Văn án: Cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, cha cô là một chủ tịch tập đoàn lớn ở thành phố S, mẹ của cô lại là con gái của một lão đại Hắc bang nhưng chẳng may bà lại qua đời sớm khi cô chỉ vừa 10 tuổi. Lúc mẹ mất cô cũng chuyển sang ở với ngoại công tiếp xúc với đời sớm nên khi lớn lên trong bang cô cũng có địa vị, đến khi cô 16 tuổi cô chuyển lại ở với cha bắt đầu học tập kinh doanh sau hai năm, cha cô lại cưới thêm một mẹ kế về ở chung nhưng mẹ kế của cô lại đối xử với cô vô cùng kì hoặc. Cô lại là hoa đào quanh năm nở rộ..... Thể loại: BHTT, Hiện đại, futanari,.... Nhân vật: Bạch Gia Minh…
Tên edit: Đừng hòng dạy hư tôiTên Hán Việt: 别想带坏我 - Biệt tưởng đái phôi ngãTên cũ: Hệ thống trẻ em hư - 坏孩子系统Tác giả: 萝卜花兔子- La Bốc Hoa Thố Tử.Nguồn raw: Tấn Giang.Với sự giúp đỡ của QT, Dịch ngay, GG....cùng một số anh chị trang web phần mềm trai xinh gái đẹp khác.Thể loại: Vườn trường, Vả mặt, Ngọt ngào, Hệ thống, Chủ thụ, Hài hước bỏ não ra, 1vs1, HE, (chắc là chậm nhiệt).Tình trạng bản gốc: Xong.Tình trạng bản edit: Như tác giảEdit: Xoài chó điên (wattpad xoai_quyt, wordpress quytxoai)…
TÁC GIẢ: Nhục Bao Bất Cật NhụcEdit: ChuBeta: Đang beta lạiTình trạng bản gốc: Hoàn 254 chươngTình trạng edit: HoànGIỚI THIỆU:Mặt người dạ thú điên khùng công x thích dạy đạo lý lạnh lùng ly hôn thụ. Câu chuyện về thiếu niên mắc bệnh tâm thần đặc biệt và bác sĩ lạnh lùng.Niên hạ.Nhắc nhở ấm áp: Cốt truyện yêu đương ngốc nghếch, không theo phép tắc, mìn gì cũng có lại còn rất máu chó, bạn đu bạn giỏi.Chậm nhiệt, chưa giải quyết vấn đề, nghi ngờ phạm tội, bệnh lạ. Nội dung yêu đương là chém bậy chém bạ.Bối cảnh tiểu thuyết là đô thị hiện đại không có thực, câu chuyện xảy ra không nằm trên quốc gia của chúng ta, không ở trong xã hội thật sự, xin đừng KY, xin đừng hô hào nhảy hố, xin đừng khảo chứng, nội dung tiểu thuyết y học chứng bệnh tình hình trị liệu quy chế trị liệu đã để bác sĩ chuyên ngành xem xét, kết quả đánh giá là không hề có thật mà cũng chẳng có tính khoa học, đơn giản là viết bậy viết bạ, KHÔNG THỂ COI LÀ THẬT ĐÂU NHA.Nhắc nhở của editor: CÓ YẾU TỐ RAPE VÀ 7749 HỐ MÌN KHÁC, NẾU CHẤP NHẬN ĐỌC, VUI LÒNG KHÔNG ĐẢ KÍCH TÁC GIẢ!Tag: Niên hạ, tình yêu đô thị, ngược luyến tình thâm.Nhân vật chính: Tạ Thanh Trình, Hạ DưPhối diễn: Nhóm nhân vật phụChủ đề: các đồng chí, xin đừng khuất phục trước khó khăn nhé.Vẫn câu cũ, bản edit chỉ đảm bảo độ chính xác khoảng 80%, nếu có sai sót mong mọi người góp ý thêm, xin cảm ơn!…
Tên khác: Không cóTình trạng: Đã hoàn thànhNguồn: A3 MangaRe-up: xxiamia*Lưu ý*: Một vài hình ảnh bị xóa ở một số chương do bị wattpad cảnh cáo không phù hợp với lứa tuổi :(( Các bạn thông cảmXem sẽ rõ....…
Thể loại: Cổ đại; Trọng sinh; Xuyên không, HEĐộ dài: 171 chươngNguồn: thuvienngontinh.comChuyển ngữ: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khácBiên tập: Tặc Gia, Tiểu Sên Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? "[1] Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.Sau đó... Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại."Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi..." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai."Rốt cuộc, còn... bao lâu nữa?"Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở."Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi".Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh....Có một câu nói rằng:Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không?Tiểu Kiều: "Hừ, súc sinh mới đúng!"...Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.…