Bạn cùng phòng

Bạn cùng phòng

Cam Vọng Tinh cảm giác mình muốn chết.

Cậu lôi hết quần áo của Lợi Lộ Tu treo trong tủ, nội y áo sơmi quần soóc đều bị cậu ném hết ra, thậm chí đi vào phòng vệ sinh lôi cả quần áo dơ chưa kịp bỏ vào máy giặt, hết thảy đủ loại hình dáng chất liệu bị ném lên giường thành một đống, đây chính là Omega xây ổ trong kỳ phát tình. Một bên thút tha thút thít ở trên di động đánh chữ phát tin tức, một tay vươn đến cầm một bộ y phục đưa lên mũi ngửi ngửi.

Mùi nước hoa vẫn còn lưu lại.

"Người cứu mạng a. Có cái gì bi thảm hơn so với một thiếu niên 21 tuổi đang phát dục lại không có Alpha ở bên, chỉ có thể ngửi quần áo hắn không?"

Cam Vọng Tinh nỗ lực ngửi mùi nước hoa quen thuộc của Lợi Lộ Tu còn sót lại, nhàn nhạt, từng tia từng sợi, làm người ta an tâm, hắn vốn có khí chất trầm tĩnh, tưởng chừng không thú vị nhưng lại rất ôn nhu.

Mùi vị của một Alpha.

Lần đầu tới thành thị cậu mê mê mông mông bị mang tới bệnh viện, mông lung mà nhìn mình bị hút ra một ống máu, bác sĩ kỳ quái đến gần cùng cậu nói chuyện phiếm, Cam Vọng Tinh cánh tay còn quấn bông gòn trên gáy đột nhiên cảm thấy đau nhói.

Như là muỗi cắn thôi, nhưng là muỗi độc.

Cam Vọng Tinh có thể rõ ràng cảm giác được có kim đâm vào tuyến thể của cậu, bộ vị nhạy cảm bị xâm phạm làm cho nam sinh viên lập tức xù lông lên, bị kích ứng mà từ trên ghế nhảy lên một cái.

Bác sĩ cầm khay hình vuông nho nhỏ thấy nhưng không thể trách mà rời đi.

Lợi Lộ Tu đang ngồi bên cạnh từ miệng thoát ra một tiếng cười nhẹ. Cam Vọng Tinh hoàn hồn, mang một loại biểu tình trinh tiết bị đoạt cứng ngắc cùng xấu hổ giận dữ nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn về phía Lợi Lộ Tu.

Lợi Lộ Tu hiền lành mà cúi đầu, lay lay điện thoại di động trên tay:

"Video buồn cười."

"Lão, Lợi, anh, vì, sao, không phải, lấy mẫu"

"A! Tôi tháng trước mới vừa kiểm tra qua."

Lợi Lộ Tu như trước rất hiền lành mà cúi đầu khen đội vũ công nữ nhảy múa trong video, sau đó giãn vai cổ nói:

"Bệnh viện ấy à, chính là nơi lấy đi tự ái của người trưởng thành."

Cam Vọng Tinh tâm tình vẫn còn kích động chưa nghĩ ra đáp lại thế nào, chỗ kim đâm vào vẫn còn máu chảy ra, chắc phải một tuần mới tan mất.

Lợi Lộ Tu là bạn cùng phòng của Cam Vọng Tinh, một Alpha chất lượng tốt rõ ràng chưa già lại thời thời khắc khắc quảng cáo rùm beng thanh xuân của hắn sớm đã đi xa, Lợi Lộ Tu đã ở đây gần 7 năm rồi, nói về tuổi tác, đừng nói Cam Vọng Tinh phải gọi Lợi Lộ Tu một tiếng ca, gọi bằng chú cũng không quá đáng.

Nhưng Cam Vọng Tinh cho tới bây giờ không có kêu qua. Từ lần đầu tiên gặp mặt, luôn là Tiểu Lợi, lão Lợi, Lợi lão sư gọi toàn bộ, thẳng đến khi Lợi Lộ Tu ném ra một câu:

"... Lôi kéo làm quen cũng không thể giảm tiền thuê nhà."

Nhà trọ vốn là một mình Lợi Lộ Tu thuê, bởi vì gần đây làm ăn có chút khó khăn nên mới lên mạng kiếm người thuê cùng. Lúc mới vừa nhìn thấy Cam Vọng Tinh Lợi Lộ Tu thật cao hứng, dù sao không có ai không thích người đẹp, đối phương là một người tuổi còn trẻ lại không có nhiều kinh nghiệm, ở cùng cũng không có vấn đề gì.

Nhà trọ không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, ở trên tầng cao nhất. Phòng ngủ, phòng cho thú cưng, phòng khách, ở cầu thang cũng có một phòng là thư phòng kiêm phòng làm việc, còn có phòng bếp, buồng vệ sinh cách âm. Tháng trước Lợi Lộ Tu vừa mới đem chú chó săn lông vàng của mình tặng cho người khác, mất thêm một tuần tỉ mỉ quét sạch phòng, lại mua thêm một ít đồ mới, sau đó mới đăng tin tìm người thuê cùng.

Cam Vọng Tinh là vị khách thứ tư của Lợi Lộ Tu, người thứ ba là tính cách không hợp nhân phẩm cũng không tốt, Lợi Lộ Tu hy vọng đối phương không đến mức khiết phích thì chí ít cũng biết sạch sẽ cơ bản, càng không thể hiểu được một Omega... Tìm đến một Alpha mướn chung, muốn làm gì?.

Là bởi vì hắn thời điểm đăng tin thuận tiện up cả ảnh bản thân lên sao?

Đến phiên Cam Vọng Tinh Lợi Lộ Tu mọi thứ đều rất hài lòng, ừm, mặc dù cậu cũng là Omega. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, người thoạt nhìn như ánh mặt trời tỏa sáng, mặc dù có chút ngốc nghếch nhưng lúc nào cũng tinh thần phấn chấn, quan trọng nhất là cùng nhau sinh hoạt tương đối dễ dàng. Theo Lợi Lộ Tu gần đây quan sát, trong xã hội Beta không có tiếng tăm gì dần dần lời nói có trọng lượng sau đó lại có vẻ khoe khoang, thường đối với Alpha cùng Omega không có quá nhiều đồng tình.

Lợi Lộ Tu luôn luôn không keo kiệt đem bản thân ví như mèo, có lẽ là một chú mèo đến từ nước Nga hình thể hơi lớn một chút, tính tình hơi hung mãnh một chút. Trong quán cà phê sau khi Cam Vọng Tinh xác nhận mình phỏng vấn thành công hoạt bát ghé vào bên tai hắn nói chuyện, Lợi Lộ Tu dùng muỗng khuấy cà phê, thỉnh thoảng gật đầu, "Ừ ", bị Cam Vọng Tinh nói "Lợi lão sư anh thật lạnh lùng a."

Cam Vọng Tinh không biết là hắn bình thường ngay cả "Ừ" cũng lười trả lời. Nói nhiều, sai nhiều, là Lợi Lộ Tu trong xã hội sinh tồn học được, huống gì Lợi Lộ Tu vẫn tự biết mình, là một người mẫu đẹp trai mặt lạnh, hắn cười lên ít nhiều có chút ngu ngốc, nhiếp ảnh gia tan vỡ mà hướng hắn hô to, không nên cười.

. . . Cho nên tốt nhất là không cười.

Nửa giờ sau hắn mới đọc được tin nhắn của Cam Vọng Tinh, tin nhắn gửi đi là mười giờ rưỡi tối, hiện tại đã là mười một giờ. Lợi Lộ Tu kết thúc công việc cầm lại điện thoại di động của mình, liền thấy wechat hiện lên trên 99+ chấm đỏ nhỏ, Cam Vọng Tinh dài dòng cầu cứu. Thậm chí còn có một đống icon.

Nếu như không phải bận tâm một nửa gia sản y phục của mình đều bị lôi ra đồng thời e rằng có thể sẽ dơ, Lợi Lộ Tu chắc chắn sẽ bật cười. Cam Vọng Tinh đem tất cả biểu tình ủy khuất cùng khóc lóc đều gửi qua, nếu như bạn gặp qua tiểu cẩu đang khóc khóc, thì sẽ biết so với đem ôm càng thoải mái hơn là dùng lực đem lông của tiểu cẩu xoa loạn.

Lợi Lộ Tu nhắn lại.

( Cần tôi làm gì? )

[ Cam Vọng Tinh:... Em không biết oa ô ô. . BOBB- 1 ... . . . . . Lão Lợi anh nhanh lên một chút trở về đi oa... ]

[ Cam Vọng Tinh: Người cứu mạng... . . . Em trước đây chưa từng phát tình nghiêm trọng như vậy oa. . . . . sos sosos)

Lợi Lộ Tụ biết cảm giác được người ỷ lại là một loại hưởng thụ.

Omega động dục thân thể hư yếu đến không còn khí lực xuống giường. Bởi vì trong lòng yếu đuối cùng mẫn cảm, đại nam nhân 1m8 giống như là tiểu hài tử ngày đầu tiên đi học, không muốn làm cái gì chỉ muốn khóc, muốn tìm người ỷ lại, muốn loạn đập loạn đá, muốn người khác đem cơm cho mình, muốn được ôm thật chặt, khi tìm được một người cho mình cảm giác an toàn, chính là vĩnh viễn không muốn rời xa nữa.

Lợi Lộ Tu nhíu mày.

... Còn có muốn được xâm phạm, muốn bị phá hư.

[ Lợi Lộ Tu: Tôi bắt xe trở về, rất nhanh thôi. ]

[ Cam Vọng Tinh:= = == =) ]

[ Lợi Lộ Tu: Hít sâu, giữ tỉnh táo.]

Cam Vọng Tinh rất muốn nhắn một tin phản bác hít sâu căn bản tỉnh táo không nổi rồi, chỉ cần hít sâu một hơi, trong lổ mũi cậu tất cả đều là mùi hương của Lợi Lộ Tu, chỉ nhàn nhạt nhưng lại càng dễ khiến người ta liên tưởng đến Lợi Lộ Tu lúc bước ra khỏi phòng tắm, cơ bắp nổi bật trên làn da trắng, nam nhân người Nga đắc ý hướng cậu khoe khoang: "Tôi là người da trắng."

Dù cho Lợi Lộ Tu có là một Beta thì cũng quá đẹp trai rồi, tưởng tượng làm cho thần trí cậu dần dần mê mang. Giống như mặt nước bắt đầu chấn động, Lợi Lộ Tu dần bước qua ranh giới, chiếm lấy lãnh địa của cậu. Cậu chỉ có thể khuất phục trước Alpha kia.

Lợi Lộ Tu nhắn: Gần về đến nơi rồi.

Cam Vọng Tinh chưa bao giờ biết thì ra mười lăm phút lại dài như một thế kỷ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro