Chương XIV - TRÒ CHƠI MÁU LẠNH (phần 2)

Giữa khu rừng rậm tĩnh lặng, từng tia nắng chiều xuyên qua tán lá đổ xuống tạo thành những vệt sáng lập lòe. Lyra đang cẩn thận nâng niu một chùm thảo mộc quý, thứ mùi hương ngọt nhẹ này là manh mối cô tìm kiếm suốt nhiều ngày. Cô cẩn thận cất vào túi da, lòng nhẹ bẫng một niềm vui thầm lặng.

Nhưng rồi... có gì đó là lạ.

Tiếng gió bỗng ngưng bặt. Những cành cây im bặt lay động. Lyra khẽ quay đầu.

Một cái bóng lướt nhanh sau lưng cô.

Trước khi kịp kêu lên, một bàn tay dày và thô lỗ đã bịt miệng Lyra lại. Một giọng nói khàn đặc, đầy dục vọng thì thầm sát tai:

- Tìm thảo dược à? Cũng rảnh rỗi quá đấy, tiểu thư... hay là ta giúp em đổi chút mùi hương khác?

Lyra vùng vẫy điên cuồng, nhưng thân thể mảnh khảnh của cô sao địch nổi một gã đàn ông lực lưỡng? Hắn đẩy cô áp sát vào thân cây, bàn tay dơ bẩn lần xuống cổ áo...

- Dừng... lại... ai... đó... cứu em...

Hơi thở Lyra trở nên rối loạn. Cô run rẩy, gần như tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc gần như mất hết hy vọng, đôi mắt hoe nước của Lyra nhắm nghiền lại.

Một tiếng gọi không thành lời thoát ra từ đôi môi nức nở:

-... Sola...

Ngay lúc ấy-"phụt!"

Một âm thanh sắc lạnh vang lên như xé rách không gian.

Một mũi tên lao tới từ phía xa, cắm phập vào lưng tên đàn ông đồi bại. Hắn trợn mắt chưa kịp kêu lên đã ngã sấp xuống, chết không kịp giãy giụa.

Lyra choáng váng lùi lại, ánh mắt mở to. Cô ngước lên, thấy bóng người quen thuộc từ xa đang sải bước lại - gió thổi tung vạt áo choàng đen của Isolde, mái tóc nàng tung bay như một cơn bão lạnh lùng.

Isolde không nói một lời.

Nàng ném cây cung sang một bên, bước nhanh về phía Lyra, mắt ánh lên thứ ánh nhìn chỉ có thể gọi là... cuồng nộ.

Hắn không chỉ định tấn công Lyra, mà còn... xé toạc áo nàng.

Một bàn tay thô bạo đã xé toạc lớp vải mềm mại trên người Lyra, làm lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần, xước xát và đau đớn. Làn da đó, từng là của nàng, giờ bị biến thành nơi xâm phạm. Sự xúc phạm ấy khiến Isolde không thể chịu đựng nổi nữa.

Môi nàng siết chặt, nắm tay nghền nghẹp. Mỗi bước đi của Isolde là sự tột cùng của sự giận dữ. Nàng lao đến, nhưng trước khi Lyra có thể ngã xuống, đôi tay ấm áp của Isolde đã vội đỡ lấy cô.

Giọng nàng run nhẹ:

- Ta đến chậm... nhưng em vẫn gọi tên ta... Lyra, ta nghe rồi.

Isolde siết chặt cô hơn, như thể muốn bảo vệ nàng khỏi mọi thứ còn lại trên đời này. Cơn giận trong nàng càng dâng cao, ánh mắt đầy thù hận quét qua kẻ đã phạm phải tội lỗi quá lớn.

- Kẻ nào đã cho phép chạm vào em?

Isolde quỳ xuống bên xác gã đàn ông vẫn còn đang lạnh dần. Ánh mắt nàng không rời khỏi Lyra đang run rẩy trong vòng tay mình, nhưng tay kia thì lạnh lùng lật thi thể lên.

Bàn tay nàng siết lại thành quyền. Mọi dấu vết dù là nhỏ nhất cũng không qua được mắt của người đứng đầu gia tộc D'Argenoire.

Áo hắn bị lột lên. Mặt lưng thô ráp, trầy xước... nhưng chính giữa, ngay sau gáy - một vết khắc cháy sém hiện ra.

Isolde nheo mắt.

Dấu khắc của Veylcrest.

Một dòng chữ mờ cháy được nung trực tiếp vào da thịt - một loại dấu ấn chỉ có ở những kỵ sĩ được huấn luyện trong trại ngầm của nhà Veylcrest, thứ mà chỉ tầng lớp hoàng tộc hoặc người có quan hệ đặc biệt mới biết đến.

Sự yên lặng trong rừng như đông cứng lại.

Isolde từ từ đứng dậy, ôm lấy tấm thân đang run của Lyra, phủ áo choàng mình lên đôi vai lộ da thịt trắng xanh của nàng. Giọng nàng vang lên trầm trầm, lạnh đến buốt tủy:

- Không phải trùng hợp. Hắn là người của hắn ta.

Mắt Isolde tối lại, đầy nguy hiểm.

- Rowan Veylcrest...

Lưỡi kiếm báo thù trong lòng nàng đã bắt đầu rút khỏi vỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro