Chap 4: Tấm Vé Một Chiều Đến Quê Hương Xấu Hổ

Trước mặt tôi là đội hình HLE đang xếp hàng lấy đồ ăn. Giờ là lúc diễn xuất đây! Tôi nhanh chóng giữ biểu cảm chuyên nghiệp, bước vào hàng xếp đồ ăn như thể tôi là nhân viên lâu năm.

Nhưng...

"Ơ, cô bé khóc nhè! Em đi đâu mà lạc vào đây vậy?"

Toàn bộ nhà ăn im lặng.

TOANG. TIÊU. SỤP ĐỔ.

Tôi định giả vờ không quen biết nhưng chưa kịp ra tín hiệu cho Wangho thì...Anh ta đã nhanh hơn.

"Mọi người, nhìn xem ai đây này! Đây là người mà tụi mình đã 'giáo dục' tận tình hai lần đấy!"

Cả nhà ăn đồng loạt quay ra nhìn tôi.

Tôi... tôi chỉ muốn tan biến ngay bây giờ!

Tôi giả vờ cười:

"Ơ? Có phải tuyển thủ Peanut không ạ? Em rất hâm mộ anh đó ạ!"

Wangho cười gian manh.

Ngay lập tức, Zeus khoanh tay, nhướn mày nhìn tôi:

"Ya, sao cậu nói chuyện lịch sự với tụi tớ thế? Cậu bị sốt à?"

Tôi ơi, tôi tự vả mình rồi. Trong khi tôi cố tỏ ra bình tĩnh, đồng nghiệp của tôi bỗng nhiên hỏi:

"Ủa, mọi người biết staff mới này sao?"

Chết rồi, đây không phải kế hoạch!

Tôi đang loay hoay tìm cách xoay chuyển tình thế thì Zeka—Tên phản bội số một, nở nụ cười gian:

"Tụi em không chỉ biết cô ấy. Để em kể cho mọi người về lần gặp đầu tiên cực kỳ 'đáng nhớ' của chúng em với em ấy nhé!"

Khôngggggggggggggggggggg!

Tôi quay sang nhìn Zeka, ánh mắt cầu xin "Hãy tha cho em!". Nhưng không, cái miệng của anh ấy chạy nhanh hơn cả tốc độ của một con Lucian xanh tím.

"Mọi người sẽ thích câu chuyện này lắm!"

Và thế là, tôi, người định gây bất ngờ, đã trở thành người bị sốc mạnh nhất.

💭 Bài học rút ra:

Không bao giờ tin tưởng Wangho. 

Không bao giờ tin tưởng Zeka. 

Không bao giờ cố gây bất ngờ khi mình là người có quá nhiều bí mật. 

Nếu có thể, hãy lắp cửa sập ngay dưới chân để thoát hiểm trong tình huống xấu hổ này.

Ngày đầu tiên đi làm của tôi... đã trở thành ngày đầu tiên tôi muốn nghỉ phép.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro