[36]. nhẹ

bạn nhận được tin nhắn mới từ @owo_son





——————————————————————————
bạn nhận được tin nhắn mới từ @kyukyuni






——————————————————————————
"Gặp được mày khó thật đó"

Không gian ồn ào của quán nhậu, ánh đèn nơi đây có chút mờ ảo, một chiếc bàn trải dài chứa được khoảng mười người.
Lee Sanghyeok ngồi trong đống đó, vẻ mặt lạnh nhạt, xoay xoay cây đũa trong tay.

"Dạo này có chút bận"

"Ai nghĩ đứa mọt sách hồi xưa giờ lại thành người nổi tiếng đâu trời"

Đúng nhỉ, hồi đại học Lee Sanghyeok đúng chuẩn mấy đứa luôn vùi mình vào sách vở mà chẳng thèm quan tâm đến ngoại hình của bản thân, anh ta lúc nào cũng xuất hiện với mái đầu hơi xù, tóc mái loà xoà kèm theo chiếc kính cận hình vuông dày cộp và gu ăn mặc không mấy nổi bật. Thật kỳ lạ khi người này lại chơi thân với Kim Hyukkyu, hội phó CLB truyền thông hoạt động cực kỳ năng nổ ở trong trường của bọn họ.

"Em họ tao thích mày lắm đấy, có muốn tao giới thiệu cho không"

"..."

Một người bạn cười cười, nhìn Lee Sanghyeok đang vân vê ly rượu, mấy năm nay ngoại hình anh thay đổi chóng mặt. Vẫn là khuôn mặt đó những hiện tại nó như được level up lên một tầm cao mới, sắc sảo hơn và mang đầy mùi vị đàn ông.
Lee Sanghyeok nâng mắt nhìn người kia.

"Không cần đâu"

Cậu ta cũng không bất ngờ vì câu trả lời này, chỉ là có hơi thất vọng, sau này tốt nghiệp rồi bọn họ mới ngộ ra tên mọt sách không tí nổi bật ấy lại có gia thế hơi bị ghê gớm, toàn bọn con nhà giàu lặn vô chơi đùa ở giới giải trí thôi.
Hơn nữa cả bốn năm đại học Lee Sanghyeok đều không dính tới yêu đương, như chẳng liên quan đến những thói hư tật xấu được đồn đoán của bọn con ông cháu cha gì hết.

Kim Hyukkyu ngồi ở bên cạnh cầm ly rượu lên nhấp môi, hơi liếc về cái tên ghi rõ có tâm sự trên mặt.
Anh ta nghiêng đầu tỏ vẻ ngẫm nghĩ, tay đặt chiếc ly xuống bàn.
Cạch

"Thế làm sao?"

"..."

"..."

"Lịch trình dạo này có chút dày đặc"

Đến tận lúc này rồi người kia vẫn là muốn giấu diếm.
Kim Hyukkyu thở dài, tông giọng có chút nhẹ nhàng.

"Tao hỏi vì sao mày với Wangho chia tay"

"..."

Lee Sanghyeok im lặng thật lâu, mấy người bạn của họ vẫn đang nói chuyện, cùng nhau uống rượu ở phía xa xa.
Góc chỗ Kim Hyukkyu và Lee Sanghyeok như ngăn cách một tầng với xung quanh, người kia dựa lưng về phía sau, kiên nhẫn chờ đợi bạn mình.

"Hyukkyu à"

Có lẽ đến chính Lee Sanghyeok cũng cảm thấy mệt mỏi, câu chuyện được cất giữ trong lòng mà chẳng thể chia sẻ với ai, nhưng người trước mặt lại là bạn bè chơi thân lâu năm của anh, giữa bọn họ gần như không có bí mật nào hết.
Anh cụp mắt nhìn ly rượu, ngón tay vuốt nhẹ chất liệu thuỷ tinh lạnh lẽo, câu chữ đi một nửa rồi được anh nhẹ nhàng thốt ra.
Hyukkyu à, mày có từng nghe về

"Sự phản bội cao nhất trong tình yêu chưa?"

"..."

Kim Hyukkyu quay sang nhìn Lee Sanghyeok, nụ cười của anh có hơi khó coi.
Nói sao nhỉ?

Nó bất lực một cách đau lòng.

Người trước mặt nhấp môi, có lẽ là đã hiểu rõ tất cả, tông giọng anh ta nhẹ bẫng hỏi lại.

"Mày trách em ấy sao?"

"..."

Lee Sanghyeok cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống cạn, mùi vị đắng chát tràn từ đầu lưỡi chui xuống dạ dày, ngón tay thon dài đặt nó xuống bàn.

"Không. Tao chưa từng trách em ấy"

Anh luôn biết Han Wangho là người như thế nào, cậu ta xinh đẹp, phóng khoáng, một người không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Nhưng Lee Sanghyeok có thể tự tin dùng tình yêu của mình để làm con bướm thích bay nhảy khắp nơi như Han Wangho dừng chân.

Vậy mà cuối cùng sự thật lại cho anh một cái tát đau đớn, Han Wangho đúng là có dừng chân thật, đơn giản chỉ là cậu muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi, sự rời đi của cậu căn bản là Lee Sanghyeok không thể giữ nổi và Han Wangho sẽ chẳng ở lại vì bất kì ai.

"Tao có thể bỏ qua tất cả mọi thứ tiến tới tiếp tục yêu em ấy"

"..."

"Nhưng em ấy đến cả giả vờ lừa tao cũng lười không muốn làm"

Lee Sanghyeok nở nụ cười cay đắng, hơi cúi đầu xuống.

"Là Han Wangho không cần tao trước"

"..."

Kim Hyukkyu im lặng, nhìn người bạn từ nhỏ cho tới lớn luôn tỏ ra bình tĩnh, chín chắn so với bạn đồng trang lứa.
Có lẽ trong cả cuộc đời của anh, từ khi Kim Hyukkyu quen với Lee Sanghyeok đến giờ, những lần mà anh ta thấy người này thất thố, tất cả đều dính tới cái tên Han Wangho.

Lee Sanghyeok yêu người kia tới nỗi, chấp nhận bỏ mọi qua lỗi lầm của cậu, chấp nhận với việc Han Wangho đã phản bội cái tình yêu mà anh coi như tín ngưỡng cuộc đời.

Nhưng mà Han Wangho lại không cần Lee Sanghyeok.

Một câu giải thích cũng không muốn nói với anh, chỉ là "anh biết rồi à".
Han Wangho nói ra lời chia tay thật dễ dàng, vứt bỏ Lee Sanghyeok một cách dứt khoát, như thể những lời yêu, cái hôn họ trao nhau trong bóng tối đều không quá quan trọng, để đến sau này khi nhắc về nó thì bọn họ đơn giản chỉ như những người từng thân quen trong quá khứ mà thôi.

Vậy nên khi Han Wangho quay đầu lại, muốn tìm về thứ tình cảm mà mình đánh mất, thì Lee Sanghyeok có lẽ đã cảm thấy thấm mệt, anh đứng chờ Han Wangho rất lâu chỉ đợi chờ một ánh nhìn thật tâm từ người kia.

Cho tới tận lúc anh chấp nhận buông đôi tay mình ra, Lee Sanghyeok khi đó nhận ra một điều, Han Wangho sẽ không bao giờ thay đổi và trái tim anh không thể tin tưởng cậu thêm một lần nào nữa.
Lee Sanghyeok sợ hãi thứ gọi là tình cảm chân thành phát ra từ người kia.

Dù sao miệng lưỡi của Han Wangho, cũng không phải chỉ có một lần dối lừa.





"Vậy bọn tao đi trước nhé"

Lee Sanghyeok đứng trước cửa quán gật đầu với người bạn cuối cùng trước khi họ lên taxi để trở về nhà.

"Về cẩn thận"

Kim Hyukkyu đi từ trong quán ra sau khi xung phong thanh toán bữa ăn ngày hôm nay, khuôn mặt anh ta trông không có vẻ gì giống như đã uống rượu.
Tiếng bước chân dừng ngay cạnh Lee Sanghyeok, do khu nhà của bọn họ ngược hướng với nhau nên cả hai đều chọn tự mình gọi xe riêng.

Dạo này thời tiết đã lạnh dần thêm, gió mùa thu thoáng mát giờ mang theo chút hơi lạnh khi màn đêm buông xuống.
Không khí trầm mặc bao trùm lấy bọn họ, Lee Sanghyeok hai tay đút túi áo, hơi ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang treo trên bầu trời.
Người bên cạnh quan sát khuôn mặt anh một lúc, giọng nói mang theo tiếng thở dài truyền sang.

"Còn yêu thì có thể cho nhau cơ hội. Dù sao tự dằn vặt trái tim chính mình..."

Kim Hyukkyu đặt ánh mắt nặng nề lên người kia.

"Là một điều rất đau khổ"

"..."

Lee Sanghyeok im lặng, mây đen trên bầu trời kéo tới, từng chút một che lấp đi ánh trăng sáng.

Đôi mắt anh hơi nhắm lại, hít một hơi thật sâu cảm nhận được hương vị lạnh lẽo từ không khí.
Bỗng dưng Lee Sanghyeok nhớ về cái thời điểm mà Han Wangho với anh vừa quen nhau, cậu nhóc xinh đẹp ấy rất thích biển, còn Lee Sanghyeok thì thích ngắm mái tóc người thương bay trong gió.
Chuyện tình của bọn họ khi đó đã từng mãnh liệt như những cơn sóng, từng dịu êm dập dìu trôi nổi và giờ đây nó được dìm xuống đáy biểu sâu, để bóng tối nơi ấy nuốt chửng đi những muộn phiền của cả hai con tim, tới từ một mối tình vẫn còn đang dang dở.

Lee Sanghyeok chậm rãi hé mở mi mắt, ánh mắt anh lúc này vươn chút mỏi mệt, câu hỏi trước đó của Kim Hyukkyu giờ mới thật sự có được câu trả lời.
Chỉ là vẫn tồn tại chút đau nhức âm ỉ tới từ nơi ngực trái.

"Còn yêu..."

Quan trọng đến vậy sao?




——————————————————————————
"sự phản bội cao nhất trong tình yêu"
ảnh chỉ là quá đau mà thôi 😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro