Chương 13: Dự Tiệc (1)


Sau một đêm ân ái, Mạnh Ái từ từ ngồi dậy, nhận ra Hàn Dương đã không còn ở bên cạnh nữa, rốt cuộc lần đầu của cô cũng trao cho anh, Mạnh Ái nhìn xuống vết đỏ trên ga giường rồi lại tự cười giễu bản thân.

Hạ thân của cô bây giờ đau ghê gớm, muốn đứng lên cũng là một chuyện khó. Bất chợt Hàn Dương bước vô với vẻ mặt lạnh lùng, theo bản năng thì Mạnh Ái kéo mền lên che lại thì nhận được lời nói chua chát khác từ miệng của anh nói: " Chỗ nào của cô tôi cũng thấy nên khỏi cần che, mau uống cái này vào đi. "

Anh nói rồi đưa ra trước mặt cô một viên thuốc màu trắng, chân mày của Mạnh Ái nhíu lại khi phát hiện đây là thuốc tránh thai, trước đây cô đã từng thấy qua trên TV, họ quảng cáo nó.

- Tại sao tôi phải uống thứ này ? _ Cô vờ hỏi dù bản thân mình biết rất rõ.

Hàn Dương im lặng không trả lời, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào cô. Rất nhanh sau đó lại bóp thật mạnh vào miệng của cô, sau đó nhét viên thuốc vào, tiện tay lấy luôn ly nước trên bàn cho cô uống một ngụm. Không kịp có chút phản ứng nào với hành động của anh nên cô bị ho sặc sụa. Anh lại chả buồn quan tâm mà cứ thế quay gót đi.

Khó khăn lắm Mạnh Ái mới vô được nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, khắp nơi đều là những dấu hôn của trận kích tình hôm qua để lại, cô hơi nhếch môi cười nhẹ. Sau đó mở nước cho đầy bồn rồi thả mình vào làn nước ấm, cô thật mong nó sẽ xua tan cái đau điếng người này. Đến khi nước bắt đầu lạnh, Mạnh Ái mới đứng dậy mà lau người mặc đồ vào đi ra.

- Ái Nhi, con ăn sáng đi. _ Bà quản gia khi thấy cô đi xuống với vẻ mặt mệt mỏi thì liền giục cô ăn sáng một tí.

Bà đem ra cho cô một bát phở, bắt cô phải ăn hết vì nhìn cô hôm nay có vẻ mệt. Mạnh Ái muốn bà vui lòng nên cố gắng ăn hết, cô rất yêu mến bà vì bà rất hiền lành, cô coi bà như mẹ nuôi của chính mình vậy. Ở căn biệt thự này, chỉ có bà là luôn bao bọc cô.

- Ái Nhi, thiếu gia dặn con hôm nay ở nhà, chiều sẽ đi dự tiệc với cậu ấy. Đồ của con một lát nữa sẽ được đem đến.

Dự tiệc ? Tại sao lại muốn cô đi cùng ? Mạnh Ái không ngừng băn khoăn và suy nghĩ trong đầu, Hàn Dương anh không biết muốn gì ở cô nữa. Đúng như lời quản gia Trần nói, khi cô vừa ăn xong thì có một người vào đưa cho cô một cái túi bự, chắc là có nhiều đồ.

- Tiểu thư, đồ của cô đây. _ Anh ta kính cẩn dùng hai tay đưa túi đồ đó cho cô.

- Cảm ơn anh, không có việc gì nữa thì tôi lên lầu. _ Mạnh Ái cười rồi đưa tay nhận lấy túi đồ. Nó có hơi nặng một tí.

- Còn nữa, thiếu gia dặn sáu giờ tối thiếu gia sẽ trở về rước cô đi ạ. _ Anh ta nói.

Cô gật đầu sau đó cầm túi đồ đi lên lầu. Mạnh Ái để qua một bên, cô rất thèm ngủ, hôm qua anh làm cô tới sáng mới chợp mắt được một tí đã phải dậy. Vừa nằm xuống giường, cô rất nhanh chóng đã chìm vào giấc ..

------------

Mạnh Ái ngủ rất sâu, đến tận chiều cô mới tỉnh dậy, thế là đã bỏ bữa trưa. Uể oải ngồi dậy với lấy điện thoại là đã năm giờ chiều. Cô hoảng hồn nhanh chóng lấy đồ bước vào vệ sinh tắm rửa, nếu không thôi sẽ trễ giờ mất, gấp gáp đến nỗi cô còn chưa kịp xem cái túi đồ đó Hàn Dương kêu người cho cô bên trong có những thứ gì nữa, thôi kệ.

Vệ sinh cá nhân xong đã là năm giờ hai mươi phút, Mạnh Ái khoác lên người bộ váy màu đỏ trong túi đồ đó rồi mau chóng ra ngoài ngồi xuống bàn trang điểm. Dặm một lớp phấn nền, kẻ chân mày, bấm lông mi, đánh một ít má hồng rồi thoa thêm lớp son đỏ, mái tóc dài uốn đuôi được Mạnh Ái xõa ra, cộng thêm bộ váy mà Hàn Dương đưa, trông cô bây giờ không khác gì một diễn viên.

Sực nhớ ra trong túi hồi nãy còn có một cái túi và đôi guốc đều màu đen, Mạnh Ái cũng lấy ra mang vào. Đỏ và đen tạo ra một tông màu nửa nóng nửa lạnh nhất định, rất hợp màu với nhau. Tất cả mọi thứ đều xong, đồng hồ cũng đã gần sáu giờ, Mạnh Ái đi xuống dưới nhà thì anh thấy anh rồi.

Hàn Dương ngồi ở phòng khách đang nhâm nhi một chút trà, nghe tiếng guốc đi xuống, cả anh và người hầu đang làm việc đều ngước lên nhìn, trước mặt họ cô đã hoàn toàn khác. Chiếc váy màu đỏ ngắn tới đùi, lộ ra cặp chân thon dài trắng trẻo, váy ôm sát cả thân thể Mạnh Ái, có thể thấy được ba vòng của cô đều đặn đến mức nào. Tay áo là dạng tay lửng tới khuỷa tay, còn trên ngực có khoét một hình tam giác rỗng, một sợi dây kéo ngang qua cố định hai bên lại với nhau, tất cả đều tạo nên sự hài hòa, tao nhã và sang trọng cho người có tiền, quyền lực. Sinh ra đã nằm ở vạch đích rồi.

Hàn Dương anh nhìn Mạnh Ái chăm chú, có chút xao động làm cô bất giác ngại ngùng, rảo bước lại chỗ anh ngồi mà hỏi: " Bộ mặt tôi dính gì hay sao ? "

Bị nói trúng tim đen, anh vờ nghiêm mặt lại rồi lắc đầu, sau đó ra hiệu cho cô bắt đầu cùng nhau lên xe đi đến nơi tổ chức bữa tiệc sang trọng kia.

------------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro