Không như định liệu


dạo này hay bật 500 cốt truyện máo chó nghe giải trí nên tui cũng được tiêm tí máo gà để đẻ hàng =)))


Hạ Trì biết vị tú tài nghèo Triều An và muội muội Hạ Yên Chi sớm đã qua lại với nhau, nhưng ngày gã đem sính lễ tới hỏi cưới, đối tượng lại là hắn.

Kẻ nọ còn tự cho rằng bản thân che giấu rất khá, tỏ vẻ thâm tình nhìn hắn, nói nguyện vì hắn mà cả đời này không nạp thiếp. Hạ Trì cười lạnh trong lòng, quả thực rất biết cách hứa hẹn, gã đúng là sẽ không nạp thiếp, cứ trực tiếp đổi chính thê thành người khác chẳng phải xong rồi sao.

Triều An tự biết bản thân hiện tại gia thế lẫn sự nghiệp đều kém cỏi, sợ cưới Hạ Yên Chi về sẽ khiến nàng chịu khổ nên mới cưới hắn - một đứa con bị gia tộc vứt bỏ, để làm đá lót đường cho nàng. Hạ Trì thực sự không hiểu nổi mạch não này, gã hoàn toàn có thể lựa chọn chờ tới khi công thành danh toại rồi đường hoàng rước nàng ta vào cửa, thế nhưng lại nhất quyết phải kéo hắn xuống vũng bùn.

Nghĩ rồi, Hạ Trì đoán chủ ý là của Hạ Yên Chi. Từ xưa đến nay nàng vẫn luôn ôm một mối thù địch mơ hồ với hắn, chỉ cần hắn khổ sở thì nàng liền vui vẻ. Hắn cũng không lạ gì chút thủ đoạn nơi hậu trạch này, hẳn là ngay khi hắn được gả cho Triều An sẽ bị gã lạnh nhạt, bị bà mẫu trút giận làm khó đủ điều, sau đó qua hai năm lại vì lý do không con cái phạm vào thất xuất mà bị hưu bỏ, thanh danh vỡ nát bị đuổi khỏi nhà.

Hạ Yên Chi nghĩ đến đẹp, lại không biết khổ hình trong mắt nàng chính là lối thoát của hắn. Đối với đa phần nữ nhân quả thực những điều trên không khác gì ác mộng, nhưng Hạ Trì lại chẳng phải nữ nhân, thân phận của hắn xấu hổ, địa vị trong Hạ gia còn kém cả nô tài. Hắn đã tưởng cả đời này sẽ bị chôn vùi trong gông cùm xiềng xích, không ngờ vị muội muội thường ngày khiến hắn gặp rắc rối nhiều nhất lại chính là cứu tinh.

Vậy nên hắn rất vui vẻ tiếp nhận mối hôn sự này.

Dù Triều An chỉ là một thư sinh nghèo hàn, so với kẻ bị gia tộc khinh rẻ như hắn lại cao quý hơn hẳn. Hôn lễ của hắn cứ thế nhanh chóng được quyết định, rồi nhanh chóng qua đi. Chớp mắt một cái hắn đã ở trong căn nhà nhỏ có phần tồi tàn của Triều An được vài ngày.

Những ngày này bà mẫu liên tục tìm cách làm khó hắn, nào là bắt hắn chép kinh phật cầu phúc cho phu quân, nói hắn mỗi ngày phải dậy từ lúc trời chưa tỏ, lau dọn quét nhà lo chuyện bếp núc, chuẩn bị sẵn đồ để hầu hạ cho bà cùng Triều An, còn phải làm thêm vài công việc nặng nhọc để kiếm chút tiền lo lót cho đường quan lộ của gã. Nói là cưới tức phụ, kỳ thực chỉ như tìm một kẻ hầu không công.

Trước đây ở Hạ gia hắn cam chịu bởi vì Hạ gia là một gia tộc lớn, muốn hành hạ hắn không thiếu gì cách. Nhưng nơi này chỉ có Triều mẫu và Triều An, không uy hiếp nổi hắn.

Ngoài mặt hắn vâng vâng dạ dạ, lúc chép kinh phật thì cố ý bẻ gãy bút, vò nát giấy rồi văng mực lung tung. Làm việc nhà thì trực tiếp hất đổ chén bát, xé rách quần áo, đụng đâu hỏng đó, nấu ăn cháy khét không ai nuốt nổi, mỗi ngày đều thức dậy từ lúc gà chưa gáy rồi khua khoắng ầm ĩ khiến cho bọn họ không thể ngủ yên. Tóm lại là chỉ cần ép hắn làm việc, hắn nhất định phá cho hỏng bét. Tiền công hắn làm ra cũng giữ chặt, không đưa cho bọn họ tiêu xài.

Bà mẫu tức giận tới hít thở không thông, Triều An chạy tới tìm tra cũng bị hắn vô tình đẩy ngã sõng soài, phải, tất cả đều chỉ là vô tình. Ai bảo hắn là một tráng hán thô lỗ, tay chân vụng về cơ chứ.

Chẳng mấy chốc khắp xóm đều biết Triều An cưới phải hung thần, không ít người thầm cười gã đầu óc có bệnh, khi không lại nhất quyết cưới một kẻ kỳ quái như Hạ Trì. Hiện tại ăn khổ cũng chẳng trách được ai.

Còn hắn mỗi tối đều ngủ rất ngon, không cần phải nơm nớp lo sợ bị những kẻ khác tính kế giở trò. Triều mẫu và Triều An sau nhiều lần bị hắn hố thảm cũng đành coi như trong nhà không tồn tại hắn, tự mình lo liệu qua ngày.

Sau đó Triều An tham dự khoa cử, tuy nhân phẩm chẳng ra làm sao nhưng tài học của gã lại không chê được, đỗ thám hoa rồi nhận chức quan ngũ phẩm tại Quốc tử giám. Tuy nhiên do đã quen thói tằn tiện từ thời nghèo khó, sau khi đổi sang nơi ở tốt hơn Triều An chỉ thuê một vài nha hoàn chăm sóc cho Triều mẫu, còn gã và hắn thì vẫn như cũ ở hai gian phòng khác nhau không người hầu hạ.

Xét thấy Triều An đã có địa vị vững chắc, Hạ Trì cũng bắt đầu hành động. Tuy hắn không yêu thích gì gã, chỗ dựa này hắn vẫn cần. Chỉ cần hắn còn mang danh thê tử của Triều An, kẻ kia đương nhiên chẳng thể bám riết không buông.

Tối hôm đó, hắn đẩy cửa phòng Triều An, gã đang nằm trên giường chưa kịp ngủ thì bị hắn dọa tỉnh, trừng mắt đề phòng nhìn hắn. 'Ngươi tới đây làm gì?'

Vì chưa tiện xé rách mặt với gã, những ngày qua hắn vẫn duy trì nhân thiết thành thật vụng về, lúc này bị Triều An xa lánh thì ủy khuất nhìn gã. 'Phu quân, ta gả tới đây đã gần hai tháng, ngươi vẫn luôn không chạm vào ta.'

Triều An cưới hắn chỉ vì muốn Hạ Yên Chi thỏa mãn tâm tư báo thù, sao có thể thực sự hành phòng. Nhưng cũng như hắn, gã chưa thể trực tiếp ngả bài mà chỉ đành gắng gượng giả vờ. 'Căn cơ ta tại triều đình chưa vững, sợ rằng lúc này sinh con sẽ khiến ngươi chịu khổ.'

'Ta không ngại. Thứ ta giúp được cho phu quân không nhiều, chút khổ cực này có đáng là bao.' Hạ Trì đóng vai hiền thê ngu ngốc tới nhập tâm, ánh mắt kiên định.

Triều An tức giận mà không thể phát tác, còn đang muốn tìm cớ thoái thác thì hắn đã nhanh hơn tiến tới cạnh giường, tự cởi áo ngoài. Mới đầu gã giãy giụa đạp đá loạn xạ, nhưng bị hắn giữ đầu hôn sâu một lúc đã hơi thở gấp gáp từ bỏ chống trả. Hạ Trì liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Triều An, mấy tên xử nam này đối với tình dục đúng là không chút kháng cự. Hắn tới đây là có chuẩn bị, khi thấy hạ thân Triều An vừa run rẩy đứng lên liền đặt nó trước huyệt khẩu của mình, ngồi xuống.

Bị thành vách nóng hổi siết chặt khiến Triều An nhẹ than thở một hơi, khoái cảm chưa từng được trải nghiệm làm đầu óc gã thoáng mơ hồ. Sau đó như nhớ tới Hạ Yên Chi, gã lại đỏ mặt tiếp tục phản kháng, muốn đẩy Hạ Trì trên người xuống. 'Ngươi mau dừng lại, thế này còn ra thể thống gì!'

Sức lực yếu ớt của thư sinh trói gà còn không chặt, dĩ nhiên không lay chuyển được hắn. Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc của Triều An đè xuống giường, cố ý vặn mông để nuốt dương vật vào sâu hơn. 'Phu quân không cần ngại, cứ để ta lo.'

Tư thế xấu hổ này làm cho tôn nghiêm Triều An mất sạch, gương mặt xinh đẹp phủ một tầng hồng vừa là thẹn thùng vừa là tức giận, dương vật phía dưới lại càng lúc càng cứng rắn. Gã hưởng thụ như vậy, Hạ Trì thì không mấy dễ chịu, mỗi lần ngồi xuống đều bị dương vật nhồi cho căng trướng, chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc.

Hắn đẩy nhanh tốc độ vặn mông, cố ý co bóp nộn huyệt để khiến Triều An sớm bắn tinh. Xương hông mảnh mai của gã bị hai cánh mông nặng nề của Hạ Trì đập xuống phát đau, nhưng dương vật lại được chăm sóc đến thoải mái, khóe môi Triều An bất giác tràn ra tiếng rên rỉ. Cổ tay gã bị Hạ Trì ấn chặt trên giường không thể giãy giụa, chỉ biết vô thức ưỡn cao hông để dương vật đâm sâu hơn vào nhục động ẩm ướt kia. Hạ Trì sức lực tốt, nhấp hông vừa nhanh vừa khỏe, mỗi lần đặt mông xuống đều khiến cho Triều An như bị hút cạn linh hồn. Dâm dịch từ âm hộ hắn văng ra không ít, tràn xuống hai đùi nhỏ của Triều An, chẳng mấy chốc hạ thân gã đã bị nước của hắn làm cho ướt đẫm. Sau đó gã chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, dương vật co giật vài cái rồi phun hết tinh dịch vào trong Hạ Trì.

Qua một lúc Triều An mới hoàn hồn, nằm trên giường thở dốc nhìn Hạ Trì mặt không biểu tình đứng dậy, điềm nhiên mặc lại đồ rồi rời khỏi phòng, trước đó còn bỏ lại một câu. 'Phu quân, ngươi nhớ giữ sức, mai ta lại tới.'

Gã cúi xuống, dương vật bán cương của gã vẫn còn dính không ít dâm dịch loáng bóng mà Hạ Trì để lại. Triều An che mặt ấm ức, gã đã bị vấy bẩn, biết ăn nói với Hạ Yên Chi thế nào đây.

Kể từ đó, mỗi tối Hạ Trì đều ghé qua phòng Triều An. Ban đầu gã còn sống chết kháng cự, bị Hạ Trì cưỡi đến bắn tinh vài lần liền trở nên trầm mặc, thậm chí chưa cần đến tối đã lén lút nhìn trộm hắn tắm rửa với vẻ mặt chờ mong. Chỉ là Hạ Trì thường để gã xuất tinh một lần rồi thôi, không có ý định nấn ná thêm, dương vật gã lần nào cũng bị bỏ mặc trong trạng thái cương cứng chưa thỏa mãn. Triều An vừa ủy khuất vừa oán giận, lại không thể mặt dày cầu xin hắn, cuối cùng chỉ biết tưởng tượng ra cặp vú bự cùng thân hình săn chắc của hắn để tự an ủi. Càng như vậy, ánh mắt gã nhìn Hạ Trì càng thêm tăm tối.

Hạ Trì không thèm để ý đống xuân tâm nhộn nhạo của gã, cơ thể hắn vốn khó thụ thai, cũng không biết còn phải làm việc này đến bao giờ.

Tối đến hắn như thường lệ lại cùng Triều An lăn giường, chỉ là lần này không hiểu vì sao cơ thể hắn rất nóng, Triều An đã xuất tinh hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, âm hộ ngứa ngáy chảy nước muốn dương vật đâm vào sâu hơn, càng thô bạo càng tốt.

Không cần nghĩ cũng biết hẳn là tên khốn Triều An này giở trò. Nhưng hiện tại không tiện điều tra hay tính sổ với gã, hắn lại chẳng muốn tự ngược đãi bản thân nên tiếp tục cưỡi trên người gã đưa đẩy mông.

'A- ta vừa mới bắn, vẫn chưa được-' Triều An rên rỉ phản đối, nhưng dương vật lại phấn chấn bừng bừng đứng thẳng.

Bởi vì có hương dược kích thích, Hạ Trì cảm giác làm bao nhiêu cũng không đủ, mỗi lần bị dương vật đâm vào điểm nhạy cảm bắp đùi hắn đều run rẩy, hắn lại giống như không biết mệt vặn vẹo trên người Triều An không ngừng đòi lấy. Gã bắn tinh hết lần này đến lần khác, chưa kịp nghỉ ngơi đã tiếp tục bị Hạ Trì vắt cạn, chỉ có thể thút thít rên rỉ.

'Lão bà ta không chịu nổi, đừng nhanh như vậy, ta sắp bắn!'

Triều An luôn miệng xin tha, nhưng mặt mày thỏa mãn ôm chặt lấy eo hắn củng hông, còn tranh thủ lúc hắn không để ý mà liếm mút ngực nhũ mềm mụp mà gã hằng mong ước đã lâu.

Tới lúc dừng lại, âm hộ Hạ Trì đã tê rần sưng tấy, bị đâm thành một lỗ hổng lớn như chiếc vòi hỏng van liên tục phun ra tinh dịch, giường chiếu hỗn loạn toàn những vết nước loang lổ. Hắn mệt tới không còn sức bỏ đi, trực tiếp nằm cạnh Triều An chìm vào giấc ngủ. Còn Triều An cuối cùng cũng được tận hứng một lần, mơ màng nằm thở dốc tận hưởng dư vị cao trào còn sót lại, dương vật vẫn còn nhếch cao. Gã xoay Hạ Trì lại, gương mặt hắn khi ngủ an ổn, đường nét nam tính góc cạnh khiến cho tim gã đập nhanh hơn. Triều An cắm dương vật vào huyệt động lầy lội khiến cho không ít tinh dịch trào ra, vừa chậm rãi cọ xát vừa úp mặt vào cặp ngực to lớn bất thường của hắn ra sức liếm mút.

Ngày thường Hạ Trì không cho phép gã chạm vào người, trừ lần đầu tiên vì dỗ dành gã nên mới hôn môi thì sau này hầu như không còn bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Đều tại tiểu huynh đệ không chút khí khái của Triều An, chỉ cần trông thấy Hạ Trì đã dựng thẳng, vậy nên hắn cũng chẳng cần tốn tâm tư ve vãn mà trực tiếp ngồi xuống làm tới khi gã bắn thì thôi.

Mặc dù bị hắn mạnh mẽ áp đảo lên giường, mạnh mẽ dùng âm huyệt tra tấn dương vật non nớt khiến cho Triều An vừa xấu hổ vừa thích thú, nhưng chung quy nhìn cặp ngực nhũ to mọng đung đưa trước mặt mà lại chẳng được chạm vào khiến cho gã bị đè nén đến phát cuồng. Càng nghĩ càng giận, Triều An cắn mút luồng thịt đẫy đà trong miệng như chỉ hận không thể ăn sạch hắn, liếm tới khi cả hai đầu vú hắn đều sưng đỏ mới mỹ mãn nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau Hạ Trì tỉnh dậy chỉ thấy cả người đau nhức, ngực bị gặm cắn đầy vết bầm tím cùng vết răng, âm huyệt càng là thê thảm không thể nhìn. Thấy Triều An ngủ ngon nằm cạnh, hắn không khỏi tức giận đạp gã xuống giường. Nhưng nghĩ lại hiện vẫn chưa thể hoàn toàn trở mặt, hắn đành giả vờ lo lắng nhìn kẻ đang ngơ ngác nằm dưới đất, như thể gã tự mình ngã chứ không phải do hắn làm.

'Phu quân ngươi không sao chứ?'

Triều An cảm tưởng như vừa bị một con bò húc trong mơ, ngã trên nền đất lạnh đau điếng khiến gã muốn mắng chửi, nhưng vừa trông thấy cảnh xuân sắc của người trên giường thì bao nhiêu tức giận trong lòng đều tan biến. Gã nhìn chằm chằm vào mật nhũ đầy đặn phủ đầy dấu vết mà bản thân để lại, chỉ thấy cả người khô nóng, vô thức nuốt nước bọt.

Hạ Trì thấy hạ thân gã lại dựng lên, thầm mắng trong lòng một câu cầm thú, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ e thẹn. 'Chúng ta- chúng ta hôm qua túng dục quá độ, vẫn là không nên. Những ngày tới tạm thời ta sẽ không tới đây nữa.'

Triều An mím môi đầy vẻ thất vọng, nhưng cũng không phản đối. Dường như gã đã quên mất lý do cưới Hạ Trì về là để làm gì, mỗi ngày trừ bỏ làm việc thì đều muốn dính nị ở bên hắn.

Nghỉ vài ngày tới khi cơ thể bớt khó chịu, Hạ Trì ra ngoài điều tra loại hương dược mà Triều An đã dùng, tiện tìm đại phu khám sức khỏe. Hắn còn tưởng Triều An sẽ âm mưu hạ độc hoặc ít nhất là bỏ thuốc tuyệt tự cho hắn như bao tên tra nam trong thoại bản khác, nhưng bất ngờ là ngoài thuốc kích tình thì không có bất kỳ chất gây hại nào. Hạ Trì cảm ơn đại phu rồi mua vài liều thuốc giải đề phòng, hắn không muốn mất kiểm soát giống như đêm hôm trước thêm lần nào nữa.

Trên đường về, hắn bỗng bị một bóng người bất ngờ tập kích, khăn tẩm mê dược chụp lên mũi hắn. Hắn nín thở, nhưng cũng lỡ hít phải không ít, tay chân trở nên bủn rủn.

'Hay thật, lợi dụng lúc ta vắng mặt liền vội vã gả chồng, ai cho ngươi lá gan đó?'

Hạ Trì cứng người, là giọng của Hạ Hoằng Dư.

Hắn quay đầu, dường như đã rất lâu rồi hắn chưa thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, cũng không muốn thấy.

Y là con của chính phòng, đại công tử đức cao vọng trọng của Hạ gia, từ bé hắn đã bị coi là vật sở hữu của y mặc y sai bảo. Vì để cuộc sống dễ dàng hơn, hắn hết lòng hầu hạ y. Chỉ không nghĩ sẽ còn phải hầu hạ lên tận giường.

Cho dù hắn chỉ là con của nô tì thì vẫn có chung một nửa huyết thống với y, hắn không chấp nhận nổi chuyện hoang đường này, nhưng phản đối của một kẻ thấp cổ bé họng là vô ích. Còn may chuyện được che giấu rất kỹ, bằng không phu nhân sẽ chẳng để hắn sống.

'Hiện tại ta đã là thê tử của Triều An, ngươi đừng vọng động.' Hắn cố kéo dài thời gian, đảo mắt xem Hạ Hoằng Dư có mang theo người gần đó không. Nếu không thì hắn chạy cũng dễ dàng hơn.

'A, một thám hoa nhỏ nhoi lại có thể làm gì.' Hạ Hoằng Dư cười lạnh, bàn tay gầy đưa lên vuốt ve gương mặt ngưng trọng của Hạ Trì. 'Chờ hắn chết ngươi chẳng phải cũng về tay ta sao.'

Hạ Trì biết y nói được làm được, còn đang tính kế thoát thân thì nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên.

'Ca, ngươi làm gì đó?'

Hạ Hoằng Dư thả hắn ra, mỉm cười nhìn Hạ Yên Chi đang chạy tới. 'Không phải nói ngươi đứng yên chờ sao?'

'Ngươi đi lâu như vậy làm ta lo lắng.' Nàng nũng nịu nói với Hạ Hoằng Dư, ánh mắt lại như vô tình quét qua Hạ Trì trầm mặc đứng cạnh, mày đẹp khẽ chau. 'Ban nãy ta thấy Triều An tìm ngươi.'

Hạ Trì như nhận được ân xá mà vội vã bỏ chạy, đầu óc vẫn còn chếnh choáng, trước khi rẽ vào ngõ khuất hắn vẫn còn thấy được ánh mắt phức tạp mà Hạ Yên Chi dành cho mình. Lại nhìn bàn tay nhỏ của nàng đang nắm chặt lấy góc tay áo Hạ Hoằng Dư không cho y đuổi theo.

Dường như Hạ Trì đã hiểu ra địch ý mơ hồ của nàng đối với hắn rốt cuộc từ đâu mà có.

Đôi huynh muội này, đều là kẻ điên. 



vì tui biết nết mình khả năng cao sẽ lười không viết nốt khúc sau nên tóm tắt nhẹ ở đây luôn, dù sao mục đích của chương này chỉ để viết cảnh bot cưỡi ngựa cực hăng :'>

Hạ Yên Chi yêu Hạ Hoằng Dư, hai đứa này anh em cùng cha cùng mẹ luôn, lại để ý HHD mê Hạ Trì nên đi lừa tình Triều An để chả hốt HT đi giùm =)) rồi định mượn tay TA khử HT, mẻ cứ nghĩ TA là con tó trung thành sai đâu nghe đó nhưng không ngờ chưa được bao lâu TA chạy theo HT luôn

khúc sau nữa thì tui chịu =)) tui hem giỏi viết tu la tràng 🥹🥹 cứ tưởng tượng là 2 thèng top đấu trí đấm nhau tòe mỏ để giành bồ đi còn HT thì tranh thủ C sủi =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro