Mèo Ai Cập

Cam Vọng Tinh cảm thấy thật nóng rực, phảng phất trong gió còn xen lẫn cả đất cát quất vào gò má cậu, thỉnh thoảng còn ngửi được một ít hơi nước. Cổ họng cậu khô khốc không nhịn được mà nuốt nuốt nước bọt, cậu chưa bao giờ mơ chân thực như vậy ---- dù sao cậu cũng là đặc công, bảo trì cảnh giác vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu, không có quyền lợi mơ mộng ngọt ngào.

Chỉ cần bình an lăn lộn ba bốn năm thì tốt rồi.

Sau đó có thể được giải thoát.

Nhưng mà đối với Cam Vọng Tinh vẫn thấy thật xa xôi, mọi người đều biết tỉ lệ tử vong cao nhất chính là ba năm này, ngoài mặt nói là rèn luyện nhưng thật ra là đối mặt với hết thảy sóng to gió lớn.

Bất quá cũng là bởi vì cậu tiếp xúc với đồ vật quái lạ ngày càng nhiều, càng ngày cậu càng tin vào mấy trò quỷ hồn.

Tỷ như cậu ngày hôm nay đoạt tới tay là một pho tượng mèo Thanh Đồng, tới từ Ai Cập, nó không giống bất kì pho tượng nào cậu từng thấy qua, nhưng sở trường của Cam Vọng Tinh cũng không phải là mấy văn vật cổ, chỉ là miễn cưỡng hiểu một chút mà thôi.

Cam Vọng Tinh một thân tây trang trắng tinh bước vào phòng đấu giá thu hút ánh mắt của không ít người, động tác ưu nhã cùng gương mặt lạnh lùng làm không ít thiếu nữ đều thầm suy đoán thân phận của cậu, dù cho các nàng đi tra tin tức những người tham gia đấu giá, cuối cùng cũng chỉ nhận được một ít thông tin không rõ ràng, đây là lần đầu tiên Cam Vọng Tinh một mình đi làm nhiệm vụ, mục tiêu chính là pho tượng điêu khắc Thanh Đồng.

Tổng bộ ở Vatican City dự đoán giá của pho tượng này cũng không phải là đặc biệt cao, cậu chỉ có thể dùng biện pháp khác lấy nó về, đơn giản nhất là dương đông kích tây, làm bộ mình muốn đấu giá một kiện văn vật Ai Cập khác, là viên hồng ngọc khảm nạm trên quan tài.

Không thể không thừa nhận khuôn mặt của Cam Vọng Tinh khá là lừa người, động tác giơ tay lên tăng giá ung dung mà tùy ý, như một thiếu gia nhà giàu đang tiêu khiển mà thôi.

Cậu đương nhiên thua mất hồng ngọc, đối với trận bán đấu giá này phi thường bất mãn.

Nhưng kế hoạch của cậu có tác dụng rồi, các đại gia cũng muốn mượn cơ hội bán cho khuôn mặt xa lạ này một cái nhân tình.

Cam Vọng Tinh sau khi lấy được đồ vật cũng ngay lập tức ly khai, lái xe bỏ rơi người theo dõi, đổi y phục ngồi lên du thuyền, cập bờ lại đổi quần áo một lần nữa lẫn vào dân bản xứ, rốt cục rạng sáng bốn giờ về được đến nhà.

Ngắn ngủi có được sáu, bảy tiếng nghỉ ngơi, tinh thần căng thẳng rốt cục trầm tĩnh lại, Cam Vọng Tinh đem mình ném vào đệm chăn, không qua mấy giây liền ngủ mất.

Cho nên đây là mộng sao?

Căn cứ kiến thức của cậu đây hẳn là khí hậu nhiệt đới sa mạc, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà màu trắng, sau mới biết chính mình còn ở trên giường, chống đỡ thân thể ngồi dậy lại phát hiện nơi đây cũng không chỉ có một mình cậu, còn một nam nhân nữa đang nằm trên gối, hẳn là đến từ Châu Âu. . . Người. . . Nga sao?

Thế nhưng người Nga tại sao lại ở đây ... không ... giấc mơ này vì sao chân thật như vậy, đầu ngón tay của cậu hầu như có thể trực tiếp chạm đến quần áo người kia, nam nhân kia nhìn cậu, bên dưới đôi mắt hổ phách còn vẽ những đường màu đen, kiểu trang điểm điển hình của Ai Cập cổ đại.

Nhưng đôi mắt hắn thật sáng, thân thể thong thả di động làm Cam Vọng Tinh đột nhiên nhớ tới mèo, trên thực tế trong đám tóc màu đen của nam nhân đích xác có tai mèo.

Còn có đuôi mèo, trên tay còn đeo rất nhiều vòng vàng tỏa sáng lấp lánh, Cam Vọng Tinh dời đi ánh mắt, nhưng mà đối phương lại không cho phép cậu xem nhẹ mình.

Thân thể như không xương quấn lên người cậu, cậu thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm trên người đối phương, kỹ thuật chế hương liệu của người Ai Cập cổ quả là tuyệt đỉnh, bất kỳ quý tộc nào trên người đều có hương thơm vừa nồng vừa nặng, nhưng hương khí của người đàn ông này thiên về thanh đạm, tiến vào trong mũi không hề cảm thấy khó chịu, da hắn rất trắng, thân thể lại dị thường nóng bừng, thỉnh thoảng giữa cổ họng lại phát ra tiếng mèo kêu, Cam Vọng Tinh kiên trì nhắm mắt tự nói với bản thân đây chỉ là mộng.

Thẳng đến khi một vật trơn trợt liếm qua tai cậu, ôn nhu dị thường kề sát hôn lên cổ cậu, mở miệng liếm cắn cực kỳ giống một chú mèo nghịch ngợm phá phách.

Cam Vọng Tinh không biết vì sao mộng xuân cũng có thể chân thật như thế. Hai mươi mốt năm trong sinh mệnh của cậu chưa từng bị tập kích như vậy, lập tức đỏ mặt lắp bắp đáng thương hỏi Hắn là ai vậy.

"Ta là. . ." Thanh âm trầm thấp, tâm tư của đối phương cũng giống mèo, lấy lòng dụi đầu vào tay cậu, không trả lời vấn đề ngược lại còn bắt đầu giải khai quần áo cậu. Đây là tình huống gì vậy?

Đặc công không có huấn luyện cái này a, Cam Vọng Tinh đã từng nghĩ tương lai muốn dẫn người mình thích đi ngắm sao, hiện tại có vẻ thực hiện không được, cậu chỉ có thể lừa gạt mình đây đều là mơ.

Sau đó bên tai là tiếng nước liên miên không dứt, Cam Vọng Tinh cảm giác mình sắp ngất rồi, cảm nhận dị vật đi vào thân thể, cậu nghiêm khắc muốn tát bản thân một cái.

"Lợi Lộ Tu. . ."

Đối phương hiện tại mới nói tên, trên thế giới luôn là có đủ loại khó hiểu gì đó, Cam Vọng Tinh cũng là vô tình sở hữu pho tượng cất dấu bí mật, an trí trên một đỉnh tháp vô danh thần bí, bên dưới là huyệt mộ chưa từng bị trộm ghé thăm, cho nên Vatican City mới phái cậu đi bằng mọi giá lấy pho tượng này về. Cam Vọng Tinh không nghiên cứu những thứ này nên cũng không quá hiểu rõ.

Bức tượng vốn là muốn cảm tạ Cam Vọng Tinh khiến nó có thể xa rời nhà kho bụi bặm đồng thời thấy lại ánh mặt trời, bởi vì Cam Vọng Tinh là một xử nam, miêu báo ân liền quỷ dị biến thành thầy dạy.

Nhắm mắt hoàn toàn không phải phương thức trốn tránh hiệu quả, hơn nữa đối phương đã đi vào rồi.

Không phải thô bạo mà là vô cùng ôn nhu, bên tai cậu là tiếng mèo rên hừ hừ, tan vào trong mũi là hương thơm tuyết tùng mùa đông.

Xúc cảm kỳ diệu làm Cam Vọng Tinh đỏ mặt, cho dù đây chỉ là một giấc mộng xuân.

Thật là mộng xuân sao? Cậu chạm được làn da nam nhân, nghe được tiếng thở, cảm giác đau đớn lẫn sung sướng khi hàm chứa người kia...

"Tại, tại sao?"

Lợi Lộ Tu nỗ lực tìm một ít từ để diễn tả tình huống bây giờ "Là. . . Cảm tạ, cho nên... "

Cảm tạ những gì Cam Vọng Tinh làm cho hắn.

Nhưng mà cậu vẫn là không nghĩ ra, không rõ mình đã làm cái gì mà bị đối phương đối xử như thế.

Nơi đó căng ra đến cực hạn, rất đau, đầu vú bị cắn đến sưng đỏ, thanh âm thân thể va chạm làm người ta đỏ mặt. Cam Vọng Tinh người nóng như phát sốt, cậu càng ra sức kẹp chặt cái mông của mình,cho rằng như vậy có thể ngăn cản đối phương tiếp tục động tác, Lợi Lộ Tu tìm được nhược điểm của cậu, nhẹ nhàng đẩy đưa làm cho thân thể cậu càng thêm nhũn ra, chỉ biết ngửa cổ rên rỉ, tùy ý hắn điều khiển.

Lợi Lộ Tu đè mông của cậu một lần nữa cắm vào, mồ hôi phủ kín cả hai, theo gò má chảy xuống như nước mắt. Động tác mạnh như vậy Cam Vọng Tinh trốn không thoát, trong miệng đang nói cái gì cũng không rõ ràng.

Lúc tỉnh lại cảm giác được trong quần ẩm ướt, huyệt nhỏ mấp máy như thật sự ăn vào cái gì, Cam Vọng Tinh vội vàng đem pho tượng điêu khắc kia lật qua lật lại nghiên cứu nhiều lần, không làm rõ được tại sao lại mộng xuân như thế, thậm chí còn có thể mơ tới tên cụ thể.

Nhưng mộng sẽ không trở thành sự thật.

Cậu về sau cũng không có mơ lại giấc mơ như vậy, dù sao báo ân cũng chỉ là hoàn lại một lần ân tình mà thôi, không có lần thứ hai.

Vatican City lần này có hợp tác với tổ đặc công Russia, không ngờ Cam Vọng Tinh lại gặp được một người, ngoại trừ không có đuôi cùng tai mèo, nam nhân này cùng người cậu gặp trong mộng giống nhau như đúc.

Cam Vọng Tinh thử hỏi chuyện, đối phương biết tiếng Trung, tuy là không tinh thông nhưng giao lưu bình thường không có vấn đề.

Ánh mắt của hắn luôn trầm ổn, không phát biểu ý kiến đối với nhiệm vụ, đa số thời điểm đều trầm mặc không nói, nhưng luôn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, khiến người khác tìm không ra lỗi sai, ngay cả nghỉ ngơi đều là đúng giờ nghỉ ngơi, tuyệt không tăng ca.

Thực sự rất thú vị.

Cậu cũng biết tên của đối phương, Lợi Lộ Tu, cùng trong mộng giống nhau như đúc.

Có lẽ là trùng hợp thôi.

Cam Vọng Tinh định thần lại thì thấy ánh mắt đối phương đang nhìn mình, hắn mặc veston im lặng đứng ở trong góc, đầu lưỡi trơn trượt thè ra liếm môi, chậm chạp niệm tên của cậu.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro