Người hầu nhỏ (H)

Chuyển ngữ: Truy Quang Gỉa


Cam Vọng Tinh làm tiểu tư ở Vệ gia đã nhiều năm, từ khi y mới sáu tuổi liền một mực hầu hạ bên cạnh Vệ thiếu gia, tính ra cũng được mười năm rồi. Chỉ là Cam Vọng Tinh chưa từng nghĩ qua, quan hệ của hai người có thể biến thành như vậy.

Y co rúm lại dưới thân Vệ Tuấn Hạo, gã bất mãn vỗ vỗ Cam Vọng Tinh, bàn tay liên tục nhào nặn mông y. "Tiểu Tinh, ngoan chút."

Cam Vọng Tinh khóc nức nở, trong đôi mắt nâu đong đầy thủy quang, y không nhớ rõ mình bị giữ bao lâu rồi, y chỉ cảm thấy cái mông đều đã tê rần, giống như bị dã thú ngược đãi.

Y nghẹn ngào, nỗ lực điều chỉnh tư thế ngồi. Cam Vọng Tinh nhớ tới một canh giờ trước, y vẫn còn ở trong thư phòng hầu hạ Vệ Tuấn Hạo. . . Ngày mùa hè, ở trong thư phòng đóng kín cửa. Sắc mặt của người hầu nhỏ đỏ hồng, thỉnh thoảng còn phát ra thở dốc nhỏ nhẹ, mỗi hơi thở mang theo chút dính dính. Mồ hôi thấm ướt áo lót màu trắng, y phục gắt gao bám vào trên người càng tôn lên cái eo tinh xảo của y. Người nào nhìn đều không khỏi tâm loạn. Đặc biệt là Vệ Tuấn Hạo gần trong gang tấc, bị cảnh tượng trước mắt hành hạ đến đỏ mắt.

Khả năng thật sự là quá nóng, Cam Vọng Tinh đầu cũng có chút choáng, nghiên mực mới vừa cầm lên lại làm rơi xuống sàn nhà, nước mức văng khắp sàn, nghiên mực va chạm với nền đá nghe rắc một tiếng, bỗng nhiên tìm được một cái cớ thật tốt.

"Tiểu Tinh, ngươi đem nghiên mực phụ thân mới vừa mua đánh nát, làm sao bây giờ..."

Vệ Tuấn Hạo giả bộ ảo não, trên thực tế đuôi sói đều đã vểnh lên đến trời. Nghiên mực này đương nhiên không có một chút giá trị, nhưng không dùng chút thủ đoạn làm sao có thể ăn được thịt đây.

Cam Vọng Tinh nghe vậy quả nhiên trở nên có chút vô phương ứng đối, y xoa chặt hai bàn tay, nhãn thần cũng không được tự nhiên mà rủ xuống.

"Thiếu gia... bao nhiêu tiền, ta có thể trả."

Cách thành công chỉ một bước, hôi lang khóe miệng cũng bắt đầu không tự chủ giương lên. "Tiểu Tinh, ngươi không cần bồi thường tiền, ngươi bồi ta đi."

"... Vâng."

Ai mà ngờ sẽ diễn biến thành như vậy. Tiểu tư cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm lại, chậm rãi đem y phục từng cái cởi ra, đến cuối cùng lòng tự trọng cũng không còn, toàn bộ quần áo như nước chảy từng món một trên thân thể chảy xuống tới bên chân, chỉ chừa lại mỗi chiếc áo lót màu trắng lưu ở trên người, ngăn trở quang cảnh như ẩn như hiện.

Cam Vọng Tinh bước qua đống y phục kia, khéo léo quỳ gối trước mặt Vệ Tuấn Hạo. Khuôn mặt chậm rãi để sát vào hạ thể hơi hơi sưng lên của đối phương, đầu ngón tay khẽ kéo, vật trước mặt lại cứng lớn vài phần. Vệ Tuấn Hạo cúi đầu nhìn Cam Vọng Tinh, trong miệng người hầu nhỏ đã tiết ra rất nhiều nước bọt không kịp nuốt xuống. Cam Vọng Tinh thở dài, liền kéo hẳn quần gã xuống, dùng môi đụng vào tính vật, tay đỡ lấy cán. Dùng đầu lưỡi đem dương vật đỏ tím liếm đến ướt át. Vệ Tuấn Hạo bị nhiệt độ trong cổ họng làm rất thoải mái, gã nắm lấy tóc Cam Vọng Tinh, ép buộc y nuốt càng sâu, bất ngờ không kịp đề phòng Cam Vọng Tinh bị dương vật thúc sâu ép ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Cũng may Cam Vọng Tinh đã quen, y biết Vệ Tuấn Hạo không phải là muốn lộng thương y, cho nên cũng nguyện ý nhẫn nại một chút. Quy đầu to lớn ướt át muốn chen vào yết hầu, không thở được làm y cũng không mở được mắt, mà y cũng đích xác muốn nhắm mắt lại. Vệ Tuấn Hạo vuốt ve khuôn mặt Cam Vọng Tinh, gã mơn trớn khóe mắt cùng lông mi tiểu tư xinh đẹp, tay nắm chặt đầu y để cho mình chọc vào càng sâu thêm.

Cổ họng co rút lại làm Vệ Tuấn Hạo thoải mái đến thở ra tiếng, gã rút ra một nửa lại đỉnh trở về, ngón tay Cam Vọng Tinh túm chặt quần Vệ Tuấn Hạo đều đang phát run. Y cảm giác cổ họng mình cũng bị xuyên thủng, mà thực tế cũng không như vậy. Vệ Tuấn Hạo biết chừng mực hơn so với y tưởng tượng, có lẽ là thế. Cũng có thể là vị thiếu gia này rất giỏi che giấu thú tính, cũng có thể là lúc gã giấu lúc gã lại thể hiện rất rõ ràng, mới khiến cho y không thể nắm được. Nhưng bây giờ Cam Vọng Tinh không có dư thời gian suy nghĩ những chuyện này, y rất nỗ lực khống chế chính mình không làm hư chiếc quần quý giá của Vệ Tuấn Hạo.

"Tiểu Tinh..." Vệ Tuấn Hạo ép Cam Vọng Tinh đưa ra đầu lưỡi, hắn đem tính khí to lớn cứng rắn mài lên đầu lưỡi đỏ tươi của y. Thị giác bị kích thích làm cho Vệ Tuấn Hạo suýt nữa bắn vào trong miệng Cam Vọng Tinh, cũng may gã nhịn được xung động, nhưng vẫn có ít tinh dịch chảy vào trong miệng Cam Vọng Tinh. Y khó khăn nuốt xuống, nước miếng không khống chế được như một sợi tơ bạc chảy xuống.

Vệ Tuấn Hạo nhìn khoang miệng Cam Vọng Tinh do dự trong chốc lát, hắn quyết định trước dùng miệng Cam Vọng Tinh cao trào một lần. Cam Vọng Tinh vẫn còn đang nhắm mắt, gã làm y mở miệng lớn hơn chút nữa, sau đó đem tính khí một lần nữa đi vào, khoang miệng ẩm ướt mềm mại tựa như hậu huyệt bao vây lấy tính khí gã. Cam Vọng Tinh không ngờ tới Vệ Tuấn Hạo sẽ làm như vậy, y sợ đến suýt chút nữa đem miệng khép lại, cũng may y phản ứng đúng lúc, thu hồi đầu lưỡi, mới không cắn hư thiếu gia của mình.

Thiếu gia nắm lấy tóc tiểu tư thoả thích đưa đẩy, thậm chí dùng chân xoa nắn tính khí trong quần Cam Vọng Tinh. Y rất ủy khuất, lại không có biện pháp phản kháng, Vệ Tuấn Hạo là thiếu gia cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng y, mặc dù y không biết vì sao quan hệ của bọn họ biến thành như hiện tại, y cũng luyến tiếc không muốn chống cự. Vệ Tuấn Hạo tận tình hưởng thụ Cam Vọng Tinh bú liếm, hài lòng bắn vào yết hầu y.

Cam Vọng Tinh hô lên một tiếng quỳ trên mặt đất mà ho khan, cho dù Vệ Tuấn Hạo không dặn dò, y vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hé miệng, đem tinh dịch nuốt vào sạch sẽ. Nhìn dáng dấp Cam Vọng Tinh, Vệ Tuấn Hạo lại muốn cứng rắn. Gã cúi người xoa xoa đôi môi bị mài đến sưng đỏ của Cam Vọng Tinh: "Tiểu Tinh, trèo lên bàn đi."

Chính là bởi vì như vậy, mới có một màn kia. Lúc đầu là bọn họ ở thư phòng làm, nhưng Vệ Tuấn Hạo sợ bàn học không thoải mái, liền đem Cam Vọng Tinh ôm về phòng ngủ. Cam Vọng Tinh đã bị Vệ Tuấn Hạo chơi đùa không chịu nổi, y ngồi trên người Vệ Tuấn Hạo, đem tính khí gã nuốt vào thật sâu, mặc dù y đã làm tình cùng thiếu gia rất nhiều lần, cũng không chịu nổi một lần lại làm nhiều và lâu như vậy. Cam Vọng Tinh miệng khô lưỡi khô, y mê mang mà nhớ lại cảnh tượng vừa mới bị Vệ Tuấn Hạo áp ở trên bàn... Trên người y chỉ mặc kiện áo mỏng, nửa người dưới đã sớm trần truồng rồi.

Cam Vọng Tinh một tay chống xuống giường thở hổn hển. Tư thế cưỡi ngựa quá cực khổ, nhưng Vệ Tuấn Hạo tựa hồ hoàn toàn không nhận thức được. Cam Vọng Tinh cắn môi dưới phun ra nuốt vào gia hỏa cứng rắn trong huyệt, dịch thể đều bị động tác giao hợp ép chảy ra ngoài, Cam Vọng Tinh trong đầu nghĩ nghĩ không biết lúc nãy có lưu lại vết tích nào trên bàn của thiếu gia không!... Cam Vọng Tinh thất thần, lại bị kéo té nhào vào trong lòng Vệ Tuấn Hạo. Gã vẫn thản nhiên như trước, nhưng Cam Vọng Tinh lại bị dọa đủ a !. Tư thế thay đổi làm tính khí trong người Cam Vọng Tinh trượt ra hơn phân nửa, cảm giác trống rỗng làm hậu huyệt y càng siết chặt hơn, tính khí Cam Vọng Tinh cũng cương cứng không ngừng rỉ ra dịch làm y phục của hai người đều ẩm ướt, tuy y phục mềm mại, nhưng đối với quy đầu nhạy cảm vẫn là thô ráp không chịu được. Hơn nữa Cam Vọng Tinh chưa từng giải khai dục vọng của mình, y vẫn luôn chuyên chú hầu hạ Vệ Tuấn Hạo.

Một chút ma sát làm Cam Vọng Tinh đạt tới cao trào, hậu huyệt y co quắp siết chặt,Vệ Tuấn Hạo càng đè thắt lưng Cam Vọng Tinh xuống, làm cho gã càng chọc vào sâu hơn. Tràng thịt mềm mại kẹp gã cực kỳ thoải mái, gã vừa mới bắn qua một lần, cho nên không có dễ cao trào như vậy, nhưng Cam Vọng Tinh lại đứt quãng bắn rất nhiều. Vệ Tuấn Hạo dùng ngón tay lau đi tinh dịch rơi trên y phục của gã, lại bôi lên mặt Cam Vọng Tinh, nhìn y lúc này tựa như nam kỹ dâm đãng, y nức nở gục lên vai Vệ Tuấn Hạo, vừa rồi gã đâm vào quá sâu. . . Y hầu như không thở nổi.

Cao trào qua đi thân thể càng thêm mẫn cảm mềm mại, Vệ Tuấn Hạo lại ác liệt bú liếm hai đầu ngực bởi vì động tình mà trở nên cứng rắn. Gã biết rõ mình ác liệt, lại không thu liễm, bởi vì gã biết Cam Vọng Tinh dung túng gã, mà trên thực tế, Cam Vọng Tinh cũng luôn làm theo mong muốn của gã. Cam Vọng Tinh chỉ là run rẩy đem ngực hướng miệng gã, thuận tiện thiếu gia càng dùng sức khi dễ y.

Cam Vọng Tinh vô ý thức thuận theo thường thường sẽ làm Vệ Tuấn Hạo càng muốn tiến thêm một thước, huống chi lúc này y đang nỗ lực đem Vệ Tuấn Hạo nuốt vào thật sâu, cái mông mềm mại ma sát với háng Vệ Tuấn Hạo. Gã tóm lấy gáy tiểu tư để cho khuôn mặt bọn họ dựa gần hơn một chút, cùng trao nhau một nụ hôn thật dài, Cam Vọng Tinh không thở nổi, tay Vệ Tuấn Hạo nắm mông y lại dùng sức, y bị nâng lên thật cao rồi lại bị ép ngồi xuống.

"Thiếu gia..." Cam Vọng Tinh nức nở ôm thật chặt Vệ Tuấn Hạo, y không biết vì sao Vệ Tuấn Hạo đến bây giờ còn không có bắn, y đã rất mệt mỏi, mà Vệ Tuấn Hạo vẫn còn không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt của y. Cường liệt vui sướng làm cho tiếng rên của y cũng đứt quãng, đầu y áp vào lồng ngực Vệ Tuấn Hạo nghe tiếng tim hắn đập.

Thanh âm của Vệ Tuấn Hạo cũng bởi tình dục mà khàn khàn: "Tiểu Tinh, ta ở đây...", sau đó gã càng hung ác đâm vào, "Rên lên đi, Tiểu Tinh?"

"Ô ân... Thiếu, thiếu gia..." Thanh âm Cam Vọng Tinh cực kỳ mềm mại, y ôm chặt thắt lưng Vệ Tuấn Hạo, rất nhanh y liền cảm nhận tính khí trong cơ thể một trận run rẩy, sau đó tinh dịch ấm áp bắn vào nội bích. Cam Vọng Tinh an tĩnh chờ cao trào qua đi. Y hiểu rất rõ Vệ Tuấn Hạo, gã bắn xong vẫn muốn chôn trong thân thể y một lúc. Sau đó gã sẽ bế y đến phòng tắm, bọn họ cùng nhau tẩy rửa, lại thay một bộ y phục sạch sẽ, giống như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, vẫn sẽ là thiếu gia cùng tiểu tư.

"Đi tắm nhé?" Vệ Tuấn Hạo nhẹ giọng hỏi, thời điểm gã đem tính khí rút ra tinh dịch theo miệng huyệt không thể khép lại chảy xuống, đệm giường loạn thành một đoàn, nhưng bọn họ hiện tại không có tâm trạng đi quản.

Cam Vọng Tinh cúi đầu, khẽ "Vâng" một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro