10

Văn tụt dốc rồi

----------------------------

Giang Trừng tỉnh dậy chỉ thấy chính mình tay chân đều bị xiềng xích kìm lại không thể cử động, thành công giam giữ hắn với bức tường, cả căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, hắn mơ hồ còn cảm nhận được lớp bụi mù hòa lẫn trong không khí thông qua từng đợt hít thở. Nơi này tràn ngập mùi ẩm mốc, xung quanh lại tối đen như mực khiến hắn ngoài sự âm u thì chẳng cảm nhận tia sáng nào, phút chốc thanh âm phát ra từ 1 hướng, hắn nghe được tiếng chân người bước lại gần liền đoán tám đến 10 phần là tên quỷ tu đang truy tìm hắn

Giang Trừng trong lòng cười lạnh, hắn ngày trước vẫn đi truy sát quỷ tu, giờ đến lượt quỷ tu truy sát hắn, nghe buồn cười làm sao. Giang Trừng nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ bất tỉnh, nào ngờ lúc này đối phương đi tới trước mặt hắn, đứng gần tới mức bản thân tựa như còn cảm nhận được nhịp thở người trước mặt, rồi bỗng nhiên da mặt truyền tới một cảm giác lành lạnh lướt qua, bàn tay người nọ khẽ lướt trên mặt hắn, từ từ chậm rãi khiến hắn có chút rùng mình, nhưng cảm giác ấy còn chưa qua đi thì ngón tay ấy đã chạm tới môi hắn khẽ miết nhẹ vài lần, Giang Trừng cảm thấy một đợt ghê tởm trong người bùng lên, hắn thề rằng nếu Tam Độc ở đây, hắn sẽ chém tên này thành từng mảnh đem cho chó ăn không chừa một miếng

Không muốn tiếp tục dây dưa vô ích, Giang Trừng ngẩng đầu lên, thoát khỏi bàn tay đối phương trước mặt, miệng khẽ gằn lên từng chữ

"Buông tay."

Từ khoảng cách của hắn hoàn toàn nghe được tiếng cười nhẹ của đối phương, nhưng vì trước mắt quá tối, hay nói đúng hơn chỉ toàn một màu đen nên hắn chưa thể nhìn rõ là ai. Nhưng cũng không để hắn đợi lâu, người trước mặt đã vòng tay qua đầu hắn tháo xuống lớp vải đen kìm hãm lại thị giác. Lớp vải vừa tháo xuống thì hắn đã bị chói mắt bởi thứ ánh sáng bên ngoài chiếu vào qua xong sắt nhỏ trên tường, hắn có thể nhận ra bây giờ trời đã sáng, phải mất một lúc mới có thể thích nghi với mọi thứ xung quanh. Nơi hắn đang ở xác thực giống một nhà lao hơn là một căn phòng, mà khuôn mặt người đối diện lại làm hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc, để rồi khi nhớ tới đối phương là ai thì chính mình lại bất ngờ, nhưng nhớ lại những gì Mạc Khiết Thần nói, hắn ngờ vực hỏi 

"Lý Hoành?"

Lý Thịnh là tên quỷ tu mà hắn từng giết lúc trước, nếu không phải từ chỗ Mạc tiền bối biết Lý Hoành là đệ đệ của Lý Thịnh, hắn còn tưởng người chết thực sự sống lại.... nhưng người này quá giống nếu nói chính là giống đến mười phần, hoàn toàn không có điểm khác biệt nào giữa hai khuôn mặt này cả, dù trải qua bao nhiêu năm nhưng hắn  không thể nào nhớ nhầm được, cái biểu cảm điên dại của Lý Thịnh năm ấy đã trở thành ấn tượng mạnh với  hắn

Đối phương  nhìn biểu cảm của Giang Trừng tựa hồ qua ánh mắt cũng biết hắn đang nghĩ gì liền lên tiếng cười cười

"Là ta, Giang Tông Chủ vẫn nhận ra khuôn mặt này sao?"

Giang Trừng nghi ngờ nhìn hắn không nói gì, Lý Hoành lại tiếp tục lên tiếng

"Giang Tông Chủ có lẽ không biết, ta tìm ngươi cũng thật vất vả nhưng ông trời quả nhiên không muốn để ta tiếp tục chờ đợi....cuối cùng cũng tìm thấy ngươi"

Nghe hắn nói vậy Giang Trừng chỉ lạnh nhạt lên tiếng

"Ngươi muốn gì?"

Lý Hoành trưng ra nụ cười không rõ biểu cảm nhìn hắn

"Ta đương nhiên muốn giết ngươi không những thế ta còn muốn ngươi sống không bằng chết, từ từ cảm nhận đau đớn tới khi cơ thể không còn sức lực rồi chết trong tuyệt vọng không được giải thoát. Ngươi năm ấy tàn sát quỷ tu nhiều như vậy cũng đến lúc cần trả giá rồi."

Vừa nói tay vừa thuận tiện đưa lên chạm nhẹ vào mặt Giang Trừng, nhưng lập tức bị đối phương ghét bỏ cự tuyệt, Lý Hoành thấy vậy cười lạnh một tiếng, tay bóp chặt cằm hắn ép đôi mắt ấy nhìn thẳng vào  mình khẽ hạ giọng nói

"Năm ấy ngươi tra tấn sư huynh ta ra sao, bây giờ ta trả lại ngươi gấp bội"

Tới đây Giang Trừng cũng lạnh giọng trả lời hắn

"Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?"

Lý Hoành nghe xong buông ra hắn cười lớn một trận

"Ngươi với cháu ngoại ngươi quả thực giống nhau, đều là một dạng chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng"

Giang Trừng nghe tới Kim Lăng ánh mắt liền hiện lên 1 tia lo lắng dù biết võ công của hắn đã tiến bộ rất nhiều, so với Giang Trừng lúc còn kim đan chỉ sợ cũng sớm đã vượt qua, nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được nỗi bất an trong lòng, tên quỷ tu này không đơn giản, như Lý Thịnh  những năm trước đã từng tàn phá cả một vùng Trung Nguyên, hủy đi cả 3 gia tộc ở các vùng lân cận, tính cách lại điên khùng thất thường, Giang Trừng cũng phải chật vật lắm mới khống chế được hắn, bây giờ đến lượt sư đệ hắn là Lý Hoành, so với Lý Thịnh năm đấy thì chắc chắn hơn không thể kém

Thấy đối phương giữ im lặng, Lý Hoành thu lại dáng vẻ ban nãy, khí tức trên người lại thay đổi thành sự âm trầm, từ trong tay áo rút ra một con dao sắc nhọn khẽ bước tới hắn xoay con dao trên tay vài vòng hờ hững nói

"Ngươi có biết không trả lời người khác khi đang nói chuyện rất bất lịch sự không?"

Giang Trừng cười nửa miệng đáp lại hắn

"Ngươi nghĩ mình là Người à?"

Lý Hoành nghe xong con dao trên tay lập lức ngừng lại, hắn mặt không đổi sắc dứt khoát đâm thẳng lưỡi dao nhọn hoắt ấy vào bụng Giang Trừng, vết đâm sâu tới mức lưỡi dao hoàn toàn không nhìn thấy được, từ nơi ấy một mảng máu nhanh chóng rỉ ra thấm ướt cả một vùng trên y phục

"Cẩn thận miệng của ngươi."

Giang Trừng cắn răng kìm lại tiếng trong miệng, trừng mắt nhìn người đối diện, tên điên này....

Lý Hoành thích thú nhìn biểu hiện đối phương, hắn tăng lực ấn con dao như muốn đâm sâu thêm một chút nhưng cán dao đã chặn lại khiến hắn chán nản hướng con dao chếch lên trên rồi không chần chừ rút ra, lúc con dao vừa được rút thì từng giọt máu nóng cũng theo đó bắn lên mặt hắn, nhờ hành động ban nãy mà vết thương lại càng rách ra, chẳng mấy chốc máu ồ ạt thấm ra ngoài dọc theo y phục nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh. Thế nhưng Giang Trừng vẫn tuyệt nhiên không hé môi nửa lời.

Lý Hoành đứng một bên quan sát khẽ cất giọng châm chọc

"Giang Tông Chủ hay ngươi kêu thử vài tiếng? Biết đâu ta vui ta lại tha cho ngươi?"

Nói rồi lấy tiếp sợi roi da bên hông ra, kéo căng vài lần nói

"Năm ấy ngươi dùng Tử Điện làm sao tra tấn sư huynh ta ta quả thực nhớ rất rõ, tuy Linh Liên của ta không bằng Tử Điện trong tay ngươi nhưng cũng đảm bảo không để ngươi thất vọng."

Lời vừa dứt từng tiếng "vút" mạnh mẽ vang lên, tiếng này đi còn chưa lâu thì tiếng kia đã dồn dập lao tới, cứ như vậy từng đòn đánh xuống khắp người hắn, chẳng mấy chốc quần áo cũng không chịu được mà rách ra để lộ da thịt đang hằn lên từng vết roi, thậm chí có những chỗ Linh Liên đi qua còn mang theo cả mảng da thịt của hắn, hiện giờ hắn khắp người đều là vết thương đủ loại, bộ y phục trên người giờ cũng bị nhuộm màu huyết đỏ, không chỗ nào là lành lặn

Lý Hoành quả thực cùng sư huynh hắn như nhau, đều một dạng thần kinh có vấn đề. Linh Liên trên tay hắn điên cuồng đánh tới, vẻ mặt hắn so với Lý Thịnh năm ấy đều chung một từ để miêu tả "Điên"

Giang Trừng cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra bất cứ tiếng rên nào, dần dần hắn không còn cảm nhận được nỗi đau thấu xương thịt từ trong ra ngoài nữa, ánh mắt hắn trở nên mờ dần, nhưng cũng vào lúc này Lý Hoành đột nhiên ngừng lại, cả bầu không khí lại rơi vào khoảng trầm lặng như chưa có gì xảy ra, phải mất một lúc sau hắn mới nhìn về phía Giang Trừng chậm rãi lên tiếng

"Cháu ngoại ngươi quả thực rất lợi hại"

Đầu óc Giang Trừng lúc này hoàn toàn không đủ tỉnh táo để nghe hắn nói tiếp, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng thêm một chút lý trí để nghe nốt, dù vậy sức lực trong cơ thể hắn lại không cho phép điều đó, chẳng mấy chốc liền bất tỉnh

Lúc này Lý Hoành nhìn ra bên ngoài âm trầm nói

"Hắn trong người không có linh lực mà vẫn có thể giết được thứ mà ta đã dày công nghiên cứu trong suốt những năm qua, không những thế còn giết đi thuộc hạ thân tín của ta. Giang Vãn Ngâm, ngươi bây giờ cảm thấy ta nên xử lý hắn như thế nào?"

Thấy đối phương im lặng hắn liền quay người lại mới phát hiện ra Giang Trừng đã bất tỉnh từ lâu, lúc này trong đầu như nảy ra ý nghĩ, hắn xoay người bước ra ngoài chậm rãi nói

"Ngươi chẳng phải muốn gặp hắn sao? Để ta chặt xác hắn mang về cho ngươi xem vậy"

----------------------------------

-----------

------------------------

10/1/20 - 12h42p

Cứ 1 chap ngắn 1 chap dài lại chill:))

Nhanh vl, không nghĩ 4 năm rồi

11/6/24 - 4h03p

1800








"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro