[19]. hối

bạn nhận được tin nhắn mới từ @kyukyuni





——————————————————————————
bạn nhận được tin nhắn mới từ @hyeon_od






——————————————————————————
@hannie_e đã gửi tin nhắn mới tới toàn mấy con nhền nhện






——————————————————————————
"Alo"

Son Siwoo áp điện thoại bên tai, lười biếng trả lời.

"Anh nói thật á!?"

Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng chít thất thanh của thỏ con làm anh này phải lập tức để điện thoại ra xa.
Son Siwoo đưa tay lên xoa xoa lỗi tai có chút đau nhức của mình.

"Mày hét thêm câu nữa tao cúp liền nè?"

"..."

Choi Hyeonjoon nghe thấy vậy biết điều ngậm miệng im lặng một lúc, nhưng em vẫn không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi.

"Thế là thật à?"

"Ừ, đéo đùa"

Vì là anh em chơi chung với nhau rất lâu rồi nên Son Siwoo cũng không giấu.
Vừa nói xong khỉ nhỏ đã nghe thấy tiếng Choi Hyeonjoon vỗ đùi bốp một cái.

"Vãi, vậy là ổng không thay đổi gì luôn?"

Cũng chẳng hiếm lạ gì, đây không phải là lần đầu tiên, người như Han Wangho chính xác là một người bạn tuyệt vời, tính cả bạn tình vô luôn.
Nhưng lại không phải là một người tốt để yêu.
Đơn giản là vì cậu ta mắc bệnh nhanh chán, mọi mối tình của Han Wangho đánh giá một từ thôi, chóng vánh.

Cậu ta cứ quen ai được dăm ba bữa lại thấy thay đổi, căn bản là không đặt tâm vào trong đó.
Nên những người tìm đến Han Wangho một là tình một đêm, hai là cũng tới để chơi đùa.

Nhưng không bao gồm cả Lee Sanghyeok.

"Má, giờ có như trước đâu. Trước toàn quen chơi chơi qua đường"

Choi Hyeonjoon cắn cắn môi, giọng thỏ con rối rắm ghê lắm.

"Đây là Lee Sanghyeok đấy"

"..."

Thì đấy, là Lee Sanghyeok mà.
Chưa nói tới việc anh ta hoàn hảo bao nhiêu, chỉ nhìn các mối quan hệ xung quanh thôi là thấy ít nhiều đều có liên hệ với anh, chính là cái kiểu chơi chung một nhóm bạn, yêu nhau rồi sau này chia tay ấy.
Hơn nửa lý do chia tay cũng chẳng hay ho gì.

Son Siwoo im lặng, dựa lưng về sau thở dài một hơi.

"Có khác rồi"

"Hả?"

"Lần này nó lạ lắm"

Tông giọng của cậu đều đều.
Choi Hyeonjoon đặt chân xuống giường bước đi về phía phòng khách muốn kiếm miếng nước uống, tay vẫn cầm điện thoại.

"Là sao?"

Son Siwoo mím môi, im lặng nhớ lại cảnh tượng ban nãy.

"Tao chưa từng thấy ánh mắt đó của nó...nói sao nhỉ?"

Con thỏ hơi dừng chân một chút, do không bật đèn nên em chỉ biết dơ tay lần mò trong bóng tối theo trí nhớ đi về một hướng.
Son Siwoo ở đầu dây bên kia vẫn đang ngập ngừng.

"Hửm?"

"Ánh mắt vỡ vụn, tràn đầy sự hối hận"

"..."


Cuộc gọi vẫn được treo ở đó, Choi Hyeonjoon dựa lưng vào bàn bếp, đèn đã được bật sáng trưng.
Từng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Anh ấy sao rồi?"

Son Siwoo đang ngồi ở phòng khách, cánh cửa phòng ngủ vẫn đang mở toang để cậu tiện quan sát người bên trong.
Cái cục trên giường chưa từng nhúc nhích chút nào.

"Khóc nhiều quá. Mệt nên ngủ rồi"

"..."

"..."

"Còn cứu được không?"

Hỏi cái câu mà đéo biết nên trả lời sao luôn.
Có lẽ đến chính Han Wangho cũng không biết chứ đừng nói tới người đứng ngoài như Son Siwoo.
Nhưng ít ra khỉ nhỏ vẫn tỉnh táo lắm.

Choi Hyeonjoon im lặng chờ đợi Son Siwoo lên tiếng.

"Nếu mày chịu tổn thương quá nhiều? Thì mày có tha thứ cho người đó không?"

"Cái này không phải nên hỏi anh sao?"

Son Siwoo trầm mặc, cúi đầu nhìn sàn nhà.
Đúng nhỉ, điều này phải hỏi cậu mới đúng, Son Siwoo trải qua vài ba mối tình không ít không nhiều, nhưng lần nào cũng là người khác làm tổn thương cậu trước.
Nhưng người này căn bản là chưa từng lò vi sóng nên chỉ dựa vào suy nghĩ của bản thân mà phán đoán.

Câu nói lúc ấy của Han Wangho vẫn đang vờn quanh tai, nếu chỉ nhìn vào bạn mình thì Son Siwoo khẳng định rằng cậu ta sẽ chẳng thể buông tay đâu.
Nhưng thứ quan trọng ở đây, người quyết định cho tất cả, bây giờ lại trở thành Lee Sanghyeok.

"Nếu là tao, tao sẽ vứt bỏ thứ tình cảm đấy. Đau một lần thôi, cũng không phải là đau cả đời"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro