Tranh trong gương

[ Lê Cam ] Tranh trong gương

Lofter: https://llxxxxxxxxxxxx.lofter.com/post/4b5c3d87_1cc4e3e86

Hắn luôn nhìn chằm chằm bức họa kia, nhìn không rời mắt, nhìn đến hai mắt chua xót. Nhưng không thể khóc, trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Lại chậm rãi nâng ngón tay vuốt ve bức họa, vuốt lên những vệt thuốc màu xù xì.

Người con trai trong tranh rũ mắt, khuôn mặt nghiêng nghiêng, cổ thon dài. Trên đầu mang vòng nguyệt quế bằng lá cây khô, nhìn từ xa giống như một chiếc vương miện, phông nền là màu nâu gỗ, Lợi Lộ Tu đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định, đáng tiếc Cam Vọng Tinh chưa từng nhìn thấy bối cảnh bức họa này.

Bên cạnh tranh vẽ đặt một cái gương, viền rất sắc, Lợi Lộ Tu thật cẩn thận mà cầm lên, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ ngay lập tức bị thương, nhưng Lợi Lộ Tu vẫn thường lau nó đến khi sạch sẽ. Thái dương buổi chiều rất ác liệt, ánh sáng xuyên thấu rèm cửa màu tối, chiếu thẳng vào gương, lại bức xạ đến trên tường, lúc này mới làm cho gian nhà sáng lên chút.

"Như vậy sẽ đẹp sao? Lão Lợi? Anh sẽ không gạt em chứ !?" Cam Vọng Tinh cẩn thận chỉnh lại vòng nguyệt quế trên đỉnh đầu, lá cây rất khô, lại rất giòn, Cam Vọng Tinh rất sợ nó nát, dù sao cũng là Lợi Lộ Tu tìm rất nhiều lá khô, tinh tế làm thành vòng nguyệt quế cho cậu.

"Ừ, đừng nhúc nhích, đầu, quay sang bên trái." Lợi Lộ Tu hướng dẫn cậu, "Cổ của em, rất đẹp, cho nên, tôi muốn vẽ em, gò má, và cả cổ."

Lợi Lộ Tu cầm bức tranh hướng bút lên bầu trời thăm dò, suy tư hạ bút ở nơi nào là thích hợp nhất. Cam Vọng Tinh ngồi ở trước mặt hắn, nghiêng đầu vẫn duy trì tư thế. Ánh mặt trời có chút chói, Cam Vọng Tinh không có cách nào mở to hai mắt, lông mi bị gió thổi rung động.

Giữa hạ, tiếng ve kêu lấn át cả tiếng chim hót trong bụi rậm, nghênh đón trận gió nóng, lá cây trên đầu Cam Vọng Tinh cũng suýt bị cuốn đi.

Lợi Lộ Tu dừng bút, cầm kéo cắt mở phần áo nơi ngực Cam Vọng Tinh, không đợi cậu phản ứng kịp, Lợi Lộ Tu đem hai mảnh vải kéo sang hai bên, lộ ra xương quai xanh. Hắn lầm bầm giải thích: "Để như vậy, đẹp."

Hai người nuôi hai chú thỏ, một trắng một vàng, đang ở trên bãi cỏ không an phận mà đào bới, móng vuốt cực nhanh, thậm chí cảm giác có chút tàn ảnh. Còn đào được hai khối đất, cùng một mảng cỏ xanh biếc.

Tư thế của Cam Vọng Tinh vừa vặn có thể thấy hai chú thỏ, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục đào ra một cái động, liền lập tức chui vào, chỉ để lại cho Cam Vọng Tinh hai bóng lưng đầy lông, thỉnh thoảng đám cỏ hơi lay động, một ít đất rơi vào lông chúng, theo chuyển động lại rơi xuống.

Ngày đó vẽ từ giữa trưa đến chạng vạng tối, cổ Cam Vọng Tinh vẫn duy trì một tư thế đến đau mỏi, nhưng thành phẩm rất đẹp mắt, so với trong tưởng tượng còn đẹp hơn rất nhiều, không uổng phí cậu cố sức lâu như vậy. Cao hứng cơm tối cậu lại nấu thêm cho Lợi Lộ Tu hai món.

"Lão Lợi, anh có phải không vẽ thực? Em đâu có dễ nhìn như vậy?" Cam Vọng Tinh lấy cơm cho hắn, sau đó ngồi xuống soi gương, lại nhìn bức họa của Lợi Lộ Tu, vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Vẽ thực, em vốn là rất đẹp mắt." Lợi Lộ Tu gắp một miếng thịt vào bát Cam Vọng Tinh, "Chuyên tâm ăn."

"Trời ạ, lão Lợi bức tranh này của anh nếu mang vào thành phố không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền a?"

"Cẩn thận cái gương, không lại bị thương." Lợi Lộ Tu nhìn Cam Vọng Tinh một bên quay đầu nói chuyện với hắn, một bên không chú ý, có chút lo lắng. Cái gương Cam Vọng Tinh cầm vốn là nhặt được -- hoặc có lẽ cũng không tính là gương, lúc nhặt được khung đều đã vỡ nát, may mắn sửa khung lại liền không còn vấn đề gì nữa, có thể dùng được, nhưng cạnh vẫn là rất sắc bén, không được như những chiếc gương khác có viền ngoài bao cẩn thận, đã làm bị thương bọn họ mấy lần. Hai người vẫn chưa có thời gian sửa cẩn thận, cứ như vậy mà dùng.

"Còn thiếu một ít, phông nền." Lợi Lộ Tu nuốt cơm, "Em cảm thấy, dùng màu gì thì được?"

"Không nghĩ ra được a, anh quyết định đi."

Đã mất liên lạc với Cam Vọng Tinh từ rất lâu rồi. Bây giờ thỏ con đều đã lớn, động tác cũng chẳng biết từ lúc nào trở nên có chút chậm chạp, bộ lông khô héo xoã tung, trơn mượt ngày trước từng chút không còn, Lợi Lộ Tu vuốt vuốt bộ lông của nó. Mấy năm trước hắn tới thành phố này, bây giờ đã có trang phục hàng hiệu cho bản thân, có Âu phục tham dự hội nghị, nhưng hắn vẫn thường hoài niệm quãng thời gian mặc trang phục rách nát cùng Cam Vọng Tinh: đều là mấy cái áo màu trắng, xấu xí như bao tải, mặc còn không vừa người, rộng thùng thình, hắn phải cắt bớt tay áo cùng cổ áo, mới miễn cưỡng có thể khoác lên người, khi đó thật mong ước có một bộ quần áo tử tế. Bây giờ ngược lại rồi, nhưng hắn luôn cảm thấy giày da không bằng chân trần đi trên cỏ, đi trên biển cánh hoa không biết tên -- trong lúc vô tình thuận tay trồng một vài loài hoa dại. Một ngày nào đó, bất tri bất giác liền khai hoa.

Trong thành phố không thiếu đồ trang điểm, mấy người mẫu đều là phủ lên mặt mình rất nhiều lớp phấn không lộ chút tỳ vết nào, Lợi Lộ Tu lại không đồng ý. Hắn yêu nhất chính là tinh tế vẽ ra từng đường vân trên mặt Cam Vọng Tinh, nhất là ở dưới ánh mặt trời, rất rõ ràng. Nhờ những đường vân này mà ngũ quan lập thể kia càng trở nên chân thực. Như vậy mới có thể làm cho người ta tin tưởng, đây không phải là vị thần hoàn mỹ Lợi Lộ Tu tưởng tượng ra, là con người có máu có thịt, so với thần càng thêm tươi mới linh động. Đây rõ ràng là người đẹp nhất, là người hắn luôn theo đuổi, là sự xinh đẹp tự nhiên nhất.

Lợi Lộ Tu rất nhiều lần trở về bên hồ, mang theo bức tranh đã vẽ thêm phông nền kia, hắn chờ mong Cam Vọng Tinh sẽ từ trong căn nhà gỗ thoạt nhìn không có động tĩnh gì kia, buồn ngủ đi ra, nhìn thấy hắn, lập tức tỉnh táo lại, kích động ở phía xa phất tay la hét gọi hắn.

-- đáng tiếc không có, cuộc sống chung quy không phải là cái gì tác phẩm nghệ thuật lãng mạn, tìm lại được thứ đánh mất ở nhân gian là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi lại là do chính Lợi Lộ Tu đánh mất. Hắn cùng Cam Vọng Tinh từng có mấy năm ở tại khu rừng an tĩnh này, không người quấy rối, đã là rất lãng mạn rồi.

Lãng mạn vốn cũng không có thật nhiều, không phải ai trên thế giới cũng đạt được, người đạt được chỉ có một ít, năm năm kia, đã là may mắn rất lớn. Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng chân chính ở trong lòng thỏa mãn, Lợi Lộ Tu vẫn không làm được.

Lợi Lộ Tu bình thường thức rất khuya. Hắn cũng tự an ủi mình, chờ buổi tối ngắm sao là được!.

Trước đây, Lợi Lộ Tu sẽ cùng Cam Vọng Tinh ngắm sao trò chuyện, cho tới khi ánh sao dần ảm đạm, thái dương từng chút mọc lên.

Hắn thường mơ, Cam Vọng Tinh vẫn ở bên cạnh hắn, bức tranh đã sớm hoàn thành xong kia, cậu sẽ lôi kéo hắn đến xem, hắn không biết có gì để ngắm, còn ở trong lòng nghĩ rằng có thật nhiều khuyết điểm, muốn sửa lại. Nhưng Cam Vọng Tinh thích xem, cậu không thích sửa lại, Lợi Lộ Tu cũng liền theo ý cậu. Bọn họ cùng nhau an an ổn ổn trong mảnh rừng này qua hơn nửa đời, tóc bạc đều lặng lẽ mọc trên đỉnh đầu, nếp nhăn lộ ra, nhưng bọn họ không để tâm, đó bất quá là tuổi tác chứng minh bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, là chứng thực, là đáng giá để kiêu ngạo.

Lợi Lộ Tu lúc tỉnh viền mắt có chút ẩm ướt.

"Lão Lợi, rời giường thôi! Đã trưa rồi ah!"

"Anh làm sao vậy? Khóc à? Nằm mơ gì sao?"

"Em kể cho anh, sáng sớm hôm nay hai con thỏ chạy loạn làm cho em tìm đến mức mệt mỏi! Nhưng mà em phát hiện một cái động!"

"Em còn nhặt được một cái gương! Nó rất đẹp, còn có khung, màu hồng nâu, ôi bức tranh anh vẽ có thể dùng màu này ah! Dù nó hơi vỡ một chút! Nhưng anh xem tay em không hề bị thương! Lợi hại không?"

"Ai nha anh nhanh dậy đi! Làm sao vậy? Bị ngốc à? Giường của em còn không có đệm mà! Mau đứng lên nhìn cái gương kia! Ai nha em làm cơm rồi đó, đồ ăn đều nguội rồi lão Lợi! Rời giường mau!"

"Đây là mộng, hay là... ?" Lợi Lộ Tu lẩm bẩm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro