Chương 10
Thời gian như ngừng trôi, từng phút từng giây đều thành cực hình, ngay cả việc hít thở trơn tru cũng trở thành một sự xa xỉ.
Thẩm Văn Lang cuộn mình vào chiếc "tổ" tạm bợ dựng bằng quần áo. Trên đống vải đó còn phảng phất hương xô thơm nhàn nhạt — chút "thuốc giải" cuối cùng còn sót lại. Hắn không dám thở mạnh, chỉ rón rén hít một hơi thật nhẹ, để ngọn lửa trong người dịu đi một chút... nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, nó lại bùng lên dữ dội hơn, cuộn trào, thiêu đốt.
Khao khát dành cho Cao Đồ như muốn khiến hắn phát điên. Thẩm Văn Lang giống một con nghiện, vật vã, lăn lộn, giãy giụa. Sợi xích khóa quanh cổ hắn vì động tác mà vang lên những tiếng loảng xoảng, vòng da cọ sát khiến phần cổ ửng đỏ một vòng. Thân trên trần trụi lộ ra trong lúc xoay trở, để lộ cả một mảng bầm tím lớn nơi bụng.
Vừa mới chui ra khỏi đống quần áo hỗn độn kia, giây sau lại chịu không nổi mà lao vào lần nữa.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ gắn trên tường, mùi thông tin tố tràn ngập khắp nơi đã nhuốm màu tuyệt vọng.
Bất chợt, cánh cửa nhỏ ở góc phòng bị mở từ bên ngoài. Thẩm Văn Lang giống như con thú bị xâm phạm lãnh địa, đôi mắt khóa chặt vào bóng người bước vào.
Cao Đồ vừa vào đã bị hương diên vĩ nồng nặc ập tới. Chân cậu mềm nhũn, luống cuống vịn chặt lấy khung cửa, rồi quay đầu về phía Ứng Dực đang đứng lo lắng ở xa ngoài cửa, nói nhanh:
"Phiền chú tắt camera đi, đưa mọi người rời khỏi đây."
Cánh cửa đặc chế khép lại, Ứng Dực liếc sang Thẩm Ngọc — kẻ vẫn còn chết lặng vì kinh ngạc — liền giật phắt chiếc điện thoại của Thẩm Văn Lang khỏi tay hắn, rồi vung nắm đấm đập thẳng vào mặt Thẩm Ngọc.
"Em chưa từng trách anh. Em sẽ không đi đâu cả, em sẽ ở đây bên cạnh anh" cậu kéo tay của Thẩm Văn Lang, đặt lên bụng mình "Em và con sẽ cùng ở bên anh."
Kẻ được yêu thì kiêu ngạo, kẻ đi xin yêu thì thấp hèn.
Hiếm khi Cao Đồ lại mạnh mẽ như thế, cúi đầu xuống hôn lên môi Thẩm Văn Lang, chặn lại tiếng gầm sắp bật ra khỏi cổ họng hắn.
Thực ra Thẩm Văn Lang bây giờ cũng giống như cậu khi xưa — tình nguyện hạ thấp bản thân vì tình yêu. Chỉ là Thẩm Văn Lang khi đó hơi keo kiệt, còn Cao Đồ của hiện tại lại vô cùng rộng lượng.
Bàn tay Thẩm Văn Lang khẽ run lên như không tin nổi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, hắn đón nhận nụ hôn dịu dàng ấy.
Thêm vài mảnh quần áo bị ném xuống, xích sắt kêu leng keng.
Cao Đồ bị ôm trong vòng tay Thẩm Văn Lang, ngực áp lưng, da thịt áp vào da thịt. Thẩm Văn Lang hít hà, liếm láp tuyến mồ hôi trên cổ Cao Đồ như một con chó lớn, cắn xé tàn bạo, cố gắng để lại dấu răng trên những tuyến mồ hôi cũ.
Nụ hôn ấy dường như đã khơi dậy ham muốn trong hắn, tay hắn không ngừng chuyển động. Một tay ôm eo Cao Đồ, lòng bàn tay hắn áp vào tay Cao Đồ, vuốt ve cái bụng vẫn chưa cong của cậu.
"Cao Đồ, chúng ta sắp có con rồi, phải không?"
"Vâng..."
Thẩm Văn Lang cảm thấy như mình đang ngâm mình trong mật ong, từng thớ thịt trên người hắn đều thở hắt ra. Hắn nắm lấy cằm Cao Đồ, cúi xuống hôn cậu, những động tác mạnh mẽ giúp Thẩm Văn Lang lấy lại bình tĩnh, lòng tràn ngập niềm vui và sự thỏa mãn.
Nụ hôn càng làm tăng thêm những thôi thúc của thời kỳ mẫn cảm, với cả người yêu đang gần gũi như vậy, xương cốt Thẩm Văn Lang bắt đầu khao khát sự tiếp xúc nguyên thủy và cuồng nhiệt nhất - da thịt chạm da thịt, xương chạm xương.
Cao Đồ đáp lại một cách háo hức, tay kia vuốt ve má Thẩm Văn Lang, rồi hạ xuống cái vòng giống như cổ áo, giật mạnh dây đai và giật nhẹ. Cuối cùng Thẩm Văn Lang cũng buông cậu ra, cả hai thở hổn hển, hơi thở dồn dập.
Thẩm Văn Lang một tay kẹp chặt tay Cao Đồ, vặn ra sau lưng, tay kia vươn tới cái miệng nhỏ nhắn đang khép chặt.
Cơ thể Cao Đồ hoàn toàn lộ ra do tư thế của cậu hiện tại. Xương quai xanh nhô lên, ngực nhô ra, hai hạt đậu đỏ hơi nhô ra trước ngực, mềm mại nhô lên giữa không trung. Bụng cậu cũng nhô lên, hơi có vẻ giống người đang mang thai. Sự kích thích của hai đốt ngón tay đâm vào hậu huyệt khiến Cao Đồ hơi nhấc hông lên, vô thức đáp lại alpha của mình.
Những ngón tay ấn vào huyệt đạo vô cùng mạnh mẽ. Cảm nhận được hơi ẩm ướt, chúng đẩy về phía trước, ra vào không chút do dự, cọ xát vào lớp da thịt nhạy cảm, mỗi lần ấn đều gây ra cảm giác ngứa ran dữ dội. Các huyệt đạo thật sự quyến rũ, rung động mãnh liệt, hôn lên vị khách của chúng, thậm chí còn để lộ cả những vết sẹo trên đốt ngón tay và những dấu vân tay nhỏ xíu trên đầu ngón tay.
"Aaa..."
Hơi thở của Cao Đồ run rẩy, cậu nhắm mắt lại một cách e thẹn, bàn tay chắp sau lưng, cố gắng nắm lấy cổ tay Thẩm Văn Lang.
Âm hộ chật chội bị kéo căng ra, ướt đẫm thứ chất lỏng trong vắt, gợi tình, không thể kiềm chế mà tuôn ra, chảy xuống đùi, xuống ga trải giường.
Cao Đồ cảm thấy mình bắt đầu bị kích thích; nếu không, tại sao cậu lại háo hức, khổ sở đến thế... Một chút ấm áp ở bụng dưới dường như nhắc nhở cậu—mình vẫn đang mang thai.
Việc cọ xát hậu huyệt vẫn chưa dừng lại, những ngón tay thon dài dường như di chuyển sâu hơn, đầu ngón tay đột nhiên ấn vào một điểm nhạy cảm. Cao Đồ rùng mình, mắt mở to, khoái cảm chưa kịp lắng xuống thì điểm đó lại bị cọ xát lần nữa.
Một làn sóng khoái cảm bao trùm lấy Cao Đồ, cậu kêu lên đau đớn. Hậu huyệt co thắt, một dòng dịch ồ ạt trào ra, thấm đẫm lòng bàn tay Thẩm Văn Lang và làm bẩn cả phần dưới chân hắn. Ngay cả khi những ngón tay đã rút ra, mùi hương thoang thoảng vẫn khiến hắn run rẩy.
"Kéo chân lại." Thẩm Văn Lang nói với giọng điệu ra lệnh, không chút ham muốn, giống như cách hắn thường chỉ đạo cậu ở công ty. Cả người Cao Đồ run lên, tai ngứa ran, cậu lặng lẽ khép hai chân lại.
Cặc dày nóng hổi đẩy vào bên trong, chất lỏng phun ra tạo thành chất bôi trơn tự nhiên, Thẩm Văn Lang buông tay cậu ra, nắm lấy đầu dương vật đã cương cứng của Cao Đồ và vuốt ve nó.
Cặc to giữa hai chân hắn bắt đầu thúc vào ra, lực bạo dữ dội thực sự xuyên thấu cậu. Lúc này Cao Đồ mới nhớ ra Thẩm Văn Lang đang ở thời kỳ mẫn cảm, đầu dương vật của hắn đang được thỏa mãn một cách sung sướng, tạo ra những đợt ngứa ran khó chịu khắp người. Hai chân cậu nóng bừng, vô thức kẹp chặt đôi chân run rẩy của mình hơn.
Da đầu Thẩm Văn Lang râm ran vì khoái cảm, dáng người của Cao Đồ không hề gầy; ngược lại, nó đầy đặn đúng chỗ cần có, thon gọn đúng chỗ cần có, và phần thịt mềm mại ở gốc chân cậu đặc biệt mịn màng. Hắn từ từ rút dương vật ra khỏi phần thân dưới của Cao Đồ, rồi lại đâm vào khi chỉ còn lại phần đầu. Tiếng da thịt giòn tan và tiếng hét của Cao Đồ vang vọng, át đi tiếng leng keng của dây xích.
Những động tác tay vẫn tiếp tục, và Cao Đồ không thể chịu đựng được hơn vài nhịp trước khi đầu dương vật của cậu xuất tinh. Thẩm Văn Lang hung hăng bôi tinh dịch lên bụng cậu, nhuộm đỏ toàn bộ cơ thể Cao Đồ. Tuy dương vật không được đưa vào hậu huyệt nhưng nó vẫn mang lại cho cậu cảm giác bị đụ đến ngứa ran, tham lam và đáng thương nuốt chửng không khí. Động tác của Thẩm Văn Lang nhanh hơn, cọ xát dương vật vào khe mông, ướt đẫm chất lỏng rỉ ra và phủ một lớp bóng loáng đầy dâm đãng.
Thẩm Văn Lang cúi đầu, cắn nhẹ vành tai Cao Đồ, hơi thở phả vào đó. Tay hắn vuốt ve bầu ngực Cao Đồ, lớp da thịt mềm mại giữa những ngón tay hắn. Sự chú ý của Cao Đồ bị thu hút, cặp kính hơi rung lên. Mùi hương nồng nàn, nồng nàn của hương diên vĩ cháy bỏng khiến mặt cậu càng nóng bừng.
Thêm vài cú thúc nữa, một dòng chất lỏng nhớp nháp chảy xuống đùi, và lỗ nhỏ thắt lại vì ham muốn sung sướng.
Cao Đồ nằm nghiêng theo Thẩm Văn Lang lên giường. Thẩm Văn Lang thở hổn hển, lại bắt đầu hôn lên tuyến vú của Cao Đồ.
"Cao Đồ, bảo bối, anh có thể rời đi một lát được không? Em đang mang thai, anh lo mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân..."
Pheromone nhảy múa trong không khí cho Cao Đồ biết chủ nhân của nó đang không hài lòng. Cao Đồ nóng nảy xoa xoa chân, dục vọng dâng trào, cậu lăn người trong vòng tay Thẩm Văn Lang, nhìn thẳng vào mắt hắn với vẻ chắc nịch: "Con trai anh cần pheromone. Bác sĩ nói cách tốt nhất là quan hệ tình dục."
Nói xong Cao Đồ liền hối hận, sao cậu có thể nói dối về con mình như thế chứ? Sao cậu có thể hèn hạ đến thế? Sao cậu có thể...
Thẩm Văn Lang đứng dậy, ghìm chặt Cao Đồ xuống, ánh mắt tràn ngập dục vọng. Hắn nhìn Cao Đồ chằm chằm, hỏi: "Thật sao?"
"Bọn em cần pheromone của anh," Cao Đồ đáp nhẹ, môi mím lại. Ngay sau đó, hai chân Cao Đồ đột nhiên bị nhấc bổng lên, đặt lên vai hắn, nhanh đến mức suýt nữa thì căng cả dây chằng. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu dương vật nóng rực đã ép vào lỗ nhỏ đỏ bừng mấp máy phía bên dưới cậu.
"Em có biết anh rất dễ bị kích thích không? Em chắc chắn mình có thể quan hệ tình dục chứ?" Thẩm Văn Lang, cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng, cẩn thận hỏi.
Mặt Cao Đồ đỏ bừng, như thể bị ai đó giữ chặt. Cậu nhắm mắt lại và mạnh dạn tuyên bố: "Chúng ta có thể làm tình..."
Ngay lập tức của quý của ai đó đâm thẳng vào, cảm giác căng phồng và đầy đặn còn mạnh mẽ hơn cả cú đâm trước đó. Cảm giác được lấp đầy khiến tầm nhìn của Cao Đồ trở nên trống rỗng trong giây lát, và một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực. Dương vật lăn tròn từng chút một trên thành âm đạo, chạm đến nơi sâu thẳm trong bụng cậu, nơi nuôi dưỡng đứa con của cậu. Cảm giác ngứa ran, chua chát và nóng bỏng khó tả khiến cậu rên rỉ đứt quãng.
Cao Đồ vẫn đeo kính, và ngay khi cậu mở mắt ra, cậu bắt gặp vẻ mặt hơi thở hổn hển, đầy gợi cảm của Thẩm Văn Lang. Hắn bế hai chân Cao Đồ lên vai, bàn tay to lớn nắm chặt lấy mắt cá chân thon dài của cậu, ngay cả những vết bầm tím trên cơ bụng cũng trông thật gợi cảm. Hắn vẫn đeo chiếc thắt lưng da quanh cổ, trông như dây xích chó. Tuy rõ ràng là một biện pháp giam cầm, nhưng nó lại mang đến cho Cao Đồ một cảm giác hung dữ không thể kiềm chế.
Cặc to bắt đầu thúc mạnh, âm hộ căng cứng bị xé toạc ra một cách dữ dội, dịch nhờn trơn trượt thấm đẫm bên trong, không hề có chút kháng cự nào. Bị lấp đầy quá mức, từng đợt khoái cảm dồn dập khiến Cao Đồ rên rỉ. Tâm trí cậu vỡ vụn thành từng mảnh, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
"A, Thẩm, Thẩm Văn Lang!"
Thẩm Văn Lang như đang trong trạng thái của một alpha nhạy cảm, cử động điên cuồng. Da đầu hắn ngứa ran vì bị véo, toàn thân nóng bừng. Tay hắn vô thức dùng lực, và một vòng tròn đỏ lập tức xuất hiện trên mắt cá chân Cao Đồ.
Pheromone của Thẩm Văn Lang không ngừng giải phóng, quấn quanh bụng Cao Đồ như thể chiếm hữu ý thức, như thể dồn hết tình yêu của mình vào đó.
Lưỡi Cao Đồ tê dại vì bị đụ, đầu óc hỗn loạn, ngực run rẩy, thân hình lắc lư, khoái cảm như hòa vào máu, chảy khắp tứ chi. Khoanh sinh sản nóng bừng, tay Cao Đồ chạm vào bụng mình, cố gắng xoa dịu đứa con bên trong.
Mồ hôi chảy dài trên trán Thẩm Văn Lang bắn tung tóe lên mu bàn tay Cao Đồ, như đang chảy vào tim cậu. Sự thỏa mãn, sự thỏa mãn tột độ, khiến tim Thẩm Văn Lang nhói đau. Hắn thúc mạnh phần thân dưới ra vào, làm ướt đẫm quần áo chưa kịp cởi ra khỏi giường. Trông như một bộ vest trắng, đứng trên nền đất ẩm ướt, trông thật dâm đãng.
Tiếng kính cận bị tháo ra rồi vứt đi khiến Cao Đồ thoáng tỉnh. Ngay sau đó, tư thế của cậu được điều chỉnh, một chiếc gối được đặt dưới eo, và nụ hôn của Thẩm Văn Lang giáng xuống. Cao Đồ bị đè xuống, dương vật ép chặt vào cửa sinh dục, cảm giác lúc đó gần như không thể diễn tả thành lời. Cậu bị bao bọc bởi cơ thể của alpha, nước mắt chảy dài trên mặt, và một tiếng nổ hỗn loạn dường như vang vọng bên tai.
Cửa âm hộ của cậu bị kéo căng gần như trong suốt, dịch thể bên trong bị chặn lại, biến thành một cơn đau buốt tột độ, thấm vào từng ngóc ngách. Dương vật cương cứng của Cao Đồ phun trào một dòng tinh dịch, khoái cảm chỉ bằng một phần nghìn khoái cảm khi thâm nhập qua đường hậu môn, chỉ bắn tung tóe lên bụng dưới của Thẩm Văn Lang.
Nụ hôn cũng nồng nàn mùi hoa diên vĩ, và pheromone dâng trào đến mức khó tin. Khi Cao Đồ được giải phóng, mùi hương hoa diên vĩ nồng nàn bao trùm lấy cậu từ bốn phương tám hướng, mang lại cho cậu cảm giác an toàn vô hạn.
Cảm giác ngứa ngáy lan tỏa như điên, mắt Cao Đồ mờ đi, chỉ khi dương vật đâm vào mới thấy nước mắt tuyệt vọng trào ra. Đôi chân đẫm mồ hôi của cậu chùng xuống quanh eo Thẩm Văn Lang, màu đỏ ở gốc chân chuyển sang màu tím sẫm đau đớn.
Độ sâu của khoang sinh dục được đo theo cách này. Đầu dương vật chạm vào khoang sinh dục đang khép chặt, nhưng lần này thay vì rút ra, nó cọ xát với đầu tròn, khiến dương vật đang chôn chặt bên trong giật nảy lên. Cao Đồ nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển kìm nén của Thẩm Văn Lang. Cậu cảm thấy môi mình bị cắn, và tinh dịch nóng hổi bắn vào đường dẫn, đe dọa sẽ tràn ngược trở lại khoang sinh sản đang đóng chặt.
"Ư-ưm....Em...Em ra mất.....! Ha—"
Cao Đồ đá chân yếu ớt vài cái, lưng cứng đờ vì khoái cảm kinh hoàng. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng để lại dấu răng trên môi dưới của Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang rút dương vật ra, thở hổn hển, ngã xuống giường, ôm lấy Cao Đồ.
Tuyến thể sau gáy hơi đau, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, lịm dần đi.
--
Tỉnh lại là vào sáng hôm sau. Thẩm Văn Lang và Cao Đồ vẫn đang ôm nhau, cảm giác nóng bức đến mức không thể tự khống chế hôm qua đã hoàn toàn lắng xuống.
Hắn vì giải phóng thông tin tố quá mức khiến cơ thể chịu tải nặng, kỳ mẫn cảm kết thúc sớm hơn dự kiến.
Cao Đồ tỉnh dậy vào buổi trưa. Việc đầu tiên là đưa tay sờ bụng để xác nhận đứa bé vẫn ổn, việc thứ hai là mở mắt ra — và nhìn thấy Thẩm Văn Lang đang đứng bên giường chỉnh lại quần áo, dáng vẻ chẳng khác gì thường ngày.
Cao Đồ suýt nữa cho rằng tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.
"Cao Đồ, công việc anh đã sắp xếp xong hết rồi, bên chỗ Cao Tình cũng có người lo, chúng ta đi xem biển nhé."
Cao Đồ vẫn còn mơ hồ, bị Thẩm Văn Lang thu xếp một hồi, chưa đầy một tiếng sau đã ngồi trên máy bay.
Điểm đến là một thị trấn ven biển, ở trong một homestay. Từ phòng của họ có thể nhìn thấy đại dương mênh mông và đường chân trời trải dài bất tận.
Trên máy bay, Cao Đồ lại ngủ thêm một giấc, bây giờ tinh thần đã khá hơn. Khi Thẩm Văn Lang đang trải ga giường và chăn mới dùng một lần, cậu đứng ở ban công mở nhìn ngắm hoàng hôn trên biển.
Thẩm Văn Lang đi tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo cậu, những lời đã kìm nén suốt một ngày cuối cùng cũng bật ra: "Hôm đó anh đến bệnh viện, em đã nhìn thấy, đúng không?"
Cao Đồ không ngờ hắn sẽ nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn thành thật đáp: "Đúng."
Thẩm Văn Lang dường như không biết phải bắt đầu từ đâu, ôm lấy cậu cọ nhẹ, rồi kể một câu chuyện rất, rất dài:
"Hồi nhỏ, anh từng bắt gặp ba mình mất hết tự trọng mà cầu hoan với cha anh. Anh ghét cái bộ dạng bị dục vọng chi phối, mất hết lý trí ấy, nên từ tận đáy lòng đã chán ghét những Omega có bản tính như vậy... Sau này ba anh giết tình nhân nhỏ của cha anh, rồi bị chính cha anh bắn chết trong tù. Vì vậy anh hận Thẩm Ngọc, rời khỏi nhà, tới Giang Hỗ học, và sau đó gặp em."
Việc Ứng Dực bị bắn chết rồi sống lại đã đủ khiến Cao Đồ chấn động, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, cậu nhẹ nhàng vỗ lên đầu Thẩm Văn Lang đang vùi trên vai mình.
"Anh và Hoa Vịnh quen nhau từ rất sớm. Cậu ấy là một enigma, luôn thích tổng tài Thịnh Thiếu Du đang lúc huy hoàng, một năm trước cuối cùng cũng theo đuổi được, giờ con cũng sắp đầy tháng rồi."
"Bọn anh là đối tác, là anh em, duy chỉ không thể là tình nhân."
"Hôm đó vì kỳ mẫn cảm sắp tới nên anh cáu gắt, không kiềm chế được tính khí mà bỏ đi. Ban đầu định đến công ty chờ em, rồi tìm cơ hội xin lỗi. Không ngờ vừa xuống hầm xe đã bị Thẩm Ngọc chặn lại. Hắn trói anh, ép anh giao ra người mà ba anh để lại cho anh. Khi đó anh không biết ba mình vẫn còn sống, chết cũng không chịu đưa, chỉ không muốn để hắn chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến ba anh nữa."
"Anh và lão già đó giằng co mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn đá anh một cái, quẳng anh ra ngoài rồi bỏ đi. Hoa Vịnh đưa anh đến bệnh viện chữa thương, đúng lúc bị em nhìn thấy."
Dòng thời gian trong đầu Cao Đồ cũng đã được ghép nối hoàn chỉnh. Cậu không biết nên trách ai — có lẽ nên trách ông trời quá đáng......
Thẩm Văn Lang vẫn tiếp tục nói:
"Sau khi Hoa Vịnh rời đi tối hôm đó, Thẩm Ngọc lại bắt anh lần nữa, liên hệ với công ty cung cấp thuốc cho anh bên nước P, cắt đứt cả thuốc an thần lẫn thuốc ức chế của anh. Vào ngày đầu tiên kỳ mẫn cảm bắt đầu, hắn ép anh phải giao ra tin tức về cha anh, anh vẫn không nói... Ngày hôm sau, hắn lấy điện thoại và máy tính của anh định xâm nhập để tìm manh mối. Đúng lúc ấy... ba anh như sống lại, thực sự xuất hiện..."
"Cao Đồ, anh xin lỗi, là lỗi của anh, khiến em hiểu lầm."
"Em rất tốt... dũng cảm, kiên định, dịu dàng và thiện lương. Dù sinh ra trong một gia đình như thế, em vẫn đi được đến hôm nay."
"Cao Đồ, anh rất yêu em, đừng tự ti hay sợ hãi nữa, hãy thử tin anh thêm một chút, được không?"
Ánh mắt Cao Đồ vẫn dõi về phía xa, nơi những dải vàng nóng chảy như lưu chuyển không ngừng. Sóng biển như hàng vạn mảnh vàng lá, theo từng đợt thủy triều mà tụ lại rồi tan ra. Trên đường chân trời, từng cánh hải âu đang bay lượn, đôi cánh mang theo chút ráng chiều rực rỡ, vỗ nhịp trên mặt biển mênh mông. Ánh ráng ấy tràn vào mắt Cao Đồ, nhuộm đôi con ngươi thành sắc nước lấp lánh.
Hai mươi mấy năm đơn độc lầm lũi bước đi, Cao Đồ vẫn luôn nuốt xuống đắng cay, tự liếm láp những vết thương. Sương mù và xiềng xích trói buộc ấy, trong khoảnh khắc này, hoàn toàn tan biến, bị tình yêu thẳng thắn xóa sạch.
Cậu quay lại, ôm chặt lấy Thẩm Văn Lang. Cái ôm thuần khiết ấy như muốn hòa người kia vào tận xương máu, đến mức Cao Đồ còn nghe rõ nhịp tim bình thản của hắn.
"Ừm."
Mặt trời đỏ khẽ rung lên, ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người thật dài, thật dài.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro