13
Sáng hôm sau Dohyeon tỉnh dậy trong trạng thái cả người mệt mỏi. Cậu chớp chớp mắt nhìn căn phòng tối om rồi quay sang nhìn đồng hồ trên điện thoại an tâm kéo chăn che đầu ngủ tiếp.
Mới 7 rưỡi thôi.
"Đm bảy rưỡi trễ học rồi!"
Dohyeon đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu hất tung chăn bật dậy phát một nhưng sau đó cơ thể lại tự trượt xuống, tay túm chăn cố nín khóc vì cảm giác đau đớn từ eo truyền đến.
"Trời má cái eo của tôi... Đau quá..."
Chẳng nói đến đi học, Dohyeon cảm thấy bản thân chỉ việc rời khỏi giường thôi cũng không thể đi được. Cậu nước mắt ngắn dài đưa tay mát xa eo, người của cậu chắc chắn là bị Jeong Jihoon phá hỏng mất rồi, sau đó thì não hắn cũng hỏng theo, tự dưng bảo cậu đi quyến rũ đàn ông là sao?
"Biết thế ở lại nhà anh Wangho cho rồi."
"Mà hình như qua có nhờ Hyeonjoon xin nghỉ rồi thì phải?"
Không nhớ rõ lắm nên Dohyeon phải vào check lại tin nhắn. Quả thực là có nhờ rồi, người kia cũng đồng ý rồi luôn.
Không phải đi học làm Dohyeon thư giãn hẳn, thư giãn hơn chút thôi chứ lý do nghỉ học thế này ai lại muốn. Ở lớp bị hai con quỷ kia vồ vào hôn tới tấp, về nhà chưa kịp thở đã bị Jeong Jihoon kéo vào phòng không rõ lý do.
"Thề luôn số mình đen như chó." Dohyeon chống tay vào giường để đứng dậy. Tối qua chưa ăn gì nên giờ tỉnh ngủ là thấy đói, Dohyeon định đặt đồ ăn thì nghĩ đến chuyện shipper thấy mấy vết trên người mình nên thôi, cảm thấy cố lết xác đi nấu ăn cũng không tới nỗi quá sức. Cậu vừa chống tay lên tường cố bò ra bếp vừa cằn nhằn: "Kiếp trước chắc mình phá hủy thế giới."
"May là hôm nay thằng mèo đó còn biết vệ sinh cho mình."
"Không thì bỏ nhà đi cho rồi."
"Mà đây nhà của Jihoon mà nhỉ... Con mèo cam lè đó bỏ đi ngủ nhà bạn gái nhiều quá nên quên mất tiêu."
Không có Jihoon ở đây nên Dohyeon muốn nói gì thì nói, nếu hắn ở đây thì cậu có mười cái miệng cũng không dám hó hé gì cả.
Xin lỗi vì bị hèn.
Đến nhà ăn, Dohyeon thấy đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, bên trên còn có giấy note của Jihoon: Bữa sáng em nấu cho Dohyeon. Nếu anh dậy muộn quá thì bỏ vào lò vi sóng quay lại cho ấm rồi hẵng ăn. Sữa em mua để trong tủ lạnh, là vị anh thích.
"Còn có em bôi thuốc cho anh rồi, xin lỗi vì đã ghen." Dohyeon vô thức đọc mấy dòng cuối thành tiếng, từ cuối vừa hết cậu đã bị chính mình nướng thành cục than đỏ ửng. "Câu cuối ai bảo mà ông viết vô vậy trời?!"
"Có là gì của nhau đâu mà ghen với chả tuông."
Dohyeon giật tờ giấy trên bàn đem dán lại lên cửa tủ lạnh. Đột nhiên nhìn lại những tờ ghi chú Jihoon đã viết cho cậu từ trước đến nay lòng Dohyeon lại dấy lên một câu hỏi mà sẵn bản thân cậu đã tự có cho mình một câu trả lời: Tại sao, từ lúc nào Jihoon đã không còn là đứa em trai dễ thương của Dohyeon nữa?
Có lẽ là tại cậu nhỉ.
Khi những tờ ghi chú ngắn dần, thưa thớt đi rồi dần biến mất, khi Jihoon không còn coi Dohyeon là anh trai thay vào đó là một thứ gì đó mà cậu cũng không thể gọi tên, Dohyeon vẫn vô thức coi Jihoon là đứa em trai đến tuổi nổi loạn và dung thứ cho hắn.
Vậy nên cậu không thể đồng ý lời tỏ tình của Han Wangho.
"Em cũng thích anh lắm." Dohyeon lấy một miếng cơm bỏ vào miệng mình. Quả nhiên đồ để nguội rồi sẽ không còn ngon như lúc nóng. "Nhưng em bẩn quá rồi anh ơi."
Ăn xong, Dohyeon đang rửa bát thì nhận được tin nhắn từ Lee Seungmin. Cậu nhớ đứa nhóc đó là người Choi Wooje đang theo đuổi còn là một trong số những em trai của Han Wangho nên nhanh chóng lau khô tay trả lời cậu.
"Wooje bị hớ rồi."
Dohyeon bật cười. Cậu nghĩ về thằng em tưởng là gà hoá ra là thóc của mình chỉ biết cầu mong rằng không có cú vả mặt quay xe nào như anh Sanghyeok.
"Sau mà lụy người yêu cũ chắc có truyền kỳ hổ phụ sinh hổ tử mất thôi."
Dohyeon ở nhà nhàn hạ chờ drama tới để đọc ai ngờ trên trường còn có drama hay hơn. Đúng là mọi thứ lúc nào cũng bình thường cho đến ngày mình xin nghỉ học mà.
Trên trường, Minseok tự dưng thấy hối hận vì quyết định hôm qua của mình. Từ lúc vào lớp chẳng biết Minhyung đã đứng sẵn ở chỗ Minseok từ lúc nào, cậu ngứa mắt muốn quay xe qua lớp khác chơi thì bị Minhyung kéo lại luôn. Lee Minhyung đến chơi còn mang theo đồ ăn, Minseok ăn được một miếng thì cái đám "cho xin một miếng" kia đã quét sạch cả bàn. Lúc ăn Minseok thấy Minhyung cũng không ngứa mắt, lúc đồ ăn hết thì thấy ngứa mắt tiếp.
"Ngồi chơi xong chưa."
"Chưa. Tớ còn muốn ngồi cạnh bạn đến già cơ."
"Tao không có hỏi mày. Tao thông báo."
Vừa dứt lời Minseok đá Minhyung khỏi lớp trong ánh mắt cầu xin của hắn rồi quay sang Moon Hyeonjun đang tựa lưng vừa nhắn tin với bạn gái vừa ăn bên cạnh cằn nhằn:
"Mày không thấy tao bị hành hạ hay sao mà thảnh thơi dữ vậy?"
"Tao biết thế nào mày chả đá nó đi."
Một bạn học đi đến ôm Minseok phát một, cậu ta dụi đầu vào má cậu vừa than vãn vừa tiện bày kế hoạch:
"Lee Minhyung đó giàu lắm đại ca ơi. Anh dụ dụ thằng đó mua đồ ăn bao cả lớp mình đi."
Moon Hyeonjun từ nãy nhìn Minhyung chiếm vị trí của mình đã khó chịu bây giờ nhìn thằng bạn cùng lớp ôm nấy ôm nể Minseok không chịu được nên đẩy tay cậu bạn kia ra thay tay mình vào vị trí đó. Đám bạn cùng lớp thấy Hyeonjun khoác vai Minseok là điều cực kỳ bình thường, họ nháo lên không phải vì hành động của Hyeonjun mà nhận ra mối quan hệ của hai tên gấu hổ.
"Thằng ngáo kia."
"Hyeonjun cùng hội với Lee Minhyung haha!"
"Tao cùng hội chứ tao đéo bênh nó đâu."
"Hay mày bảo thằng đó cung cấp thêm đồ ăn cho lớp mình đi. Học nhiều đứa nào cũng đói."
"Tao ghi âm gửi nó nhé?"
"Ôi tha con đại ca ơi."
"Bọn mày có ăn là bán anh em dữ lắm."
"Qua chồng cũng đi ăn với trai bỏ em ở nhà còn gì."
"Ôi chồng xin lỗi. Vợ bao chồng ăn đi chồng đi với vợ."
Hyeonjun miệng thì nói tay thì bấm điện thoại nhắn tin dò chuyện với Lee Minhyung. Thằng gấu kia rep rất nhanh, bị đuổi đi mà vẫn vui vẻ cầm điện thoại lắm.
"Ồ." Hyeonjun tựa đầu lên vai Minseok làm con cún sợ nổi hết da gà da vịt, anh nhìn thấy nhưng vẫn bỏ qua nói tiếp: "Hồi đó khóc như chó thề nguyền có chết cũng không yêu Minhyung nữa mà nay đã vả mặt rồi à."
Minseok đẩy Hyeonjun ra khỏi người mình.
"Nó mua chuộc bạn tao, tao không cho nó cơ hội thì lấy đâu ra tiền đánh chén. Từ chối xong nó quỵt tiền thì qua có nước bốn đứa ăn bốc ở nhà."
"Cũng biết học cách lừa tiền người khác rồi ha."
"Lừa đúng người thì cần gì học."
Minseok lừa Moon Hyeonjun đó. Cậu không có lừa Minhyung vì tiền bởi lẽ khi ấy cậu thực sự có chút yếu lòng nên lỡ để tình cảm đi hơi xa. Giống như mấy anh trai chung hội nhỉ?
Nhắc đến người dễ mềm lòng nhất không phải đang nhắc đến Kim Kwanghee đó sao. Anh năm lần bảy lượt kêu không quen, không thân, không yêu Park Jaehyuk nhưng lâu lâu hở ra lại thấy đang đi cùng nhau. Giống như hôm nay, giữa lúc giáo viên giảng bài say sưa, tụi học sinh trong lớp nhìn thấy một Kwanghee và một Jaehyuk đang ôm ấp nhau trước cửa phòng học.
Khi Kim Kwanghee còn đang vật lộn với mấy bài toán chả hiểu gì, anh ngáp ngắn ngáp dài tính nhìn ra ngoài ngắm cảnh thiên nhiên chút cho khuây khỏa thì nhìn thấy bóng dáng ai đó rất quen đang đứng ngoài cửa nhìn vào trong. Một tên nhóc lén lút trông như con golden to bự.
Trời má Park Jaehyuk!
Cũng may Kwanghee vẫn đủ bình tĩnh để giữ câu chửi thề trong suy nghĩ chứ không nói ra thành lời. Anh nhanh chóng xin phép giáo viên cho ra ngoài để dẹp con cún vàng bám như thằn lằn trên cửa trước khi quá trễ. Thấy Kwanghee đi ra, Jaehyuk như trúng phải vàng ngay lập tức lao đến ôm chặt lấy anh. Kwanghee muốn đập lắm rồi nhưng vẫn phải cố bình tĩnh nhìn xem có chỗ nào khuất góc giáo viên không để đứng thuyết giáo đuổi người.
"Đang giờ học sao ở đây?"
"Em nhớ anh." Jaehyuk trả lời tức thì. Hắn không có nói xạo, hắn thực sự rất rất nhớ Kwanghee rồi nên đang học cũng phải xin giáo viên ra ngoài để đến ngắm anh từ xa. Cánh tay Jaehyuk ôm chặt eo Kwanghee, mái tóc mềm mại dụi dụi vào hõm cổ anh nhẹ giọng làm nũng: "Đã một tuần em không được gặp anh và 2 ngày 6 giờ 39 phút 12 giây anh block em trên mọi nền tảng rồi."
"Bộ mày là yêu quái hay gì mà đếm kỹ từng giây thế?"
"Em không phải yêu quái, em yêu anh."
Kwanghee gục mặt vào mái tóc mềm mại của Jaehyuk hít hà mùi bạn trai.
Không sai đâu.
Kim Kwanghee và Park Jaehyuk đang hẹn hò nhưng cả hai phải diễn vai một người theo đuổi bất thành và một người phũ nhưng mấy hôm trước Park Jaehyuk lỡ chọc Kim Kwanghee giận nên anh từ phũ giả thành phũ thật báo hại Jaehyuk phải vừa dỗ vừa xin lỗi mãi.
"Em đúng là golden mà, lớn rồi mà vẫn ngố quá."
"Ngố với mình anh thôi." Jaehyuk ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kwanghee, con golden tâm cơ bắt đầu chuyển sang chế độ làm nũng. "Nhưng mà anh yêu ơi. Đợt collab sắp tới anh chỉ chụp mình em thôi được không?"
Kwanghee nhìn đuôi cún của Jaehyuk sắp vẫy thành chong chóng tre mà bất lực. Đang diễn vai người lạ mà còn đòi anh chụp ảnh đấy à?
"Người ta nghi ngờ đấy."
"Nghi thì mình công khai thôi anh. Hội đồng quản trị của anh duyệt em rồi."
"Thằng nhóc này."
Hai người ôm nhau ở chỗ Kwanghee cho là kín nhưng không ngờ kín đến đâu cũng không thoát khỏi thiên lý nhãn của Son Siwoo. Nãy anh thấy Jaehyuk đột nhiên xin ra ngoài đã muốn hóng rồi, hóng xong thấy hai người ôm nhau nên liền bay vào group bóc phốt cho đỡ quên.
Lee Seungmin học gì không học lại học ngay tính hay bỏ tiết của các anh. Sau khi chốt kèo thành công Seungmin chẳng nghĩ ngợi gì quyết định bỏ tiết Hoá đi thẳng đến phòng hội học sinh luôn.
"Xin lỗi vì đã làm phiền nha."
Cửa phòng hội học sinh hơi hé ra, Seungmin ngoan ngoãn ngó đầu vào xin phép mọi người trước mới dám đi vào. Trong phòng chỉ có vài thành viên năm cuối trống tiết nên vào ngồi, đặc biệt là có Lee Sanghyeok ngồi ghế hội trưởng và Kim Hyukkyu ngồi ghế hội phó ngay sát bên cạnh. Thấy Seungmin tới, Hyukkyu nhanh chóng ra đưa em vào chỗ mình ngồi.
Lee Sanghyeok không biết mặt Lee Seungmin, chỉ biết có một tên nhóc được Kim Hyukkyu cưng chiều nắm tay đưa vào chỗ thì rất khó chịu. Hắn buông điện thoại trên tay cau mày nói với em muỗng ngồi còn chưa ấm ghế bên cạnh:
"Học sinh lớp nào đây?"
"Dạ." Seungmin hơi ngẩng đầu. Bình thường thấy người lạ Seungmin đã ngại rồi, mặc dù có biết mặt Sanghyeok nhưng dù gì cả hai cũng chưa từng nói chuyện đã thế còn có ấn tượng xấu ban đầu với hắn nên Seungmin càng thấy ngại hơi. Cậu nhìn lên rồi lại cúi xuống lắp bắp trả lời: "Dạ em là Lee Seungmin... Học sinh lớp 10A1 ạ..."
"Lee Seungmin à." Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm, ít ra tên nhóc này đang được Choi Wooje theo đuổi nên cũng không gọi là nguy hiểm cho lắm. Nhưng nhìn hai anh em kia cứ chụm đầu vào nhau nói chuyện gì đó mãi Sanghyeok không nhịn được muốn đuổi Seungmin đi. "Đang giờ học mà. Em trốn tiết đấy à?"
"Dạ..."
Chưa chờ Seungmin trả lời Hyukkyu đã lên tiếng thay cậu.
"Là tao gọi em ấy đến đây."
"Ồ. Chắc Kyu quên mất ghế của hội học sinh không dùng để tiếp người bên ngoài nhỉ?"
"Xin lỗi hội trưởng Lee Sanghyeok vì đã quên nhé."
Hội học sinh làm gì có luật đó, Hyukkyu biết Sanghyeok đang bịa chuyện nhưng cũng chẳng rảnh để tranh cãi nên đồng ý coi hắn đúng luôn. Anh vẫy tay bảo Seungmin đứng dậy rồi để cậu ngồi lên đùi mình. Mặc dù Seungmin thấy rất ngại nhưng vì anh lớn yêu cầu nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Nhìn cảnh Hyukkyu cho Seungmin ngồi lên đùi mình mà nguyên nhân chính là do bản thân khiến Sanghyeok cay mà không thể làm gì. Hyukkyu hình như nhận ra Sanghyeok đang vô cùng cay cú, anh nhếch mép cười quyết định chơi mạnh hơn. Mỗi lần Hyukkyu muốn nói sẽ thì thầm vào tai Seungmin rồi bắt cậu làm lại y như vậy với mình.
Sanghyeok tất nhiên là chịu không có nổi. Người trong phòng thấy hắn khó chịu ra mặt, tay điên cuồng gõ phím như đang combat với ai đó. Một lúc sau cửa hội học sinh lại mở ra, người đi vào là Choi Wooje, cậu chống tay vào cửa thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Choi Wooje đang học thể dục. Cậu vừa chạy xong mấy vòng sân thì nhận được tin nhắn đe doạ kèm hình ảnh Seungmin đang ngồi lên đùi Hyukkyu. Não vịt vừa hoạt động đã chạy đến đoạn mất người yêu tương lai vào tay chị dâu tương lai nên tức tốc chạy đến đây. Quả nhiên Lee Sanghyeok không lừa Wooje, cậu vừa mở cửa đã thấy Seungmin ngồi đùi Hyukkyu thì thầm to nhỏ.
Choi Wooje tức giận.
Cậu còn chưa được Seungmin ngồi như vậy đâu!!!
Thấy Choi Wooje, Lee Seungmin như trúng tà. Cậu tròn mắt nhìn Wooje vài giây rồi giật bắn nhảy khỏi người Hyukkyu khép lép đứng một góc.
"Ồ." Hyukkyu nhìn em muỗng nhà mình có hiếu với trai trẻ rồi lại quay sang nhìn thằng trai trẻ mà em mình có hiếu. "Choi Wooje nhỉ? Đang giờ học thì không nên trốn tiết đâu nhé."
Wooje cau mày nhìn Seungmin giả khờ trong góc. Cậu không thèm trả lời Hyukkyu mà nhanh chân bước đến bên cạnh Seungmin định kéo cậu đi thì đột nhiên cánh tay bị anh giữ lại. Hyukkyu gạt tay Wooje khỏi người Seungmin rồi từ từ kéo muỗng nhỏ về phía mình.
"Seungminie là em trai anh."
"Đi học thì làm tốt nghĩa vụ của học sinh đi."
Lee Sanghyeok chỉ vứt lại đúng một câu rồi giả vờ làm ngơ nhìn màn hình điện thoại chẳng biết tắt từ bao giờ. Hắn muốn lên tiếng bảo Wooje đưa Seungmin đi dùm nhưng nói xong là bị Hyukkyu chửi nên phải làm ngơ.
"Đúng rồi." Wooje nhanh chóng gật đầu rồi kéo ngược Seungmin về phía mình. "Bọn em đang có tiết, anh phải để em đưa Seungmin về chứ."
"Seungmin đang đến chơi với anh."
"Nhưng mà..."
"Anh Hyukkyu ơi, Wooje ơi." Thấy hai người sắp kéo mình tách làm đôi đến nơi Seungmin đành lên tiếng hoà giải. "Sắp hết giờ rồi nên em về cùng Wooje nha anh."
"Em muốn bỏ anh à?"
"Đâu có đâu ạ. Tại em sợ giáo viên thấy em mất tiêu trừ em âm điểm á."
Cuối cùng với câu nói của Seungmin, Hyukkyu đành chấp nhận nhìn cậu và Wooje rời đi cùng với nhau. Trên đường đưa bạn về lớp, Wooje cũng tranh thủ bắt chuyện với Seungmin để nghe giọng nói dễ thương của bạn cùng tuổi.
"Seungmin ơi."
"Dạ. Sao vậy Wooje?"
"Giáo viên lại bắt cậu đứng ngoài cửa lớp nữa à?"
"Ừm. Tớ không trả lời được bài nên ăn 0₫ rồi ra ngoài đứng luôn. Xong tớ chán quá nên mới trốn ra chơi cùng Hyukkyu hyung."
"Tội Seungmin quá à. Mà chiều nay cậu có rảnh không?"
"Chiều nay á?" Seungmin nghiêng đầu suy nghĩ. "Chiều nay tớ nghỉ nên rảnh á."
"Vậy cậu có muốn đến thư viện học bài với tớ không? Tớ muốn ôn bài chung với Seungmin á."
"A. Wooje mời thì tớ phải đi rồi."
Chiều hôm nay tất nhiên không chỉ có học bài. Sau khi làm xong bài tập, Seungmin đang cất đồ chuẩn bị đi về thì Wooje nhanh nhẹn lấy ra một bó hoa lớn đặt vào tay Seungmin rồi ôm lấy cậu. Wooje nhanh đến nỗi Seungmin chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra đã thấy trong tay nặng hơn một chút, trên eo cũng có thêm bàn tay của Wooje đặt đó rồi.
"Seungmin ơi."
"Tớ thích cậu."
"Làm người yêu tớ nhé?"
Càng nói cái ôm của Wooje càng chặt, Seungmin mỉm cười, cậu nhẹ nhàng đẩy tay để thoát khỏi cái ôm của bạn đồng trang lứa. Khi Wooje cảm thấy bản thân thất bại rồi, vịt vàng chuẩn bị tinh thần lững thững về nhà thì nhận được cái hôn của Seungmin lên trán mình. Gò má muỗng nhỏ hơi ửng đỏ, sau khi hôn người ta xong liền xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt Wooje.
"Wooje à..."
"Tớ đồng ý."
Buổi học nhóm kết thúc vô cùng thắng lợi cho Choi Wooje. Theo lẽ đó cậu vừa về nhà đã nhảy lên giường khoe chiến tích với các anh.
Park Dohyeon đang nằm nhà lăn vòng tròn trên giường thấy tin nhắn của Wooje cũng phải há hốc mồm trước tốc độ của bọn trẻ thời nay.
Sáng xin thông tin chiều đồng ý lời tỏ tình.
Quá là tốc độ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro