chap 1 :Trò chơi bắt đầu

Ngày 22 tháng 3 năm 2XXX
Lúc 17:43 chiều:
Tôi đang đi học về.

Trên đường đi về nhà , như mọi ngày tôi cắm mặt vào chiếc điện thoại. Ko phải là để học cũng chẳng phải nhắn tin cho ai cả chỉ là tạm thời quên đi cảm giác trống rỗng ( tạm thời cách ly khỏi thực tại đầy sự ghét bỏ ).

Một cảm giác trống trải , mông lung không buồn mà cũng ko vui . Chỉ là ...nếu ko nhìn vào màn hình tôi sẽ thấy mình chẳng có lý do gì để nhìn vào thứ gì khác.

Mọi thứ lướt qua như một cơn gió . Tôi cũng chẳng buồn để tâm .

Mỗi ngày của tôi đều như vậy.Vừa đi vừa lướt.
Không  nghĩ , không cảm , không nhìn trời cũng chẳng nhìn người.
Mỗi ngày trôi qua như những clip tôi xem trên mạng vậy trôi qua như đoan phim tua nhanh- chả có đoạn nào đáng nhớ .
Như thể ...tôi đang cố quên mất mình đang sống thực sự .

Cho đến khi tôi dừng lại . ngẩng đầu lên nhìn
Căn nhà trước mặt mình .

Căn nhà hai tầng với bức tường sơn trắng bạc màu , mái tôn cũ kĩ phản chiếu ánh nắng yếu ớt của 1 buổi chiều tà .

Tôi ngước nhìn căn nhà đó .
Tôi nhìn thứ gọi là "nhà" mà ko lấy nổi một cảm giác ấm áp.

Chỉ là một chỗ để về . Chờ tôi về rồi đi.Một cái vỏ rỗng ruột.

Tôi đứng im vài giây ,chằng vì lý do cụ thể.
Rồi tôi bước lên mặt thềm mở cửa. Tay cầm lên tay nắm cửa - như thể đang làm 1 công việc lặp đi lặp lại hằng trăm lần mà chẳng nghĩ.

Cánh cửa kêu 1 tiếng "cạch" quen thuộc .
Tôi đẩy cửa vào nhà.
Bước chân qua ngưỡng cửa quen thuộc , tôi lập tức khựng lại .

Căn phòng khách - nơi tôi vẫn thường vứt cặp xuống , ngả lưng lên ghế sofa đã thay đổi . Ghế vẫn nằm đó nhưng cũ kĩ , bụi phủ đầy. Chiếc đồng hồ treo tường không còn hoạt động , ánh sáng từ đèn yếu ớt . Mọi thứ như bị thay đổi thành 1 phiên bản lạ lẫm và lạnh lẽo hơn .

"Chết tiệt.... đây là đâu?".

Tôi nhìn quanh. Đồ đạc không hẳn mất , nhưng như thể nó đã trải qua cả chục năm mà ko ai động tới .

Lòng bàn tay tôi lạnh toát , mở cửa ra lại , hy vọng mình chỉ đang nhầm nhà . Nhưng thứ hiện ra trước mắt tôi khiến tôi như nghẹt thở.

Không còn con đường lát đá dẫn tới khu phố náo nhiệt
Không còn dãy nhà quen thuộc .

Chỉ còn một vùng đât hoang vu , tĩnh mịch , vài mái nhà lẻ loi lạc lõng . Xa xa là rừng rậm. Và trời - trời tối sầm lại ,dù tôi nhớ rõ là mới 5 giờ chiều.

Gió lạnh thốc vào mặt , tôi đứng đó như đông cứng .

Tay tôi run nhẹ khi đóng sầm cánh cửa lại. Một tiếng cạch vang lên trong không gian lặng như tờ, như thể tôi vừa tự nhốt mình vào lồng sắt.

" Không... Đây không phải mơ."

Tôi lùi dần, lưng áp vào vách tường lạnh ngắt. Ánh sáng ngoài cửa sổ yếu dần .Không có điện . Không có sóng . Không có bất kỳ âm thanh nào từ thế giới mà tôi từng sống.

Một tiếng hú vang lên từ đâu đó giữa rừng . Dài , kéo lê và rợn người .

Tôi giật bắn người , cơn run truyền từ gáy xuống chân, tiếng hú ấy như một cú tát mạnh vào thực tại, kéo tôi ra khỏi cơn đơ cứng.

Nó...đánh thức tôi.

Phải rồi . Tôi không còn mơ mộng hay chìm trong màn hình nữa. Đây là thực tại. Một thực tại quái đản méo mó và đầy nguy hiểm.

Tôi chộp lấy chiếc điện thoại trong túi . Tay run rẩy lướt màn hình. Không có sóng. Không có gì ngoài một biểu tượng lạ đang nhấp nháy.

Rồi....

"Tinh".

Một thông báo hiện lên . Cả màn hình trắng xoá, chỉ còn dòng chữ đen in đậm .

"Xin chào lũ hạ đẳng. Chào mừng đến trò chơi của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: