm xuyên qua cánh cửa, ập đến ngập trời. Nhưng nó lại không khiến hắn hưng phấn hay bồn chồn, ngược lại làm hắn bình tĩnh lại. Ngay cả nỗi đau chống chọi với hormone trong cơ thể cũng giảm đi vài phần. Hắn nhắm mắt lại, tham lam hít thở sâu, như kẻ nghiện ma túy nhận được thuốc của mình. Từng hơi, từng hơi. Cao Đồ là thuốc độc của hắn, cũng là thuốc giải của hắn.
Cao Đồ lo lắng hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"
"Tôi đỡ hơn rồi." Hắn lẩm bẩm nói "Cảm ơn em, Cao Đồ."
Cao Đồ đứng ngoài cửa, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trong tay, trầm tư.
Đó là loại thuốc mới đang trong giai đoạn nghiên cứu của phòng thí nghiệm Soror, có tác dụng: Omega sau khi uống có thể phát ra pheromone xoa dịu đặc trưng, có mục tiêu giúp Alpha vượt qua thời kỳ mẫn cảm bằng một cách thức an toàn hơn, ôn hòa hơn và gần gũi với nhân tính hơn. Nhưng hạn chế của loại thuốc này là chỉ có hiệu quả giữa các bạn đời có pheromone khớp nhau ở mức độ cao và tác dụng không ổn định, chưa thông qua giai đoạn lâm sàng. Họ đã cố gắng cải thiện sự bất ổn này nhưng chưa bao giờ thành công.
Cao Đồ viết vào báo cáo đánh giá thuốc—
"Nhóm nghiên cứu vẫn chưa tìm ra yếu tố then chốt để đột phá. Có một khả năng nhất định cho thấy, điều kiện cần và đủ để thuốc có hiệu lực là: Tình yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro