Chương XVII - THEO DẤU MÙI HƯƠNG
Trong thư phòng đóng kín của gia tộc D'Argenoire, Isolde vẫn chưa một lần rời khỏi bàn làm việc suốt hai ngày qua. Mỗi khi cánh cửa khẽ mở, nàng chỉ ngẩng đầu hỏi đúng một câu:
- Lyra, đã tỉnh chưa?
Nhưng câu trả lời luôn là lắc đầu im lặng.
Ở tầng trên cùng của tháp phía Bắc - nơi chỉ có bà vú già trung thành và vài nữ hầu thân tín được phép lui tới - Lyra Aramond vẫn nằm bất động trên chiếc giường gỗ mun phủ ren trắng. Gương mặt nàng tái nhợt, môi khô khốc, hàng mi dài rung nhẹ mỗi khi có gió lùa qua cửa sổ nhỏ.
Thỉnh thoảng, nàng lại khẽ thì thầm trong cơn mơ:
- Thảo dược... bên dưới lớp đất... có thứ không thuộc về rừng...
Bà vú ngồi bên cạnh, tay siết lấy chiếc khăn ấm, thì thầm cầu nguyện. Mỗi một lời mê sảng từ Lyra đều được viết lại và gửi xuống thư phòng ngay trong đêm.
-
Ở một nơi khác, khi hoàng hôn trườn xuống rừng D'Argenoire, cận vệ bí mật của Isolde cưỡi hắc mã, lần theo từng dấu vết mà giỏ thảo dược đã tiết lộ. Giỏ đã khô, nhưng vẫn còn những sợi cỏ dại bám vào đáy, và mùi hương phảng phất - hăng hắc, chua nhẹ - không thuộc về loài cây nào quen thuộc.
Hắn tìm ra một khoảng đất trũng giữa rừng, nơi dấu chân Lyra từng dừng lại. Cạnh một thân cây mục, có dấu vết của dao cắt. Dưới lớp lá khô, là một vệt đất bị đào lên, rồi vùi lại vội vàng.
Hắn quỳ xuống, xới lớp đất ẩm bằng tay không. Đến khi đầu ngón tay chạm phải một túi vải nhỏ thô ráp - hắn sững người. Mở ra, là những mảnh vụn cây và rễ bị cắt không đều. Nhưng giữa chúng... là một viên đá nhỏ đen nhánh, hình tròn như con mắt.
Cận vệ siết chặt tay. Mắt đá như vậy chỉ được dùng trong nghi lễ tà đạo cổ xưa - có khả năng mê hoặc ý chí và gây ảo giác, nếu nghiền ra và trộn với một số thảo dược nhất định.
- Họ không định giết nàng ấy... - hắn thì thầm. - Họ muốn điều khiển nàng.
-
Ngay khi mặt trăng lên cao, trong căn phòng trên đỉnh tháp, Lyra bất chợt bật dậy, thở hắt một hơi như kẻ vừa thoát khỏi vực sâu.
- Isolde...!
Bà vú giật mình, suýt đánh rơi bình nước. Nhưng Lyra không nhìn bà, mắt nàng như nhìn xuyên qua bóng tối.
- Họ chôn thứ gì đó... dưới lớp đất cạnh cây đổ. Em chạm vào... và sau đó, mọi thứ trở nên mờ ảo...
Giọng nàng nghẹn lại, tay run run nắm chặt lấy chăn:
- Có ai đó... đã đứng sau em. Rất gần. Nhưng em không thể quay lại...
Bà vú vội vã đứng dậy, chạy ra ngoài hành lang. Lệnh triệu khẩn cấp lập tức được đưa xuống thư phòng.
Lần đầu tiên sau hai ngày, Isolde đứng bật dậy.
- Nàng đã tỉnh... và nhớ được rồi.
Isolde lao ra khỏi thư phòng, váy áo vướng vào cánh cửa gỗ vẫn chưa kịp mở hết. Cận vệ giật mình, vội cúi đầu tránh sang một bên, nhưng nàng không để ý đến bất kỳ ai. Chỉ có một cái tên trong đầu nàng lúc này.
Lyra.
Tiếng bước chân nàng dội vang cả hành lang lát đá, gấp gáp đến nỗi làm những ngọn nến trên giá tường cũng run rẩy. Tóc xõa tung vì gió lùa. Ánh mắt - một lần nữa - lại hiện lên ngọn lửa cũ, thứ ánh lửa mà nàng đã cố dập tắt sau cái đêm đưa Lyra trở về từ bóng tối.
Khi cánh cửa phòng phía Bắc mở ra, bà vú già vừa bước ra, hai tay vẫn còn cầm bát nước ấm.
Bà nhìn nàng, chậm rãi nói, giọng dịu nhẹ như kẻ đã thấu mọi điều:
- Tiểu thư đã tỉnh, nhưng còn yếu. Người vào đi... ta sẽ không làm phiền.
Nói rồi, bà nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng. Không một tiếng động. Không một ánh mắt tò mò.
Chỉ còn lại Isolde, và Lyra.
Căn phòng mờ nhạt mùi gỗ thông và thảo dược. Gió đêm lùa qua cửa sổ thổi tung mấy sợi tóc Lyra vẫn còn dính mồ hôi. Nàng ngồi dựa lưng vào gối, ánh mắt chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi thấy Isolde - cả người nàng khẽ run lên.
Isolde bước chậm đến. Không còn dáng vẻ nữ chủ cao ngạo thường ngày. Không có vương miện. Không có lời hoa mỹ. Chỉ là một người - đứng trước một người.
Nàng ngồi xuống cạnh giường, bàn tay không dám chạm, chỉ siết nhẹ mép chăn.
- Ta đến hơi trễ... phải không?
Giọng nàng khàn khàn, không như mọi khi. Như thể vừa chạy qua cả rừng đêm, hay vừa đánh mất một điều gì không thể gọi tên.
Lyra nhìn nàng, thật lâu. Đôi mắt nâu nhạt đẫm nước, như sắp tan chảy.
- Không. Người đến... đúng lúc.
Isolde khựng lại, tim nàng như thắt lại bởi câu trả lời giản đơn ấy. "Đúng lúc"-hai chữ nhẹ như gió mà nặng như núi.
Nàng đưa tay, lần này không do dự nữa, nhẹ nhàng đặt lên tay Lyra, cảm nhận làn da còn lạnh, còn run, nhưng vẫn ở đây-vẫn sống. Vẫn là nàng.
- Ta tưởng... đã mất người rồi.
Lyra khẽ lắc đầu, hàng mi dài chớp chớp chậm rãi, như đang chạm lại từng tầng ký ức. Hình ảnh Isolde phi ngựa trong cơn bão đêm, vòng tay siết chặt nàng giữa bao nhiêu hỗn loạn... mùi hương Larmes de Lune vẫn còn quanh quẩn, dịu dàng ôm lấy mọi cơn ác mộng.
- Chỉ có một người mang theo mùi hương ấy... Người đưa ta về, đúng không?
Isolde cúi đầu. Không cần lời xác nhận. Cái siết tay chậm rãi đã là câu trả lời.
- Có giỏ thảo dược... - Lyra thì thầm, giọng đứt quãng. - Xin đừng bỏ qua nó.
- Ta biết, Lyra. Ta đã giao cho người điều tra. Ngươi đã cứu ta khỏi một lần sơ suất...
Lyra mỉm cười yếu ớt.
- Nhưng em không muốn người gặp nguy hiểm. Em sợ... sẽ lại bị bắt, nhưng lần sau, có lẽ... Em không còn đủ may mắn.
Isolde nhắm mắt lại, nắm tay nàng thật chặt.
- Sẽ không có lần sau. Không khi còn ta ở đây.
Gió ngoài cửa sổ vẫn lùa vào, nhưng lần này, cả hai đều không run nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro