SỰ HẬN THÙ

Em trai tôi chết rồi, thằng nhóc ấy chỉ mới 8 tuổi. Tại sao chứ, mới hôm qua tôi còn thấy em tươi cười cầm bài kiểm tra 10 điểm đưa tôi mà?. Sáng ngày xảy ra việc, tôi mệt mỏi nhìn vào mẹ tôi đang co ro trên giường, tôi không hiểu sao bà có thể im lặng mà nhẫn nhịn cha tôi rồi bị đánh như này. Nhìn ra cánh cửa đã mục nát từ lâu, tôi đứng dậy cầm giỏ rau lớn vừa hái tối qua đem lên thị trấn bán. Ánh bình minh chưa ló dạng tôi đã phải ra khỏi nhà, định bụng nếu bán nhiều sẽ mua cho em trai chiếc bánh kem vì hôm nay là sinh Nhật nó . Trời chập tối tôi mới về tới nhà với đầy sự mệt mỏi, chiếc bánh kem trên tay tôi rơi xuống, tôi thẫn thờ nhìn về phía sân nhà. Em trai tôi nằm trên vũng máu, tôi lao tới ôm lấy em. Tim tôi đau nhói như có ai vừa đâm hàng nghìn nhát dao vào nó. Thi thể em trai tôi mở to mắt, nằm giữa sân nhà, cánh tay và chân bị chặt đứt lìa .Em chết rồi, người em lạnh cống, tôi run rẩy đứng lên. Bước những bước đi nặn nhọc vào trong nhà. Trước mắt tôi, mẹ tôi người đàn bà nhu nhược ấy đã treo cổ tự vẫn. Tâm can tôi gào hét, tại sao bà ấy có thể ra đi một cách nhẹ nhàng như thế,tại sao lại giết chết em trai tôi và tại sao lại bỏ tôi lại một mình. Ánh mắt tôi vô hồn nhìn vào thi thể mẹ tôi, tim như bị bóp nghẹt không thở nổi nhưng không thể rơi giọt nước mắt nào. Tôi quỳ sụp xuống giữa gian nhà lạnh lẽo, đôi mắt ngấn lệ không thể khóc, tôi gào lớn, một tiếng gào xé tận tâm can. Đúng lúc ấy, người cha khốn nạn của tôi quay về, trên tay ông ta là một chai rượu nho mua bằng tiền mà ông ta tìm ra trong lúc đánh đập tôi và mẹ. Lúc thấy cảnh tượng trong nhà, ông ta hoảng hốt, sau đó liền đập chai rượu vào đầu tôi, có lẽ nổi đau về tinh thần quá lớn nên nổi đau thể xác tôi cũng không cảm nhận được. Những vết máu đỏ sẫm trên đầu tôi chảy xuống, nhưng ông ta không quan tâm.
Sau khi băng bó vết thương cho tôi, dân làng thương tình đã tổ chức đám ma cho mẹ và em trai tôi. Trước quan tài tôi thẩn thờ nhìn vô di ảnh em trai, nụ cười hồn nhiên ấy có lẽ tôi sẽ không bao giờ chứng kiến được nữa.
Trong phút nhất thời, tôi la thét và chạy nhanh ra gốc cây đa đầu sân, nơi mà em trai tôi thường lại mỗi khi cha đuổi em ra khỏi nhà, đôi môi nứt nẻ của tôi chuyển động , miệng không ngừng lẫm bẫm tên em trai Lục Cố Nam. Trời đổ cơn mưa tí tách như đang xót thương cho số phận của tôi, nước mưa hoà lẫn với nước mắt tôi. Bỗng có một người đàn ông cầm chiếc ô đưa cho tôi. Anh ta là Chu Nhược Thanh, con của bà điên ở cuối ngõ, người làng thường nói tôi với anh ta rất xứng đôi. Anh ta đưa chiếc ô đã rách nát cho tôi, tôi nhìn anh ta với ánh mắt vô hồn, nhìn một người đàn ông quần áo rách tả tơi đang che ô cho mình thì bỗng một lực lớn kéo tóc tôi từ phía sau, người cha khốn nạn vừa nắm tóc tôi vừa chửi, ông ta cho rằng tôi là người gây ra cái chết của em trai tôi. Nực cười thay, ông ta còn không biết là do bản thân mình đánh đập mẹ tôi nên làm bà bị trầm cảm, rồi giết em trai tôi và tự vẫn
. Đồ hèn nhát Chu Nhược Thanh chỉ biết đứng im nhìn cảnh đó mặt kệ cho tiếng kêu cầu cứu của tôi, lúc đó tôi nhìn anh ta với ánh mắt uất hận tới cực điểm . Về tới nhà, ông ta cầm dao lên, tôi hoảng sợ cầu xin ông ta trong vô vọng, tôi chưa muốn chết, tôi nhất định phải sống sót và rời khỏi ngôi nhà này. Ông ta nâng cao con dao trên tay, phụt một tiếng, máu đỏ thẩm chảy xuống. Nhìn bàn tay đã đứt lìa, tôi gào to, một tiếng hét xé màn đêm yên tĩnh. Nước mắt tôi tuông như mưa, cảm giác bất lực và uất hận của tôi như hòa cùng tiếng hét ấy. Người cha khốn nạn của tôi đã tát vào mặt tôi liên tục, miệng không ngừng chửi rủa bảo tôi là sao chổi, khắc tinh của cả nhà, chỉ xứng đáng làm đĩ. Tai tôi ù đi, không thể nghe thêm những lời nói của ông ta nữa, tôi ngất liệm vì mất quá nhiều máu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro