Thức ăn bán bên ngoài sao? Không nên cho bạn trai ăn (1)

Thức ăn bán bên ngoài sao? Không nên cho bạn trai ăn

Đánh xong một chữ cuối cùng, Lợi Lộ Tu cũng hoàn thành xong công việc. Nhìn chằm chằm máy vi tính cả một ngày, Lợi Lộ Tu bây giờ là váng đầu hoa mắt, thế nhưng không có biện pháp, công việc của hắn chính là như vậy. Bề bộn nhiều việc lại bận bịu lại không biết nấu cơm, lúc mới bắt đầu còn lo lắng, sau dần thành thói quen, chỉ muốn làm xong sớm sau đó đi về nghỉ ngơi. Không cần nhìn thời gian cũng biết hiện tại đã rất muộn, loại tăng ca này Lợi Lộ Tu cũng sớm quen. Hoạt động một chút các đốt ngón tay, Lợi Lộ Tu dự định thu thập đi về nhà. Đi ngang qua văn phòng đồng nghiệp, đột nhiên lại bị gọi lại.

"Lợi lão sư, sau khi tan làm có muốn cùng chúng tôi đi ăn khuya?" "Đúng vậy, đúng vậy, Lợi lão sư đi đi!"

Đồng nghiệp bên ngoài phụ họa nói. Lợi Lộ Tu nhìn một chút ngoại trừ người mới vừa hỏi hắn, người kia là thực tập sinh mình mang qua, người khác Lợi Lộ Tu chỉ đơn giản nhận thức. Suy nghĩ một chút, Lợi Lộ Tu vẫn là cười cự tuyệt bọn họ:

"Mọi người đi đi, nhà tôi còn nuôi mèo, trở về muộn nó đói sẽ nổi giận."

Gặp người có việc, mọi người vẫn là thức thời không cưỡng cầu, nhao nhao trêu đùa Lợi Lộ Tu người như vậy còn biết nuôi mèo, Lợi Lộ Tu cũng không giải thích quá nhiều, lễ phép nói lần sau nhé liền rời công ty, hắn nhanh chân leo lên chiếc xe buýt cuối cùng.

Cam Vọng Tinh nhìn địa chỉ trên điện thoại di động, tiểu khu Hải Hoa, là nơi này không sai. Cam Vọng Tinh đỗ xe bên đường xách theo bọc đồ ăn, đi vào tòa tiểu khu này. Hôm nay là ngày đầu tiên Cam Vọng Tinh đi làm thêm, nghĩ nghỉ hè cũng không có ý định trở về nhà Cam Vọng Tinh quyết định kiếm việc làm thêm, còn có thể thuận tiện thêm chút sinh hoạt phí. Ấn thang máy lầu bảy, cũng không lâu lắm, Cam Vọng Tinh ra khỏi thang máy, đột nhiên bên chân vọt qua một thân ảnh, thân ảnh dừng lại một chút, Cam Vọng Tinh thấy rõ đây là một con mèo trắng. Mèo tựa hồ nhận thấy được Cam Vọng Tinh đang nhìn nó, còn quay đầu nhìn thoáng qua Cam Vọng Tinh, khó hiểu cậu vì sao nhìn mình. Cam Vọng Tinh trong nháy mắt liền biết tại sao trong lớp nhiều nữ sinh thích mèo như vậy. Cái này cũng thật là đáng yêu a !. Mèo trắng lắc lắc đuôi, dường như dự định chạy đi, phản ứng chậm một bước bị Cam Vọng Tinh bế lên. Nhìn mèo nhỏ xinh đẹp sạch sẽ trong lòng, Cam Vọng Tinh nghĩ chắc đây là mèo nhà. Về phần tại sao chạy ra ngoài, có lẽ là không đóng kỹ cửa!.

Giữa lúc Cam Vọng Tinh không biết phải làm sao, phía sau truyền đến tiếng la lo lắng.

"Tinh Tinh". Một người một mèo đều nhìn về phía sau. Người đến còn mặc đồ ngủ, thậm chí ngay cả băng đô tai mèo trên đầu còn chưa gỡ xuống, vẻ mặt nóng nảy như đang tìm cái gì. Khi thấy mèo trắng trong ngực Cam Vọng Tinh, con mắt đều sáng lên, Cam Vọng Tinh mới phản ứng được thì ra không phải là kêu mình, là miêu miêu trong ngực a. Nhìn lại miêu miêu, Cam Vọng Tinh dở khóc dở cười thì ra mày cũng gọi là Tinh Tinh.

Lợi Lộ Tu tìm được mèo mới yên lòng, lúc này chú ý tới ôm mèo của mình là một người trẻ tuổi, nhìn trang phục quen thuộc trên app, hẳn là tới nơi này giao đồ ăn!. Ngẩng đầu một cái mới phát hiện không phải người hay giao ở khu này, xem ra là một sinh viên còn đi học!. Không thể trách Lợi Lộ Tu quan sát tỉ mỉ, thật sự là người này bề ngoài quá xuất sắc, vóc người này cùng dung nhan cho dù là mặc đồng phục quán ăn ném bên trong một đám người cũng là liếc mắt liền hấp dẫn người khác.

Cho nên mèo của Lợi Lộ Tu cũng có ánh mắt nhan khống y như hắn, đổi lại là những người khác đừng nói ôm, sờ đều không chịu cho sờ.

"Đây là mèo của anh hả? Tôi thấy nó chạy ra ngoài liền bắt được". Nói xong đem mèo trong tay đưa cho người trước mặt, Lợi Lộ Tu có chút bất ngờ, không nghĩ tới người đẹp mắt như vậy mở miệng lại toàn khẩu âm. Cam Vọng Tinh nhìn người trước mặt mắt đầy ý cười, cậu có điểm quẫn bách, chính mình bị một người ngoại quốc chê cười tiếng phổ thông. Lợi Lộ Tu tiếp nhận mèo của mình, nhớ tới người này giúp hắn, còn chưa có cảm ơn, bản thân tâm tình không tệ liền mở miệng cảm ơn cậu, ngay cả chính hắn còn chưa từng phát hiện bản thân cười lên đẹp trai thế nào thì Cam Vọng Tinh đã cảm thấy rất nghi hoặc, nếu không... vì sao khi hắn cười cùng mình nói cám ơn , người kia và mèo trong ngực đồng thời ngẩng đầu lên, cậu lại cảm thấy như là bị hai con meo meo chăm chú nhìn.

Lợi Lộ Tu dự định trở về, mà Cam Vọng Tinh thì còn phải giao đồ ăn, giữa lúc Lợi Lộ Tu muốn đem cửa đóng cửa, lại bị người gọi lại.

"Chờ đã, đây là đồ ăn của anh."

Cam Vọng Tinh giương mắt nhìn xác nhận biển số nhà không có lầm sau liền gọi người nọ. Lợi Lộ Tu quay đầu nhớ đến đồ ăn của mình, thời điểm rời giường mơ mơ hồ hồ hắn có đặt một phần đồ ăn. "Cảm ơn, vất vả rồi". Lợi Lộ Tu cảm thấy thật trùng hợp, đúng lúc mèo nhà mình chạy ra ngoài thì đồ ăn đưa đến.

Nhẩm tính, Cam Vọng Tinh đã làm thêm được hai tuần lễ rồi, vừa mới bắt đầu có điểm không quen, thích ứng một chút là được. Cậu phụ trách khu Hải Hoa, bởi cũng không phải trung tâm thành phố phồn hoa, hơn nữa ở bên này lại nhiều lão nhân, nhu cầu cũng không phải quá lớn. Cam Vọng Tinh vẫn là ứng phó được. Nói đến khu Hải Hoa, Cam Vọng Tinh liền nghĩ đến người nước ngoài kia, xem đơn đặt hàng thì biết hắn tên là Lợi Lộ Tu. Có thể nói người đặt đồ ăn bên ngoài nhiều nhất khu Hải Hoa là hắn, theo Cam Vọng Tinh quan sát mỗi tuần mình ít nhất giao đồ ăn đến chỗ hắn mười lần. Cậu còn phát hiện giờ giấc ăn cơm của Lợi Lộ Tu cực kỳ không quy củ, ngoại trừ thời gian đi làm là sáng sớm đúng hạn đặt đồ ăn, có hôm rất khuya hắn mới đặt đồ. Cậu không nhịn được mà hỏi hắn "ăn khuya sao?" không nghĩ tới Lợi Lộ Tu nhàn nhạt nói "Là cơm tối" sau đó Cam Vọng Tinh mới chú ý hắn ăn không hề đúng giờ. Hai ngày nghỉ lại chỉ đặt đồ ăn một lần. Cũng không biết người nọ dạ dày làm sao chịu được.

Xem số điện thoại quen thuộc trong đơn đặt hàng, Cam Vọng Tinh biết Lợi Lộ Tu lại tăng ca đến giờ này mới về nhà, cậu vội vàng đem cơm cho hắn, Cam Vọng Tinh lái xe tốc độ cũng nhanh hơn một chút. Chuông cửa vang lên, Lợi Lộ Tu còn tưởng rằng nghe lầm, bên ngoài có người sao? Sự thực chứng minh là có, Lợi Lộ Tu nhu nhu cái đầu đau nhức, bước nhanh đi tới mở cửa. Cam Vọng Tinh chờ chưa bao lâu cửa liền mở ra rồi, cậu lấy đồ ăn ra liền cảm giác Lợi Lộ Tu hôm nay có điểm không đúng lắm. Bình thường cũng chứng kiến hắn một bộ rất mệt mỏi, nhưng hôm nay môi hắn trắng bệch, gương mặt cùng lỗ tai lại hồng hồng. Lúc đưa đồ ăn, Cam Vọng Tinh không cẩn thận chạm vào tay Lợi Lộ Tu, một mảnh nóng hổi. Trong bụng càng khẳng định, người này bị bệnh. Đồ ăn này sợ rằng hắn cũng không ăn đúng giờ, cậu có chút lo lắng, do dự một chút vẫn là mở miệng nhắc nhở, "Hình như anh ngã bệnh rồi, phải nhớ uống thuốc a."

Ngực đột nhiên ấm áp, Lợi Lộ Tu nghĩ thì ra còn có người nhìn ra bản thân hắn không thoải mái.

"Ừ, đi đường cẩn thận." Thanh âm khàn khàn ngay cả chính hắn cũng giật mình. Cam Vọng Tinh đã xác định người này tuyệt đối ngã bệnh. Xem dáng vẻ hắn hẳn là nghe lọt lời của mình, cũng liền an tâm. Còn có những đơn khác chưa giao xong Cam Vọng Tinh cũng không dám ở lại lâu, vội vã nói câu nghỉ sớm một chút liền chạy tới địa điểm tiếp theo.

Đây là bánh chẻo Lợi Lộ Tu thích ăn nhất, mỗi lần đều là vui vui vẻ vẻ ăn, vậy mà hôm nay Lợi Lộ Tu chỉ ăn vài miếng liền không ăn được. Người không khỏe, làm cho tất cả thức ăn ở trong miệng hắn trở nên vô vị. Thu thập xong bánh chẻo còn dư lại, Lợi Lộ Tu tắm rửa một cái, thân thể đã uể oải tới cực điểm. Trước khi ngủ không biết thế nào chợt nhớ tới Cam Vọng Tinh nhắc nhở hắn phải uống thuốc, hắn biết Cam Vọng Tinh chỉ là nhân viên giao hàng, thiếu niên hơn hai mươi tuổi luôn là đơn thuần như vậy! Đáy mắt là chân thành cùng lễ phép, mỗi lần đưa đồ ăn tới cũng chỉ là cùng hắn đơn giản giao lưu vài câu, không mang theo mục đích cũng không có bất kỳ thăm dò. Lại biết rất rõ sở thích cùng thói quen của Lợi Lộ Tu.

Hắn rất sợ người nhiệt tình như vậy, thế nhưng Cam Vọng Tinh lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Cứ như vậy thỉnh thoảng đánh tiếng bắt chuyện, ngẫu nhiên trò chuyện hai câu, có lúc tiện tay đem vứt rác hộ hắn. Nhiệt tình nhưng lễ phép, Lợi Lộ Tu rất có hảo cảm với cậu. Người ta nhắc nhở cũng là xuất phát từ hảo ý, Lợi Lộ Tu rời giường tìm được hòm thuốc, thuốc cảm mạo may là vẫn còn, chỉ bất quá thuốc dạ dày cùng thuốc giảm đau không có, xem ra chưa mua. Uống thuốc xong cơn buồn ngủ càng thêm trầm trọng, đặt đồng hồ báo thức Lợi Lộ Tu cũng sớm đi ngủ.

Về đến nhà, miêu miêu bất mãn kêu vài tiếng, lại vây quanh chân Lợi Lộ Tu, bình thường Lợi Lộ Tu đã sớm ôm lấy nó. Thế nhưng hắn hiện tại một thân đầy mùi rượu ôm thế nào được. Đầu đau muốn nứt, sớm biết hôm nay phải cùng quản lí đi gặp khách hàng Lợi Lộ Tu đã trực tiếp xin nghỉ. Quên đi vậy, chỉ là Lợi Lộ Tu không hiểu nổi vì sao người Trung Quốc ở trên bàn cơm vừa nghe nói Lợi Lộ Tu là người Nga, cũng không để ý hắn giải thích liền ép hắn uống một đống rượu, cứ thế dùng sức rót cho hắn. Cũng không có biện pháp cự tuyệt, Lợi Lộ Tu bị rót không biết bao nhiêu ly rượu. Mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, trong dạ dày chính là một hồi phiên giang đảo hải, Lợi Lộ Tu vứt áo khoác trong tay chạy vào WC ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Ói xong Lợi Lộ Tu ngồi trên sàn WC, đầu mơ màng nặng nặng, cơn say còn chưa lui, trong dạ dày lại một hồi kịch liệt quặn đau, ngay sau đó hắn lại muốn nôn, nhưng cái gì cũng nôn không ra. Trong dạ dày quặn đau không chút nào giảm, gắng gượng thân thể đi tới phòng khách, mới nhớ tới thuốc mình còn chưa kịp mua. Lại là một hồi quặn đau, Lợi Lộ Tu không chịu nổi khom thân thể, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Ý thức cuối cùng, hắn nghe được Tinh Tinh không ngừng vòng quanh hắn meo meo gọi, móng vuốt lôi kéo hắn. Thế nhưng hắn không có khí lực tới kiểm tra nó.

"Xin chào, thức ăn của ngài đây." Cam Vọng Tinh hoàn thành xong công việc, lại trùng hợp giao đến căn hộ cạnh nhà Lợi Lộ Tu, cũng không biết Lợi Lộ Tu đã khá hơn chưa. Lúc đi ngang qua cửa nhà hắn, Cam Vọng Tinh loáng thoáng nghe được tiếng mèo kêu, còn tưởng rằng mình nghe lầm, không nghĩ tới mèo càng kêu càng lớn. Cam Vọng Tinh không yên lòng gõ cửa một cái, không ai đáp lại. Lại thử hô hai câu, thời điểm cậu muốn bỏ đi, tiếng mèo kêu càng ngày càng gần, lại nghe được tiếng móng vuốt không ngừng cào lấy khe cửa, Cam Vọng Tinh cảm giác không đúng lắm, dùng sức đẩy cửa, cũng may cửa không khóa. Thời điểm cửa mở liền thấy Tinh Tinh ngồi ngay trước cửa, thấy Cam Vọng Tinh đi vào không ngừng meo meo gọi, còn cắn ống quần cậu, lại buông đi về phía trước. Đi theo nó tới phòng khách Cam Vọng Tinh thấy Lợi Lộ Tu đang té xuống đất, đi nhanh đến, cậu chứng kiến Lợi Lộ Tu bình thường lười biếng như mèo giờ phút này sắc mặt trắng bệch nằm trên nền đất không nhúc nhích, Cam Vọng Tinh hoảng hồn vội vội vàng vàng xông lên ôm hắn.

"Lợi Lộ Tu, Lợi Lộ Tu anh nghe thấy không?"

Người trong ngực không có một chút phản ứng, Cam Vọng Tinh cuống quít lấy điện thoại di động gọi xe cấp cứu, run rẩy ấn số 120, Cam Vọng Tinh ép buộc chính mình đầu óc tỉnh táo lại. Xe cứu thương tới rất nhanh, thời điểm Lợi Lộ Tu được đưa lên xe cấp cứu, nỗi lo lắng của Cam Vọng Tinh mới chậm rãi buông xuống, từ trong kinh hách tỉnh lại Cam Vọng Tinh vẫn là không nhịn được sợ hãi, nếu như mình không vừa khéo tới nơi này giao đồ, nếu như không phải nghe được Tinh Tinh kêu mà ngừng lại. Như vậy Lợi Lộ Tu ngày hôm nay sẽ ra sao cậu cũng không dám tưởng tượng.

Sau khi vào bệnh viện Lợi Lộ Tu liền trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu kiểm tra, Cam Vọng Tinh bận trước bận sau làm thủ tục nhập viện, còn chưa tới phòng bệnh lại bị bác sĩ kêu đi. Bác sĩ trung niên nhìn người đang mặc đồng phục của app không quá chắc chắn hỏi một câu:

"Bệnh nhân là gì của cậu?" "Cháu quen biết hắn, coi là bằng hữu a !." "Tốt lắm, tôi sẽ nói đơn giản thôi, bằng hữu cậu bị đau dạ dày thời gian dài dẫn tới xuất huyết dạ dày cấp tính, cũng may đưa đến bệnh viện đúng lúc, chảy máu cũng không quá nghiêm trọng, hiện tại cơ bản thoát khỏi nguy hiểm rồi." Nghe được thoát khỏi nguy hiểm Cam Vọng Tinh cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cùng bác sĩ nói lời cảm tạ. Bác sĩ đẩy mắt kính một cái, lật xem bệnh án không nhanh không chậm nói: "Nhắc nhở bạn cậu chú ý thân thể một chút, vừa đau dạ dày vừa phát sốt, ngày hôm nay còn uống rượu, bình thường chắc cũng rất hay thức đêm cùng ăn uống không đúng giờ, ngày hôm nay may mắn không sao, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn."

"Vâng vâng, cháu sẽ nhắc nhở hắn chú ý" Đối với những lời bác sĩ nói Cam Vọng Tinh vâng dạ mà nghe, nghĩ tới Lợi Lộ Tu người này thực sự không biết chăm sóc bản thân mà có chút bất đắc dĩ. "Hắn bây giờ đang ở phòng bệnh truyền thuốc, hẳn là sẽ tỉnh lại nhanh thôi nhưng vẫn cần nằm viện quan sát vài ngày, sau khi tỉnh lại cần chú ý ăn uống, ăn thức ăn mềm thanh đạm một chút."

Cam Vọng Tinh vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng. Lúc Lợi Lộ Tu tỉnh lại ngửi được mùi nước khử trùng gay mũi, chứng kiến trần nhà màu trắng, trên người mặc đồng phục bệnh nhân, còn có cánh tay vẫn đang truyền thuốc tí tách cũng biết mình hẳn là ở bệnh viện, lúc ý thức đang mơ hồ, hắn cảm nhận được có người đang gọi hắn, hắn thấy không rõ cũng không trả lời nổi. Hiện tại đến bệnh viện chắc cũng là người kia đưa tới!.

Y tá kiểm tra phòng thấy Lợi Lộ Tu đã tỉnh, đổi thuốc cho hắn thuận tiện hỏi Lợi Lộ Tu có muốn gọi bạn hắn tới không.

"Xin hỏi một chút là ai đưa tôi đến bệnh viện?"

"Nghe nói là bằng hữu của anh, một tiểu ca đẹp trai giao đồ ăn". Tiểu ca giao đồ ăn, trong đầu Lợi Lộ Tu lập tức hiện ra khuôn mặt Cam Vọng Tinh.

"Vậy làm phiền cô giúp tôi gọi cậu ấy! Cảm ơn." Cô y tá đổi xong thuốc liền đi, không lâu lắm cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lợi Lộ Tu thấy Cam Vọng Tinh vẫn còn mặc đồng phục, hai mắt thâm quầng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình.

"Lão Lợi, anh làm tôi sợ muốn chết. Anh bây giờ cảm thấy khá hơn không?" Xưng hô không tưởng được nhưng Lợi Lộ Tu nghe xong không cảm thấy phản cảm, cũng không quá để ý những thứ này.

"Cam Vọng Tinh, lần này thực sự rất cám ơn cậu." Lợi Lộ Tu nhìn thiếu niên đáy lòng có điểm mềm mại, lần này thực sự phải cảm ơn Cam Vọng Tinh, cũng may Cam Vọng Tinh giúp hắn.

Bị người nhìn chăm chú nói lời cảm ơn, Cam Vọng Tinh có chút xấu hổ, gãi gãi đầu mất tự nhiên nói: "Ai nha, không cần nói cám ơn, chỉ là thuận tiện thôi, chúng ta từ khi quen biết đến hiện tại anh luôn nói cảm ơn với em" Giọng nói nho nhỏ mang theo lên án, thế nhưng Lợi Lộ Tu biết cậu là không muốn hắn áy náy vì chuyện này!.

"Vậy cậu làm sao phát hiện tôi bị ngất? " Lợi Lộ Tu đặt câu hỏi, Cam Vọng Tinh trực tiếp kéo cái ghế ngồi xuống: "Mèo nhà anh thật đúng là thông minh, em vốn là giao đồ ăn cho nhà sát vách, có thể nó nghe thấy tiếng em rồi gọi em, em cảm giác không đúng đi tới gõ cửa, nó còn dùng móng vuốt cào cửa em lúc này mới cảm thấy không thích hợp". Cam Vọng Tinh vừa nói vừa khoa chân múa tay, nỗ lực muốn diễn lại cảnh tượng lúc đó. Lợi Lộ Tu bị cậu chọc cười.

"Vậy nó có chút lợi hại a." "Đúng vậy, đúng vậy em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con mèo linh tính như thế."

Nghe được Lợi Lộ Tu khẳng định Cam Vọng Tinh lại càng hăng hái, đem chuyện sau đó mèo là như thế nào mang cậu đi tìm Lợi Lộ Tu đều kể hết, khen đến Lợi Lộ Tu có điểm ngượng ngùng, nếu không phải biết cậu chỉ là thật tâm cảm thấy Tinh Tinh lợi hại Lợi Lộ Tu chỉ sợ câu tiếp theo của cậu sẽ là "Con mèo này bao nhiêu? Tôi muốn mua."

"Kỳ thực, Tinh Tinh rất thích cậu." "Thật vậy không? Em chưa từng nuôi mèo, không biết những thứ này." Cam Vọng Tinh vẻ mặt mừng rỡ nhìn Lợi Lộ Tu, tựa hồ chỉ chờ hắn xác định, liền cao hứng bay lên trời. Lợi Lộ Tu cũng liền kiên nhẫn giải thích cho cậu:

"Mỗi lần cậu tới, Tinh Tinh đều hấp ta hấp tấp chạy tới xem, nó trước đây không để ý tới những người khác. "

Cam Vọng Tinh hồi tưởng phát hiện quả thực là như vậy:

"Có lẽ vì nó gọi Tinh Tinh, em cũng gọi Tinh Tinh, đây chính là duyên phận, bảo sao nó yêu thích em như vậy." Cứ tưởng rằng đụng tới loại sự tình này, người khác đều sẽ ngại phiền phức, không nghĩ tới Cam Vọng Tinh chẳng những không cảm thấy, còn chủ động giúp hắn. Không biết vì sao khi trò chuyện với cậu, Lợi Lộ Tu cảm thấy thật thoải mái.

Nói một chút Lợi Lộ Tu vốn đang khô họng hiện tại trực tiếp ho khan. Lôi kéo bệnh nhân vừa mới tỉnh cùng mình nói lải nhải nhiều như vậy Cam Vọng Tinh liền có chút băn khoăn:

"Xin lỗi a, anh mới vừa tỉnh em lại khiến anh nói nhiều như thế, anh đỡ chưa, có muốn uống chút nước không?" Cũng không đợi Lợi Lộ Tu trả lời liền trực tiếp hướng cái bàn đi đến, rót một cốc nước mang qua đây. Rất tự nhiên đưa tới tay Lợi Lộ Tu, hắn cầm lấy ly nước được đưa tới, uống một ngụm, lại cúi đầu nhìn nước trông cốc, có điểm ngây người, thanh âm buồn buồn vang lên:

"Không sao rồi Cam Vọng Tinh, lại làm phiền cậu" Đối với băn khoăn của Lợi Lộ Tu, Cam Vọng Tinh thẳng thắn đáp lại:

"Anh nhanh khỏe lên, sẽ không làm phiền em, em giúp anh xin nghỉ rồi, hai ngày này anh ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt đi. Còn có, bác sĩ nói anh phải chú ý một chút, ăn uống không đúng bữa thực sự không được đâu lão Lợi."

Cam Vọng Tinh chân thành cầm ngón tay Lợi Lộ Tu nhắc lại những điều bác sĩ dặn dò, Lợi Lộ Tu cũng không cảm thấy phiền, liền an tĩnh nghe thiếu niên bên cạnh nói liên miên, không hiểu sao có điểm an tâm.

Nói nhiều khát nước, Cam Vọng Tinh nhìn cũng không nhìn trực tiếp cầm lấy cốc nước trên bàn uống, Lợi Lộ Tu muốn nhắc nhở nước này hắn đã uống rồi, lại thấy cậu đã uống hết. Cam Vọng Tinh nói xong theo bản năng liếc nhìn điện thoại di động mới phát hiện đã hơi trễ, nên để cho Lợi Lộ Tu nghỉ ngơi: "Lão Lợi, trễ rồi, anh nhanh nghỉ ngơi đi, sáng mai em trở lại thăm anh"

Lợi Lộ Tu gật đầu, lại nghĩ tới điều gì gọi Cam Vọng Tinh, ngập ngừng một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Hay là, trao đổi phương thức liên lạc đi!. "

"Ah, được." Cam Vọng Tinh vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, hai người cứ như vậy add wechat của nhau. Sau khi đóng cửa phòng bệnh, xem điện thoại di động mới tăng thêm một người liên lạc, "Lelush" Cam Vọng Tinh động động ngón tay, thêm ghi chú "lão Lợi" vào wechat cài avatar mèo trắng, cứ như thế mà có thêm một người bạn.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro