42.(Gumayusi) Thương
Ngay từ ban sáng, khi ánh mặt trời còn chưa xuyên nổi qua lớp sương mỏng bảng lảng trên những toà cao ốc ở Gangnam, em đã vội vã kéo khóa áo khoác, ôm tập hồ sơ và đồ ăn nhanh bước vào thang máy của toà nhà T1. Tiếng “ting” báo hiệu lên tầng kèm tiếng cửa thang khép lại sau lưng cũng không át nổi cảm giác nôn nao đang cồn cào trong lòng ngực em. Hôm nay là ngày thi đấu, một ngày mà chỉ cần đặt chân vào văn phòng sớm hơn thường lệ một chút, cũng đã có thể cảm nhận được thứ không khí căng thẳng đậm đặc của những trận đấu lớn.
Lịch trình cá nhân và đội hình LOL sẽ được gửi đến cho quản lý riêng của từng tuyển thủ 6 tiếng trước trận, như một nghi thức quen thuộc nhưng không bao giờ thôi khiến tim em đập nhanh hơn bình thường.
Em vừa là quản lý riêng của Minhyeong, vừa là bạn gái anh, thế nên em hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác chờ đợi ấy. Nó vừa hồi hộp, vừa lo âu, vừa rộn ràng như thể chính em mới là người sắp lên sàn thi đấu.
Em bước nhanh về phía phòng làm việc, đặt đồ đạc xuống bàn chưa đầy ba mươi giây đã mở laptop, truy cập mail nội bộ của đội. Tin nhắn từ chị Moon hiện lên ở đầu hộp thư, đề mục vỏn vẹn vài chữ:
[MATCHDAY T1-HLE] Line-up + Personal Schedule.
Em click mở không chần chừ.
Ánh mắt em lướt nhanh trên những dòng đầu tiên, phần giới thiệu ngắn về trận đấu hôm nay, giờ tập trung, giờ di chuyển, giờ check-in tại LCK Park. Mọi thứ vẫn vậy.
Cho đến khi em lướt xuống phần chính: Đội hình ra sân hôm nay.
Top: Choi "Doran" Hyeonjoon
Jug: Moon "Oner" Hyeonjoon
Mid: Lee "Faker" Sanghyeok
Sp: Ryu "Keria" Minseok
........
Bot: SHI "SMASH" GEUMJAE
Ngay khoảnh khắc cái tên cuối cùng xuất hiện, thời gian như ngưng đọng.
Lông mày em nhíu chặt, không vì tức giận mà vì sự thất vọng cuộn lên từng đợt như sóng ngầm. Trong lòng em lúc này, mọi thứ như bị kéo xuống đáy, âm thanh trong văn phòng bỗng trở nên nhạt nhòa, mờ đi cả tiếng gõ bàn phím của đồng nghiệp bên cạnh, cả tiếng thở dài khe khẽ từ ai đó gần đó, như thể thế giới xung quanh đã vặn nhỏ âm lượng, chỉ còn tiếng tim em đập thình thịch, buốt nhói, khó chịu.
Lại lần nữa. Không có tên của Minhyeong.
Lại là Smash. Lại là cậu em đội trẻ mới đôn lên, người mà em vẫn luôn cố gắng tôn trọng để giữ đúng vị trí công việc của mình, nhưng thật lòng, hôm nay em chỉ muốn gạt phăng sự công bằng ấy mà hét lên: “Minhyeon của tôi thì sao?”
Không phải lần đầu. Nhưng là lần khiến em buốt lòng nhiều nhất.
Vì hôm nay là trận với HLE, một đội tuyển toàn siêu sao, một trận đấu được cả giới chuyên môn và người hâm mộ trông đợi. Một trận đánh lớn, nơi từng vị trí đều có thể trở thành điểm then chốt quyết định thắng bại.
Thế mà ban huấn luyện lại một lần nữa... chọn SMASH – tân binh mới toanh, kinh nghiệm thi đấu LCK chưa đầy một mùa giải, thay vì Minhyeong-người đã tập luyện suốt cả tháng qua như một cỗ máy không ngừng nghỉ.
Em không dám thốt ra những gì mình nghĩ. Không phải vì sợ, mà vì em biết công việc của em là giữ bình tĩnh, là hỗ trợ, là tiếp sức, chứ không phải là người gào lên giận dữ. Nhưng trong lòng em thì đang loạn cả lên, câu chữ như găm vào tim.
“Họ điên cả rồi à...?”
Chỉ là một câu thì thầm trong đầu, mà cũng khiến em thấy tội lỗi. Nhưng em không thể không nghĩ như vậy. Minhyeong của em, anh đã chăm chỉ bao nhiêu, kiên nhẫn bao nhiêu, chịu đựng bao nhiêu sự hoài nghi từ truyền thông, và thậm chí cả trong chính nội bộ đội tuyển, chỉ để có một cơ hội chứng minh mình trước một trận đấu quan trọng. Và giờ... một lần nữa, cơ hội ấy bị gạt khỏi tầm tay anh.
Em nhớ rõ hôm qua, sau buổi tập kéo dài đến gần 1 giờ sáng, anh vẫn ngồi lại phòng training, mắt dán vào màn hình, tay cầm bút đánh dấu lại từng chi tiết nhỏ trong trận đấu của HLE. Khi em lặng lẽ bước vào đưa hộp cơm tối muộn, anh còn cười nhẹ
“Anh nghĩ mai chắc có slot đấy. Họ để anh scrim mà, chắc là có khả năng ra sân.”
************
12 giờ trưa
Chiếc xe chở ban huấn luyện và nhân viên lăn bánh rời khỏi trụ sở công ty. Em ngồi ghế cuối cùng của hàng xe, tay ôm túi tài liệu áp sát vào ngực như đang giữ chặt một điều gì đó quý giá hay đúng hơn là một niềm trĩu nặng mà chính em cũng không dám lật mở.
Thường thì mỗi buổi thi đấu, đội chỉ cho khoảng ba đến bốn người thuộc khối quản lý và hậu kỳ theo xe.
Nhưng hôm nay, em đã năn nỉ chị Moon bằng mọi lý do có thể, từ “em cần theo dõi thể trạng của tuyển thủ Gumayusi”, đến “em sẽ ghi chú lại hành vi tập trung thi đấu của các tuyển thủ”. Cuối cùng, chị ấy chỉ thở dài rồi gật đầu: “Biết là rồi. Lên xe đi.”
LOL Park sáng nay vẫn tấp nập như mọi ngày có trận đấu. Fan đứng xếp hàng dài, bảng hiệu phát sáng đủ màu, mùi cà phê từ quầy gần cửa phả ra nhẹ nhẹ. Nhưng em chẳng còn tâm trí để ngắm nhìn gì nữa. Em chỉ cúi đầu, lặng lẽ theo bước các anh staff vào khu vực hậu trường. Phòng chờ của em ngay sát vách với nơi huấn luyện viên và Minhyeon đang ngồi. Chỉ cần nghiêng người qua hành lang ngắn có bức cửa kính, là có thể nhìn thấy rõ hình bóng quen thuộc ấy.
Và em đã nhìn.
Minhyeon của em, người con trai ấm áp với nụ cười luôn khiến em tan chảy giờ đang cúi đầu mân mê chai nước trên tay. Ngón tay khẽ gõ nhịp lên thân chai nhựa, từng cái một, rất đều đặn. Anh không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào màn hình lớn đang chiếu lại trận đấu vừa rồi của đội trong phòng chiến thuật. Khoé môi anh nhích lên một chút, như muốn cười nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt khiến em nghẹn cả lòng.
Đó không phải là ánh mắt của người đang theo dõi, mà là ánh mắt của người đã bị bỏ lại.
Ván 1 kết thúc sau 32 phút. Không một sự vùng lên nào đáng kể. Những pha giao tranh rời rạc, macro rối loạn, và gần như không thể nhìn thấy dấu ấn gì từ vị trí xạ thủ. Em nghe được cả tiếng thở dài của coach phía bên kia tấm kính. Không phải giận dữ. Mà là thất vọng.
Ván 2 bắt đầu. Em vẫn đứng đó, như hoá đá. Bụng dưới quặn lên từng đợt khi thấy con bài Kalista của Smash bị bắt lẻ. Không một pha xả sát thương nào ra hồn. Không một lần tận dụng vị trí, thua xa so với Viper phía bên kia. Như thể vị trí đường dưới không tồn tại.
25 phút. Ván đấu thứ 2 kết thúc. 0 – 2. Không lời biện minh. Không thể chối cãi. Một thất bại hoàn toàn.
Khoảnh khắc màn hình hiện lên dòng chữ "Victory" dành cho đối thủ, em vẫn không dời mắt khỏi Minhyeon.
Anh không nhìn sang em. Nhưng em biết, từng phút trôi qua, anh đều đang cắn răng chịu đựng một nỗi đau lặng lẽ: đau vì không được ra sân, đau vì đội thua, đau vì bất lực, và đau vì không thể làm gì khác ngoài ngồi đó như một cái bóng.
Em quay đi. Mắt cay xè. Không phải vì tức giận. Không phải vì ai làm sai. Mà vì cảm giác bất lực, chua xót và thương đến muốn bật khóc.
Minhyeon đã luyện tập bao nhiêu ngày? Đã đổ mồ hôi bao nhiêu trận scrim? Đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần chỉ để rồi khi cần nhất, người ta lại chọn một ai đó khác… và nhận lấy một thất bại cay đắng?
Em cắn môi thật mạnh để không bật thành tiếng. Tim em như muốn vỡ ra từng mảnh nhỏ. Vì nếu em đau đến thế này, thì Minhyeon của em, đang chịu đựng đến cỡ nào?
**********
Cánh cửa phòng nghỉ bật mở khi kim đồng hồ vừa nhích qua con số 3. Em đứng chờ sẵn ở hành lang từ lúc nào chẳng rõ, tim thắt lại từng nhịp, mắt chẳng rời khỏi bóng người quen thuộc đang từ từ bước ra từ bên trong, Minhyeong của em.
Anh cúi đầu, bước chân lặng lẽ như không muốn ai để ý. Bộ đồng phục thi đấu vẫn trên người, nhưng vẻ sắc bén và niềm kiêu hãnh thường ngày đã không còn vương lại chút gì. Ngay cả mái tóc mà em từng chải nhẹ cho anh buổi sáng hôm nay giờ đây cũng rũ xuống, hơi xộc xệch như chính tâm trạng của người con trai ấy.
Anh đi ngang qua em, chưa kịp ngẩng lên, em đã gọi khẽ
“Minhyeong à…”
Tiếng gọi ấy run như gió lướt qua mặt hồ, nhỏ thôi, dịu thôi, nhưng đủ để Minhyeong dừng lại.
Anh quay đầu.
Ánh mắt chạm vào nhau chỉ trong một giây. Nhưng tim em đập mạnh đến nghẹt thở. Cảm giác như từng nhịp, từng nhịp đều đang phản chiếu nỗi buồn của anh, sâu, tĩnh, và lặng đến mức khiến em chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy anh mà khóc.
“Em… cũng tới à?”
Anh hỏi, giọng khàn khàn như vừa nuốt xuống trăm nghìn uất ức.
Em gật đầu, không dám nói gì thêm. Vì nếu mở miệng lúc này, em sợ nước mắt sẽ rơi mất.
Minhyeong khẽ cười. Nụ cười yếu ớt đến mức em muốn ôm lấy vai anh, lắc mạnh mà hét lên
"Đừng cười nữa, em biết anh đang đau lắm mà!"
Anh ngồi xuống chiếc ghế sắt ngay hành lang, em ngồi xuống cạnh anh. Không ai nói gì. Chỉ có một khoảng lặng nặng nề bao trùm.
Một lúc sau, anh lên tiếng, chậm rãi
“Hôm nay đáng ra anh nên được vào sân. Không phải vì anh hay hơn… chỉ là… anh đã chuẩn bị cho trận gặp HLE khá lâu…”
Em siết nhẹ bàn tay anh đang đặt trên đùi. Lạnh. Lạnh lắm. Như thể máu trong anh đang đông cứng lại bởi những lần hy vọng rồi thất vọng, những buổi scrim đầy nhiệt huyết rồi bị thay tên, những lần khẽ khàng gật đầu trước quyết định của huấn luyện viên trong khi tim đang rạn ra từng vết.
“Em biết.”
Em thì thầm, mắt em vẫn không ngừng dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt anh.
“Em biết mà. Em nhìn thấy hết. Từng ngày, từng buổi tập.”
Anh im lặng. Tay vẫn không rút khỏi tay em, chỉ hơi nắm chặt lại.
“Anh không tức.” – Anh nói.
“Anh chỉ buồn. Buồn vì không được chứng minh điều gì cả. Buồn vì phải ngồi đây nhìn team thua mà không làm được gì… Buồn vì…”
Giọng anh nghẹn lại
“...anh thấy mình vô dụng quá.”
Chữ “vô dụng” từ miệng Minhyeong rơi xuống như lưỡi dao. Cắt vào lòng em. Sâu. Rát. Đau đến không thở nổi.
Em xoay người lại, hai tay nâng mặt anh lên.
“Anh không vô dụng.” – Em nói thật rõ từng chữ.
“Anh chỉ chưa có cơ hội đúng lúc. Nhưng em biết, em biết rõ hơn ai hết… anh giỏi đến mức nào. Minhyeong của em chưa từng thiếu tài năng, chỉ thiếu một người đủ can đảm tin tưởng và để anh toả sáng.”
Nước mắt em trào ra, nóng hổi. Em không muốn khóc, nhưng em không kìm được.
Minhyeong vươn tay, lau đi giọt lệ trên má em. Bàn tay ấy vẫn là bàn tay dịu dàng mà em đã yêu từ những ngày đầu, khi anh còn là cậu bé đội trẻ luôn mỉm cười với em trong căn phòng scrim nhỏ, còn em thì vừa học vừa làm thực tập sinh, chưa biết đời sẽ đưa mình đi đến đâu.
“Xin lỗi vì đã để em thấy anh như thế này…” – Anh cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng.
“Đừng nói xin lỗi.” – Em lắc đầu.
“Hôm nay em đến không phải để nhìn anh thắng hay thua. Em đến chỉ để đứng bên anh, khi tất cả mọi người quay lưng lại.”
*********
Tui hok có tìm lại đc bà reg chap Guma nên đại đại vậy đi nha.
Thề là trận chiều nay dính vào đúng hôm toi đang ốm thế nên là xem xog bị mệt x1000 ấy. Tui nhớ Gumi lắm lắm ròi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro