Mùa Trà Nở(Peanut) 1


"Nếu em già, da nhăn nheo hết rồi, anh còn yêu em không?"

Cô hỏi trong một chiều nắng tắt. Gió lùa qua tán cây, đuôi mắt cô cong lên vừa đủ để giấu đi nỗi lo lắng.
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhìn cô thật lâu.

"Nếu em già, thì anh sẽ già cùng em."
"Nếu em quên mất tên anh, thì anh sẽ kể lại câu chuyện từ đầu."
"Nếu em không còn gọi được 'Anh nè', thì anh sẽ gọi hộ em. Gọi cho cả hai."

Cô cười, rồi khóc. Vì tin.

Nhưng cuộc đời không hỏi ý kiến.
Cô đi trước.
Anh ở lại.

Những năm sau đó...

Anh sống như chiếc bóng.
Một mình trong căn nhà cũ. Không livestream. Không đấu giải. Không ai biết Han WangHo đã từng là ai.
Chỉ có người hàng xóm già kể rằng: mỗi chiều, ông ấy đặt hai tách trà trước hiên. Một tách không bao giờ uống.
Một chiếc ghế trống.
Chờ ai đó gọi về:

"Anh nè..."

Và rồi...

Khi tim anh ngừng đập ở tuổi 86, người ta tìm thấy một bức thư giấu trong quyển sách mòn gáy:

"Kiếp sau nếu có, em hãy tìm anh trước nhé. Để anh không phải đợi lâu nữa."
Han WangHo (ngồi một mình, tay cầm chiếc khăn choàng em từng dùng):
"Em hứa là chôn chung mà...
Vậy mà lại đi trước, không đợi anh."
Anh cười nhẹ, mà giọng khàn nghẹn lại. Không còn run vì tuổi già, mà vì nhớ
"Trà nguội rồi. Như lòng anh nguội từ cái ngày thiếu tiếng em càm ràm..."
Anh khẽ vỗ vào ghế bên cạnh
"Ngồi xuống đi. Dù chỉ là gió. Anh vẫn đợi em ngồi xuống mỗi chiều."

Anh mở cuốn sổ tay cũ, nơi từng viết tên các chiến thuật Liên Minh, giờ chỉ còn những dòng thư gửi người đã mất.
Trích nhật ký – trang cuối cùng:

Em à,

Anh vẫn ngồi đây, đúng cái ghế cũ, với cái tách em thích rót trà cho anh.
Hoa trước mộ em hôm qua nở rồi đấy. Anh để thêm một đôi dép mới cạnh mộ, như em từng than rằng mùa đông chân lạnh quá.

Hôm nay trời trở lạnh. Nhưng trong lòng anh... chưa bao giờ ấm lại từ ngày em đi.

Em biết không?
Anh từng là một tuyển thủ giỏi, một người nổi tiếng...
Nhưng giây phút khiến anh tự hào nhất—là khi được làm chồng em.

Nếu có một kiếp sau...
Em đừng gọi anh là tuyển thủ nữa.
Gọi anh là 'người chồng của em'.
Là được rồi.

Anh đặt cuốn sổ xuống. Lặng im.
Rồi ngước nhìn bầu trời chiều đang loang ánh vàng nhạt.

"...Đợi anh nhé.
Chỉ thêm một đoạn thôi.
Rồi mình...
...sẽ chôn chung thật sự."

Tình yêu không chết đi khi một người ra đi.
Tình yêu chỉ chết... nếu người còn sống không còn nhớ.
Nhưng anh ấy—Han WangHo—nhớ.
Và sẽ nhớ... đến tận hơi thở cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: