Chap 4: Chạm mặt
Đêm thứ ba giữa rừng Hallasan, và Go Minji không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật.
Cô vẫn sống. Vẫn tỉnh táo. Vẫn băng bó, uống nước mưa, và ăn trái cây rừng - những thứ "ai đó" lặng lẽ để lại mỗi đêm như thể cô là một con thú bị nuôi trong chiếc lồng vô hình.
Cô siết chặt con dao nhỏ trong tay. Cô là người thám hiểm. Người không tin vào ma quỷ, càng không tin vào những trò chơi tâm lý.
Nhưng ánh mắt ấy...
Ánh mắt đã từng nhìn cô lúc rơi khỏi vách đá... Ánh mắt vẫn đang nhìn cô ngay lúc này.
Cô cảm nhận được.
Đêm buông xuống với mùi lạnh lẽo báo hiệu rằng có thể tuyết sắp rơi. Cô gục đầu xuống gốc cây, cố ép bản thân nghỉ ngơi.
Nhưng tiếng gió đột ngột ngừng.
Không gian như ngừng thở.
Một tiếng rục nhẹ, như tiếng tuyết vỡ dưới bàn chân... và cô biết - hắn đến.
Cô mở mắt, bàn tay nắm chặt con dao.
Và rồi...
Hắn đứng đó.
Chỉ cách cô vài bước chân.
Áo choàng trắng dài quét nhẹ nền đất. Mái tóc bạc ánh lên dưới ánh trăng, rối nhẹ theo gió. Khuôn mặt hắn... đẹp đến vô thực, thanh tú, trong trẻo như thiên thần, nhưng ẩn sau đôi mắt xanh lam mơ màng ấy là điều gì đó cổ xưa, không thể gọi tên.
Hắn không nói gì. Chỉ nhìn cô. Nhìn thẳng vào cô.
Ánh nhìn vụng trộm giờ đã thành lộ liễu.
"Ngươi là ai?" - Cô gằn giọng, cố giữ bình tĩnh, nhưng tim đập như trống trận.
Hắn mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến lạ, nhưng không hề ấm áp.
"Người gọi ta bằng nhiều cái tên... nhưng không tên nào là thật."
Giọng nói hắn như vang lên từ nơi xa xôi, trầm thấp, như gió chạm vào vách núi.
Cô chĩa con dao về phía hắn.
"Nếu ngươi muốn chơi trò thần bí, thì ta không hứng thú."
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt vẫn không rời gương mặt cô.
"Thú vị," hắn thì thầm.
"Một con người giữa ranh giới sống - chết, lại vẫn biết sợ... và biết nghi ngờ."
Rồi bất ngờ, hắn bước đến gần.
Cô rùng mình, nhưng không thể lùi. Lưỡi dao vẫn chĩa về phía hắn.
Hắn cúi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào cổ chân cô - nơi vết thương vẫn sưng đỏ.
Chạm... nhưng không hề để lại cảm giác. Da hắn mát lạnh, nhẹ như sương mờ.
Một luồng khí dịu êm toả ra từ đầu ngón tay hắn - không đau nữa.
Cô mở to mắt nhìn hắn. "Ngươi... chữa cho ta?"
Hắn cười.
"Ngươi... muốn nghĩ gì thì tùy."
Rồi hắn lùi lại, ánh mắt sáng lên trong màn sương.
"Nhưng nhớ nhé, Minji..."
Giọng hắn nhẹ như ru ngủ.
"Sẽ không ai có thể tìm thấy ngươi, ngoại trừ ta."
Và trước khi cô kịp thốt lên một lời, hắn đã tan vào màn đêm, như chưa từng ở đó.
Cô vẫn ngồi đó, tim đập điên cuồng. Cơn đau nơi cổ chân biến mất. Không còn lạnh đến run người.
Nhưng một cơn rùng mình khác tràn lên - không phải vì sợ... mà vì thứ gì đó còn nguy hiểm hơn cả tử thần.
Hắn.
~~~ to be continue ~~~
Mong mn ủng hộ chiếc fic còn nhiều thiếu sót của tui nheee 🫶🏻🫶🏼🫶🏽 Sin cámonnn
Nếu yêu thích chiếc chap này, bạn hãy để lại 1 ⭐️ và 1 chiếc comment xinh xinh nhee
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro