1
Cao Lạc Lạc đã xuyên không.
Đó là ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, ngày cậu tổ chức sinh nhật cho cha mình.
Vị Alpha cấp S ấy vẫn còn phong độ, vài nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài điển trai của hắn, vẻ ngông nghênh bất kham trong khoảnh khắc nhìn thấy Cao Đồ tự tay mang bánh kem đến đã tan chảy thành một nụ cười dịu dàng.
Thẩm Văn Lang có tính khí không tốt, điều này ban đầu Cao Lạc Lạc không tin.
Bởi vì cậu đã tận mắt chứng kiến cha cậu đã cẩn thận dỗ dành ba mình quay về như thế nào, lại kiên trì cầu hôn ra sao, bám riết bên cánh cửa năn nỉ xin một bữa cơm no bụng như thế nào.
Mãi đến khi cậu vào tập đoàn HS và tận mắt thấy cha mình đã quát mắng nhân viên dưới quyền ra sao, Cao Lạc Lạc mới thực sự cảm nhận được tính khí nóng nảy của Thẩm Văn Lang.
Chú Tiểu Hoa nói: "Thẩm Văn Lang ngày xưa là một tên khốn."
Nhưng Cao Đồ lại nói: "Anh ấy là một người rất rất tốt."
Ngay cả sau ba năm sống một cuộc đời lang bạt thảm hại, Cao Đồ vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
"Lạc Lạc, nếu có thể quay về quá khứ, cha hy vọng sẽ có người mắng cha thật tỉnh, giữ lại mười năm hạnh phúc đáng lẽ thuộc về cha và Cao Đồ."
"Cha của bây giờ vẫn cảm thấy, những gì cha đã dành cho em ấy vẫn còn quá ít."
Cao Lạc Lạc không ngờ rằng, điều ước sinh nhật của cha cậu lại thực sự thành hiện thực.
Cậu quay về quá khứ, nơi đầu tiên cậu đến chính là tập đoàn HS.
Cao Lạc Lạc không đi vào, cậu với gương mặt vô cùng giống Thẩm Văn Lang lén lút rình rập ở cổng chính tập đoàn, cho đến khi Cao Đồ với bộ vest thẳng thớm xuất hiện.
Cao Đồ trẻ trung, tháo vát và sắc sảo, Cao Lạc Lạc chỉ thấy trong ảnh, cậu nhất thời ngây người.
Rồi bất ngờ cậu thấy "Thư ký Hoa" với vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp.
Cao Lạc Lạc từng nghe về việc chú Tiểu Hoa đã "dụ dỗ" chú Thịnh như thế nào, tự nhiên cậu cũng biết cha cậu, Thẩm Văn Lang, đóng vai trò gì trong chuyện đó.
Cao Đồ lúc này, dù bị sốc bởi những hành động thân mật giữa Thẩm Văn Lang và Hoa Vịnh, vẫn thân thiết và thân thiện gọi taxi đưa Hoa Vịnh về, tính cách tốt đến mức không thể tin được.
Cao Lạc Lạc thấy hơi đau lòng, ba luôn như vậy.
Không màng báo đáp, không tính toán thiệt hơn, cố chấp giữ lấy tình cảm của mình dành cho Thẩm Văn Lang. Để mặc tình cảm nhiệt thành, dạt dào ấy bị đè nén, từ từ nuốt chửng bản thân, chỉ còn lại một cái bóng nhỏ bé, vừa thấp hèn vừa mong manh.
Cao Đồ không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ nhớ rằng anh đã bước những bước khó nhọc vào cửa, cơn rối loạn tin tức tố trong kỳ phát tình không thể kiểm soát và nỗi đau dữ dội do lạm dụng thuốc ức chế đã khiến anh tối sầm mắt và ngã quỵ xuống sàn.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên giường một cách lành lặn.
"Anh tỉnh rồi à? Có muốn uống chút cháo không?"
Cao Đồ giật mình, nhận ra trong phòng có thêm một người lạ.
"Tôi tên là Cao Lạc Lạc."
"Là hàng xóm đối diện của anh, hôm nay tôi mới chuyển đến. Phát hiện anh một mình ngất xỉu trong nhà, làm tôi sợ một phen."
Cao Lạc Lạc đã bán chiếc đồng hồ của mình, thuê căn nhà đối diện Cao Đồ một năm. Thấy Cao Đồ nằm bất động trên sàn, cả trái tim cậu thắt lại, mắt đỏ hoe đỡ anh lên giường, vừa xót xa vừa bất lực trước hành vi gần như tự hành hạ bản thân của anh.
Người bên cạnh giường vừa làm vừa tự giới thiệu nhưng Cao Đồ hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ vì anh đã nhìn rõ khuôn mặt của Cao Lạc Lạc.
Sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy, cứ như là bản sao của Thẩm Văn Lang thời trung học.
Chỉ là đôi mắt của cậu to và hơi tròn, có chút khác biệt so với ánh mắt sắc bén của Thẩm Văn Lang, giảm đi vài phần tính công kích, trông vô tội và ôn hòa.
Nếu Cao Đồ soi gương cẩn thận, anh sẽ nhận ra trên mặt Cao Lạc Lạc có vài nét của mình, nhưng Cao Đồ đã hoàn toàn bị kinh hãi, cả người đờ đẫn tựa vào giường.
"Anh vẫn còn thấy khó chịu sao?" Cao Lạc Lạc sốt sắng định chạm vào trán anh, nhưng Cao Đồ theo phản xạ tránh đi.
Cậu lúng túng rút tay về, cũng phải, bây giờ cậu và ba vẫn chưa quen biết, hơn nữa cậu lại bắt gặp kỳ phát tình của một Omega, đề phòng là đúng.
"Xin lỗi" Cao Đồ nhận ra phản ứng của mình hơi quá "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi."
Thực sự là khuôn mặt quá giống Thẩm Văn Lang này khiến trong đầu anh lại hiện lên câu nói "ghét nhất mùi Omega", làm anh phản xạ trốn tránh.
"Mùi xô thơm của anh rất dễ chịu, giống hệt mùi của tôi." Cao Lạc Lạc cười tươi, kéo gần khoảng cách với Cao Đồ.
"Cậu cũng là Omega sao?"
"Vâng. Cha tôi là một con bạc, muốn bán tôi để lấy tiền nên tôi mới trốn thoát." Cao Lạc Lạc bịa chuyện một cách nghiêm túc, cố gắng khơi gợi lòng thương cảm của Cao Đồ.
"Trông cậu còn rất trẻ."
"Ừm, ông ấy không cho tôi đi học, vừa đánh vừa mắng, tôi trốn thoát khỏi tay người mua, phải làm giao hàng sống chết mới tiết kiệm được chút tiền, thuê một căn nhà nhỏ." Cao Lạc Lạc mở đôi mắt long lanh, dường như đã chai sạn với cuộc sống trước đây.
Thẩm Văn Lang từng dạy cậu, phải biết tận dụng lợi thế của mình, phải biết nắm bắt tâm lý đối phương.
Cao Đồ rõ ràng đã bị lay động, cộng thêm khuôn mặt rất giống Thẩm Văn Lang khiến anh không thể làm ngơ "Sau này cậu có cần gì thì cứ tìm tôi."
"Vâng." Cao Lạc Lạc đồng ý rất nhanh, như sợ anh đổi ý trong giây lát.
"Anh định đi đâu?"
Cao Lạc Lạc nhìn Cao Đồ với khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt lại muốn xuống lầu, lạnh mặt chặn anh lại.
"Tôi đi đưa cho thư ký Hoa một cái USB, sẽ về ngay."
Sau vài ngày tiếp xúc, Cao Đồ nhận ra Cao Lạc Lạc tuy nhỏ tuổi nhưng rất biết chăm sóc người khác, là một đứa trẻ chu đáo và tốt bụng, anh nhẫn nại giải thích với cậu.
"Để tôi đưa cho."
"Không được, đây là tài liệu mật của công ty, trách nhiệm rất lớn."
"Vậy tôi đưa anh đi."
Không nói không rằng, Cao Lạc Lạc đưa Cao Đồ lên chiếc xe máy thuê của mình, tuy cũ kỹ nhưng tốc độ khá tốt, chỉ có điều tiếng ồn hơi lớn, Cao Lạc Lạc đội mũ bảo hiểm kỹ hơn, tiện thể chỉnh lại mũ bảo hiểm cho Cao Đồ.
"Có cần tôi cùng anh gõ cửa không?"
"Không cần, cậu đợi tôi ở ngã tư là được."
Cao Lạc Lạc nhìn bước chân loạng choạng của Cao Đồ, vẫn không yên tâm đi theo sau.
Nhìn thấy điều kiện nhà ở vô cùng bình thường đó, cậu thầm nghĩ chú Tiểu Hoa đã phải tốn rất nhiều công sức để theo đuổi, chịu bỏ cả địa vị và thân phận.
Cậu thấy Cao Đồ khựng lại, vẻ kinh ngạc và thất vọng hiện rõ trên lưng anh, quả nhiên, Thẩm Văn Lang bước ra khỏi phòng.
Vị Alpha cấp S trong bộ đồ thường ngày đã thay đổi vẻ kiêu ngạo ở công ty, lại đi cùng một Omega trong căn hộ nhỏ bé, tồi tàn như thế này, ngoài tình yêu ra thì còn có thể là gì nữa.
Ai cũng hiểu, lúc này tim Cao Đồ chắc đã tan vỡ.
Cao Lạc Lạc biết cha mình đang diễn kịch.
Nhưng khi nghe vài câu cha nói ra, lửa giận trong lòng cậu bỗng bùng lên.
"Thư ký Cao vội vã về vậy, là muốn về tiếp tục an ủi bạn đời sao?"
"Không có gì phiền phức, thư ký tổ nhiều người như vậy thiếu cậu một người cũng không sập trời được."
"Tuần sau đi làm, nhớ tắm rửa sạch sẽ-"
Những lời lẽ lạnh lùng, vô tình và chói tai đó thốt ra từ miệng Thẩm Văn Lang, Cao Lạc Lạc không thể tưởng tượng nổi Cao Đồ đã chịu đựng như thế nào, cậu rõ ràng là không thể chịu đựng được nữa.
Khi cậu kịp phản ứng, cậu đã nhanh chóng bước ra từ phía sau cái cây, một tiếng "Cao Đồ" ngắn ngủi nhưng vang dội đã cắt ngang những lời công kích của Thẩm Văn Lang.
"Cao Đồ!"
"Xong chưa? Tôi đón anh về nhà cùng."
Nói xong, cậu nở một nụ cười ngạo mạn và khiêu khích với người cha Alpha của mình.
T/N: Tình tiết Lạc Lạc xuyên không có thể là đã nhàm nhưng lần này Lạc Lạc là Omega, khả năng chọc điên Thẩm Văn Lang cũng max level luôn hehe :3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro