Hashirama Senju ( Thiên Thủ Trụ Gian )
Madara Uchiha ( Vũ Trí Ba Ban )
Tobirama Senju ( Thiên Thủ Phi Gian )
Izuna Uchiha ( Vũ Trí Ba Tuyền Nại )
Fic đầu tay nên thiết lập nhân vật sẽ có hơi ooc T^T
------------------------------------------------------------
Tiệc rượu bắt đầu khai màn, ánh nến lung linh trải dài như dải ngân hà, phản chiếu lên ngọc lưu ly trên trần cao, tựa mưa sao rơi giữa bầu trời đêm. Tiếng đàn sáo êm ái ngân nga, hoà lẫn tiếng cười nói rộn ràng, phảng phất hương trầm thoang thoảng khắp sảnh yến.
Quan viên các tộc lần lượt dâng lời chúc tụng, từng lời hoa mỹ như dệt thành gấm vóc, kính cẩn mà cung kính. Trụ Gian khẽ gật đầu, nụ cười như xuân phong thoảng nhẹ, tựa như không mà có, khiến lòng người rung động. Ánh mắt chàng sâu thẳm như hồ thu, đôi lúc thoáng qua chút lạnh lẽo, như thể chẳng buồn để tâm đến thế sự phù hoa.
Ban Ban đứng lặng giữa yến tiệc xa hoa, từng tiếng trống nhạc rộn rã như dội vào tâm can nàng, khiến lòng đau nhói tựa dao cứa. Đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, giờ đây dấy lên từng đợt sóng dữ, ngỡ ngàng, thất vọng đan xen, chẳng rõ là mộng hay thực.
Nàng siết chặt tay, đầu ngón tay lạnh toát như mất hết sinh khí. Trước mắt nàng, Trụ Gian đứng đó, phong thái đĩnh đạc như cột trời sừng sững, nụ cười vẫn ấm áp như ngày ấy, thế nhưng giờ đây lại tựa thanh đao sắc bén, từng chút một cắt sâu vào lòng. Tâm tư nàng cuộn trào, trái tim nát tan, chẳng dám tin vào sự thật phũ phàng trước mắt.
“Nếu là hắn… nếu là thái tử Thiên Thủ, vì cớ gì lại giấu ta? Vì sao lại dối ta rằng chỉ là công tử hào môn?”
Nàng muốn tiến lên chất vấn, muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng đôi chân như bị gông cùm trói buộc, chẳng thể nào nhích nổi một bước. Những kỷ niệm dịu dàng nơi bờ suối, những lần tương ngộ vụng trộm dưới ánh trăng mờ… Giờ đây hóa ra chỉ là hư ảo, tựa giấc mộng vỡ tan tành.
Nàng nhớ lại những lời đồn về Thiên Thủ thái tử - kẻ luôn giữ vẻ chính trực, uy nghiêm, nhưng chẳng ai biết tâm tư hắn sâu tựa vực thẳm, mưu kế thâm hiểm khó lường. Mọi sự tựa như trò đùa, nụ cười thâm trầm kia giờ đây lại khiến nàng lạnh sống lưng. Nàng đã từng tin tưởng, từng phó thác chút tình cảm ngây ngô… chẳng ngờ bản thân lại tự sa vào lưới tình, tự chuốc lấy khổ đau.
Một nỗi cay đắng chực nghẹn trong cổ họng, nàng cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt dõi theo hắn chẳng rời, ngập tràn uất hận cùng đau đớn. Lẽ nào hắn đã biết thân phận nàng từ lâu, cố tình dẫn dụ nàng bước vào cạm bẫy? Hay chỉ đơn giản là trò tiêu khiển trong phút nhàn rỗi?
Trong lúc ấy, Trụ Gian khẽ quay đầu, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt chất chứa đau thương của nàng. Trong thoáng chốc, hắn khựng lại, nụ cười trên môi thoáng ngưng đọng. Nhưng rất nhanh, như chưa từng có gì xảy ra, hắn lại quay về dáng vẻ lãnh đạm, điềm nhiên bước lên bậc thềm cao, đón nhận lời chúc mừng của quần thần.
Ban Ban rũ mắt, đôi vai mỏng manh run rẩy, gắng gượng nuốt xuống mọi đau thương. Trong phút chốc, nàng đã muốn bỏ đi, rời khỏi chốn hoàng cung đầy dối trá này, nhưng tự biết mình không thể. Nếu hắn đã dối lừa, nàng càng không thể để hắn toại ý.
Tuyền Nại đứng cạnh bên, khẽ nhìn tỷ tỷ với ánh mắt xót xa, đáy lòng thầm thở dài. Còn Phi Gian phía đối diện vẫn lặng yên, đôi mắt huyết sắc như cười như không, chẳng biểu lộ lấy nửa điểm cảm xúc.
Ban Ban cắn chặt môi, lặng lẽ lấy lại bình tĩnh, che giấu mọi sóng lòng sau tấm mặt nạ điềm tĩnh. Nếu hắn muốn chơi đùa, nàng sẽ chẳng dễ dàng để hắn khinh thường. Nữ nhân Vũ Trí Ba không yếu hèn như hắn tưởng.
Yến tiệc mừng sinh thần thái tử Thiên Thủ quả thật xa hoa tột bậc, bốn bề lộng lẫy, ngọc minh châu treo cao, ánh sáng chan hòa như dải ngân hà hội tụ. Khắp nơi đều là âm thanh du dương, tiếng tỳ bà réo rắt, điệu vũ uyển chuyển tựa hồ mây trời. Hương trầm thoảng nhẹ, phiêu diêu tựa mộng, từng đoàn ca kỹ xinh đẹp múa lượn như tiên nga, tà áo lụa mỏng manh tựa cánh bướm lay động trong gió xuân.
Thái tử Trụ Gian ngồi trên cao, y phục hoàng kim thêu long văn tinh xảo, mỗi đường kim mũi chỉ đều toát lên vẻ tôn quý. Mái tóc nâu búi cao gọn gàng, gương mặt anh tuấn chính trực, nụ cười ấm áp thường trực nơi khóe môi, khiến kẻ khác không khỏi say mê. Hắn ung dung đối đáp với các vị quan thần, đôi mắt hồ thu dường như chẳng chút tỳ vết, nhưng sâu trong thâm tâm lại cuộn trào cơn sóng khó lường.
Khóe mắt Trụ Gian bất giác lướt qua dáng hình thanh mảnh nơi góc sảnh, chợt tâm tư rối loạn, nụ cười thoáng mất đi vài phần ôn hòa. Hắn không thể ngờ rằng, người thiếu nữ khiến hắn tương tư bấy lâu lại mang thân phận của kẻ đối nghịch. Mối nghiệt duyên này thật trớ trêu thay, như một sợi tơ vương vấn, càng vùng vẫy càng thít chặt. Hắn thầm nghĩ, phải đối diện với nàng thế nào đây? Phải nói ra lời giải thích ra sao, khi mọi thứ đã rối như tơ vò?
Phi Gian đứng bên cạnh, khoác lên mình lớp bạch y huyền quý, từng đường chỉ đỏ như máu thêu hình uyên ương cuốn quýt, đối lập với sắc trắng lạnh tựa băng tuyết. Đôi huyết ngọc lãnh đạm thoáng lướt qua thần sắc của hoàng huynh, ánh nhìn thấu tỏ mọi uẩn khúc trong lòng người đứng đầu thiên hạ.
Hắn hiểu rõ, vị huynh trưởng này đã sa vào lưới tình với nữ tử mang tên Ban kia, mà đáng tiếc thay, nàng lại thuộc về gia tộc Vũ Trí Ba – mối hận huyết cừu truyền kiếp với hoàng tộc Thiên Thủ. Phi Gian hừ nhẹ trong lòng, không khỏi cảm thán sự trêu ngươi của số phận. Nhưng dẫu sao, nếu xét cho cùng, bản thân hắn cũng chẳng thể hoàn toàn đứng ngoài vòng xoáy ấy.
Ánh mắt vô tình lại chạm đến tiểu cô nương đang đứng không xa, thân hình thanh thoát như cánh hoa lê trắng, nét cười ranh ma thoáng hiện nơi khóe môi. Đó chẳng phải là Tuyền Nại – cô nương xảo quyệt và khó đoán nhất mà hắn từng gặp ư?
Tuyền Nại nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nhưng đôi mắt trong veo lại sáng lấp lánh như vì sao, suy tính trong đầu không ngừng xoay chuyển. Nàng muốn giúp tỷ tỷ, dẫu không ưa tên thái tử kia, nhưng vì đại cục mà tạm bỏ qua định kiến. Hơn thế, nàng lại chẳng ngại gần gũi với Bạch Mao một chút. Nếu có thể tác thành cho đôi bên, chẳng phải cũng có cớ để nàng tiếp cận tên nhị hoàng tử lạnh lùng ấy hay sao?
Nàng thở nhẹ, đôi mày lá liễu khẽ chau lại, trong đầu nghĩ đến trăm phương ngàn kế. Phải làm thế nào mới khiến tên thái tử kia chịu rời khỏi yến tiệc khi chưa tàn? Khóe mắt tinh ranh thoáng qua một tia tiếu ý, nàng nghĩ đến việc bày ra một tình huống bất ngờ, có thể khiến hắn buộc lòng phải đi tìm tỷ tỷ mà đối diện.
Suy tính trăm đường, cuối cùng môi nàng khẽ cong, nụ cười như gió thoảng bên vành tai. Chẳng phải mấy kẻ đố kỵ trong cung vẫn luôn tìm cơ hội khiến Ban Ban muối mặt sao? Chỉ cần khéo léo kích động một chút, tạo ra một sự cố giả vờ nào đó... Đến lúc ấy, chắc chắn tên thái tử kia sẽ không thể ngồi yên.
Vừa nghĩ ra kế sách, đôi mắt hồ ly của nàng sáng lên, tiếu ý lan tràn như cánh hoa mai rơi lả tả. Tuyền Nại khẽ hít một hơi, lòng thầm hạ quyết tâm sẽ khiến băng sơn nhị hoàng tử kia cũng phải động tâm, mà không ngờ chính mình đã bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm phức tạp ấy từ khi nào chẳng hay.
Tuyền Nại tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt hồ ly thoáng qua một tia gian xảo, tựa như bách hoa nở rộ giữa băng thiên tuyết địa. Nàng chậm rãi rướn người, ghé sát bên tai tỷ tỷ, thanh âm nhẹ tựa gió thoảng, nhưng từng chữ lại ngưng đọng vẻ huyền hoặc:
“Tỷ tỷ, vừa nãy muội nghe được lời đồn đại rằng, ngoại hầu viện hình như có bóng kẻ lạ lảng vảng, cha đã âm thầm phái thích khách đến gây huyên náo hòng phá rối yến tiệc. Nếu chuyện này đến tai bệ hạ, chúng ta ắt hẳn sẽ lâm nguy, danh vọng gia tộc e khó bảo toàn...”
Vừa dứt lời, Tuyền Nại cúi đầu, hai tay run nhẹ, vẻ mặt nhuốm sắc lo lắng xen lẫn sợ hãi. Ban Ban nhất thời thất sắc, lòng như sóng vỗ trùng trùng, hạ giọng truy vấn:
“Lời ấy thực chăng? Phụ thân sao lại hồ đồ đến vậy?”
Tuyền Nại bày ra vẻ sợ hãi đến cực độ, tựa như hài nhi lạc đường trong cơn cuồng phong:
“Muội... muội cũng không rõ, chỉ là nghe thấy từ mấy vị công tử thế gia kháo nhau mà thôi... Muội lo lắng chẳng dám hỏi nhiều... Nếu lời ấy là thực, ắt hẳn sẽ liên lụy đến đại nghiệp của cha, tỷ tỷ mau đi xem xét đi... Muội sợ...”
Ban Ban nhìn tiểu muội vẻ mặt kinh hoàng, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Nàng biết cha không phải kẻ dại dột đến mức phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, nhưng sự lo lắng trong mắt muội muội lại khiến nàng không khỏi phân vân. Thân là tỷ tỷ, nàng không nỡ bỏ mặc, đành vội vã cất bước ra khỏi yến điện.
Chờ khi tỷ tỷ khuất bóng, Tuyền Nại mới nhẹ cong môi cười lạnh, đáy mắt hồ ly thoáng qua tia tiếu ý hiểm trá. Nàng phất tay ra hiệu cho ám vệ ngầm phát động dấu hiệu, tạo ra chút thanh thế khiến thái tử ngờ vực.
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, Trụ Gian đã sớm rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ đuổi theo thân ảnh thướt tha sắc lam kia.
Nàng đứng phía sau lén lút quan sát, khóe môi không ngừng giương lên ý cười thỏa mãn, trong lòng như nở hoa đón gió xuân. Vừa toan cất bước đi theo thì bất chợt cảm giác được luồng khí lạnh lẽo phủ xuống, nàng khẽ liếc mắt, bắt gặp ánh nhìn băng
lãnh tựa sương mai của Phi Gian.
“Nha... Bạch Mao cũng muốn đi theo dõi tỷ tỷ ta sao?”
Nàng cong khóe môi, nét cười thoáng vẻ nghịch ngợm lẫn trêu chọc, khiến đôi mắt phượng lấp lánh như gấm dệt. Phi Gian không đáp, chỉ quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, như muốn xuyên thấu tâm can, lạnh lùng phán một câu:
“Ngươi lại giở trò gì?”
Tuyền Nại che miệng cười khúc khích, không đáp mà bước ngang qua hắn, tà váy trắng như tuyết quét nhẹ trên mặt đất, thanh âm trong trẻo vọng lại như hạt mưa đập vào mặt hồ:
“Không làm trò, chỉ là giúp tỷ tỷ gặp lại nhân duyên thôi... Nếu ngài tò mò, thì cứ việc đi theo sau bổn cô nương.”
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng lướt đi như cánh bướm giữa vườn hoa xuân, bóng dáng mảnh mai ẩn hiện phía xa. Phi Gian không nói không rằng, đôi con ngươi đỏ thẳm như máu âm thầm thắt lại, không nhanh không chậm mà cất bước đuổi theo.
Hậu viện tịch mịch, nguyệt quang nhàn nhạt soi rọi lên thềm đá phủ đầy rêu phong, tựa hồ chẳng hề có dấu vết của cuộc ác chiến nào. Ban Ban dừng bước, đưa mắt nhìn quanh, lòng dạ nửa phần ngờ vực. Cảnh sắc lặng như tờ, ngay cả tiếng gió thổi qua cành cũng im bặt. Khẽ chau mày, nàng chợt nhận ra — tiểu muội lại bày trò dẫn dụ nàng ra đây, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Ngay khi tâm trí còn bộn bề suy toan, sát khí đột ngột ập tới, cuốn theo ngọn phong lạnh thấu xương. Đôi mắt huyền mâu khẽ co lại, nàng lập tức nghiêng người tránh né, mũi kiếm sắc lẻm lướt ngang vạt áo, để lại đường rách nhỏ như vết cắt trên lụa mỏng.
Ban Ban vừa thoáng ổn định thân hình thì bóng đen lại lao tới, kiếm phong mang theo ý chí đoạt mệnh, tựa cuồng phong bạt núi. Nàng siết chặt song thủ, định bụng phản công, nhưng chưa kịp vận lực, đã nghe thanh âm trầm ấm tựa cơn gió xuân xé tan tĩnh mịch:
"Ban Ban, cẩn trọng!"
Thân ảnh cao lớn vững chãi bỗng chốc ôm chặt lấy nàng, mang theo hơi thở nồng đượm mùi cỏ non thoang thoảng, thân hình tựa tấm khiên che chắn trước cơn hiểm nguy. Bóng đen thấy nhiệm vụ hoàn thành, liền tung mình thoát ly, nhanh tựa quỷ ảnh tan vào bóng đêm.
Ban Ban nhất thời đờ đẫn, hương gió quấn quít trong không trung khiến lòng nàng tựa trống rỗng, mơ hồ đến không phân biệt thực hư. Đến khi cơn choáng váng dịu lại, nàng mới nhận ra bản thân đang nằm gọn trong vòng tay của một người nam nhân — mái tóc nâu mềm mại khẽ lướt qua vai nàng, tiếng thở dồn dập bên tai nghe rõ mồn một.
Cảnh tượng này... vì cớ gì lại quen thuộc đến vậy? Như thể đã từng trải qua, từng được bao bọc bởi vòng tay vững chãi, từng nghe nhịp tim mạnh mẽ này hòa cùng tiếng thở gấp gáp. Nàng không khỏi ngẩn ngơ, trái tim bất giác run lên, tựa như một đoạn ký ức xa xăm bất chợt ùa về.
Đôi mắt hồ thu của Trụ Gian thoáng ánh lên sự lo lắng xen lẫn kinh hoảng, tựa như không dám tin nàng lại rơi vào hiểm nguy. Hắn siết chặt vòng tay, tựa hồ muốn khẳng định nàng đang an toàn dưới sự che chở của mình.
"Ta... không sao..."
Ban Ban khẽ đẩy nhẹ hắn, trái tim tựa như bị cơn sóng lớn cuốn trôi, lý trí chật vật chống đỡ nỗi bàng hoàng đang cuộn trào. Đối diện ánh mắt ôn nhu mà kiên định của Trụ Gian, nàng chợt rùng mình, trong lòng cuồn cuộn trăm mối tơ vò.
Hắn là ai? Là thái tử Thiên Thủ sao? Là kẻ đứng nơi đỉnh cao quyền lực, nắm trong tay thiên hạ bách tính? Hay là người nàng ngày đêm tương tư, từng thề sẽ không rời xa? Đôi đồng tử trong veo phản chiếu bóng hình hắn, sâu trong đáy mắt hiện lên nỗi đau đớn tột cùng.
Yêu sao? Yêu mà không thể đối diện, không thể trút bầu tâm sự, chỉ đành để từng cơn sóng cảm xúc quẩn quanh trong đáy lòng. Thù hận chất chồng từ đời trước, nàng làm sao buông bỏ? Mà lòng dạ lại chẳng thể dập tắt niềm thương nhớ khôn nguôi. Trụ Gian đối với nàng là mối tình thuần khiết, là giấc mộng đẹp giữa chốn hồng trần loạn thế. Nhưng mối huyết thù khắc sâu tận xương cốt giữa hai gia tộc khiến nàng chẳng cách nào nhắm mắt làm ngơ.
Trụ Gian chậm rãi buông nàng ra, nụ cười nhạt đọng trên khóe môi, như cơn gió xuân thoáng qua trong lành mà thê lương vô tận.
"Ta vốn định không can thiệp... nhưng thấy nàng gặp nguy hiểm, chẳng cách nào ngồi yên."
Ban Ban mấp máy môi, muốn thốt lên điều gì đó, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra thanh âm. Lý trí và cảm xúc giằng xé lẫn nhau, nước mắt tựa như đã khô cạn, chỉ còn nỗi xót xa âm ỉ nơi đáy lòng.
Hơi thở có phần hỗn loạn, Trụ Gian bất chợt siết chặt lấy tay nàng, ngăn lại mọi ý định rời đi. Hắn cúi đầu, thanh âm như nghẹn lại trong cổ họng, vừa run rẩy vừa đượm đầy khổ sở.
“Ban Ban... Ta thực không ngờ... nàng lại mang họ Vũ Trí Ba...”
Hắn ngừng lại, lời vừa cất ra như mũi dao cứa sâu vào tâm khảm. Ánh mắt hồ thu giờ đây phủ đầy tơ máu, sóng mắt cuộn trào nỗi đau đớn thê lương. Ngón tay khẽ run, vẫn kiên trì mà giữ lấy tay nàng, tựa như chỉ cần buông ra, cả nhân gian này sẽ hóa thành hư vô.
“Ta không muốn giấu giếm nàng... Nhưng ta sợ... Sợ rằng nếu nàng biết thân phận của ta... nàng sẽ ghét bỏ, sẽ trốn tránh... Không còn muốn gặp lại ta nữa...”
Ban Ban đứng sững, cả cõi lòng như bị bóp nghẹt. Những lời hắn nói, từng chữ từng câu đều thấm đẫm khổ đau, nhưng trong tâm trí nàng lúc này chẳng thể phân định được thật giả. Đôi mắt đen tuyền khẽ run rẩy, nỗi đau từ trái tim như lan tỏa khắp toàn thân, khiến nàng không sao thở nổi.
“Việc ta gặp nàng bên bờ suối... không phải ngẫu nhiên... Mà là... từ rất lâu trước đó, ta đã lưu tâm đến nàng... Ngày ngày lặng lẽ dõi theo từng bước đi... Ta cố tình... cố tình tạo ra cơ duyên để được quen biết nàng...”
Những lời thú nhận đột ngột tựa như mũi dao đâm sâu vào đáy lòng nàng, khiến tâm trí hỗn loạn chẳng thể kiểm soát. Ban Ban trừng mắt nhìn hắn, muốn lên tiếng hỏi rõ, nhưng đôi môi lại khô khốc, chẳng thể thốt nên lời. Đúng lúc ấy, một giọt lệ trong veo lặng lẽ trượt dài trên gò má Trụ Gian, rơi xuống mu bàn tay nàng, nóng bỏng tựa như thiêu đốt.
Trụ Gian khóc...
Nàng kinh ngạc đến bàng hoàng, không tin nổi những gì mình đang chứng kiến. Đường nét anh tuấn lạnh lùng ngày thường nay lại nhuốm đầy nét u sầu, lệ tuôn không ngừng, từng giọt thấm vào lớp áo trắng tựa tuyết, tựa như đóa bạch liên tàn úa trong cơn phong ba. Đôi mắt đen tuyền của nàng khẽ động, trong phút chốc chẳng thể khống chế lòng mình, trái tim mềm nhũn tựa dòng suối vỡ bờ.
“Ngươi... ngươi... tại sao lại khóc?”
Ban Ban ngỡ ngàng, đôi tay vô thức run lên. Nàng vốn không quen nhìn thấy người khác rơi lệ, nhất là khi người ấy lại là hắn. Sự cao ngạo, kiêu hãnh thường ngày dường như bị xé toạc, để lộ ra vẻ yếu đuối bất lực chưa từng thấy.
“Ban Ban... Nàng nhất định hận ta rồi... đúng không? Ta bỉ ổi như vậy... lừa dối nàng như vậy... Nàng nhất định... không bao giờ tha thứ cho ta nữa...”
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, đầy tủi hờn cùng thê lương. Đôi tay vẫn níu giữ lấy nàng, tựa như người sắp chìm trong vực thẳm tìm lấy chút níu kéo cuối cùng. Ban Ban chấn động, lòng nàng đau đớn như bị bóp nghẹt, chẳng thể chịu được cảnh hắn khổ sở như vậy.
Lệ vẫn thi nhau rơi xuống, thấm ướt vai áo nàng, làm tim nàng như muốn vỡ tan thành từng mảnh vụn. Không thể nào khống chế được bản thân, nàng vươn tay ôm lấy hắn, giọng nói mềm mại, dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Ngươi đừng như vậy... Đừng khóc nữa... Ta... ta không hận ngươi... cũng không ghét bỏ ngươi...”
Nàng vỗ nhẹ lên lưng hắn, để mặc nước mắt hắn thấm vào lòng mình, từng lời từng chữ nhẹ nhàng mà sâu lắng, tựa như cơn gió mùa xuân xua tan đi cái lạnh thấu xương.
“Vậy thì... ta vẫn có thể gặp nàng chứ? Vẫn được nói chuyện với nàng chứ...? Nàng sẽ không bỏ ta chứ...?”
Trụ Gian run rẩy thốt ra từng chữ, đôi tay siết chặt lấy vòng eo yểu điệu, đầu gục sâu nơi hõm cổ tuyết trắng như cánh bạch liên thanh khiết. Thân thể cao lớn tựa hồ mất đi toàn bộ sức lực, gục vào nàng tựa như tìm chút hơi ấm cuối cùng giữa phong ba bão táp. Hắn cúi đầu, nước mắt lặng lẽ thấm đẫm vạt áo, từng giọt từng giọt tuôn rơi không cách nào kìm hãm.
Ban Ban đứng lặng, cả người cứng đờ, trong phút chốc chẳng biết phải làm sao. Hơi ấm từ hắn truyền tới khiến lòng nàng như băng tuyết tan chảy, đôi mắt đen láy ánh lên muôn vàn xao động. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại sợ lời nói của mình khiến hắn càng thêm tổn thương.
Trụ Gian thấy nàng vẫn bất động, lòng càng thêm hoảng loạn. Hắn cắn chặt môi, lệ tuôn lã chã, bàn tay run run siết chặt eo nàng hơn vài phần, tựa hồ sợ chỉ cần lơ là một chút, nàng sẽ hóa thành hư ảnh mà tan biến khỏi thế gian.
“Đừng... đừng rời bỏ ta... Ban Ban...
Ta cầu xin nàng... đừng bỏ rơi ta...”
Tiếng nức nở nghẹn ngào của hắn tựa hồ như đâm sâu vào tim nàng, khiến nàng chẳng thể nào khống chế được nỗi đau xé lòng. Nhịn không đặng, nàng khẽ thở dài, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nâu mượt, từng lọn tóc mềm mại cuốn quanh ngón tay thon dài. Giọng nói nhẹ nhàng tựa mây bay, dịu dàng cất lên, ôn nhu như vỗ về tâm can hắn.
“Ừ, ừ... đều được. Ngươi đừng khóc nữa... Đừng để lệ làm hoen ố vầng thái dương của ngươi... Như vậy... mất hết vẻ cao ngạo ngày thường rồi...”
Lời an ủi tựa như gió xuân thổi qua cánh đồng băng giá, khiến trái tim khô cằn của hắn dần hồi sinh, cơn tuyệt vọng hóa thành niềm hân hoan không sao che giấu được. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo nét cười yếu ớt mà ấm áp nhưng không thiếu phần toan tính, tựa như vạn dặm sương mù tan đi, để lại ánh dương le lói nơi chân trời.
Nàng dỗ dành hắn như vậy, chẳng khác nào ban cho hắn một sợi dây cứu mạng giữa muôn trùng sóng dữ. Trụ Gian âm thầm mừng rỡ, trong lòng cuộn trào muôn vàn suy nghĩ. Quả nhiên, mềm yếu trước mặt nàng lại hữu dụng đến nhường ấy. Dù gia tộc đối nghịch, dù thế nhân gièm pha, hắn cũng chẳng màng. Nàng là của hắn, một khi đã quyết tâm, dù phải vấy bẩn đôi tay, hắn cũng nguyện bảo vệ , giữ chặt nàng trọn đời.
Nước mắt rồi cũng ngừng rơi, nhưng đôi tay hắn vẫn không chịu buông, siết lấy eo nàng như sợ hãi bị đoạt mất báu vật quý giá nhất đời. Trụ Gian dính sát vào người nàng, giống như cún nhỏ ngoan ngoãn chẳng nỡ rời xa. Hơi thở ấm áp phả lên bờ vai mảnh mai, ánh mắt mang theo tia sáng mơ hồ mà luyến lưu.
Ban Ban khẽ động lòng, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, tựa như dỗ dành một đứa trẻ đang yếu lòng. Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, nàng chẳng đành đẩy ra, trong lòng vừa đau xót vừa mềm mỏng, tựa như mây trời mờ ảo không rõ sắc thái.
------------------------------------------------------------
“Ai nha, quả nhiên thái tử có khác, mưu mô thực tinh vi, thủ đoạn thật cao tay.”
Tuyền Nại nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, đôi môi khẽ cong, tiếu ý nghịch ngợm nở rộ trên gương mặt thanh tú, trong mắt ánh lên tia sáng tinh quái. Tâm tình nàng vô cùng thoải mái, kế hoạch của nàng, một lần nữa thành công mỹ mãn, tựa hồ chẳng thể có sơ sót nào. Đêm nay hồi phủ, nhất định phải tự thưởng cho mình chút điểm tâm ngọt mới được.
Phi Gian vẫn trầm mặc đứng bên cạnh, băng lãnh tựa tượng đá giữa bóng đêm u tịch, chẳng màng đến lời nói khích lệ của nàng. Đôi mắt huyết ngọc khép hờ, tựa như chẳng vướng bận bất kỳ thế sự nào. Hắn từ đầu đã đoán được mưu đồ của nàng, nhưng chẳng buồn ngăn cản, bởi lẽ chính hắn cũng mang chút tò mò. Huynh trưởng của hắn, người tựa như ánh thái dương cao ngạo, lại vì một nữ nhân mà buông lỏng tâm can. Xem ra, phán đoán của hắn quả thực không sai.
Giữa dòng suy tưởng hỗn mang, hắn bất giác để lộ ra một khe hở hiếm hoi, bỏ quên tiểu hồ ly xảo trá bên
cạnh luôn chực chờ tìm kiếm sơ hở.
Chớp lấy khoảnh khắc hắn phân tâm, Tuyền Nại nhẹ nhàng tiến lại gần, như một làn gió thoảng qua mùi hương u lan phảng phất. Ngón tay thon nhỏ vươn ra, khẽ lướt lên mái tóc bạc tuyết mềm mại, tựa như lụa trắng rực rỡ dưới ánh trăng, bồng bềnh mà tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Đôi mắt long lanh ánh lên vẻ si mê đầy nghịch ngợm, tựa hồ bị thu hút bởi vẻ đẹp băng lãnh ấy.
Nhưng chưa kịp cảm thán, nàng đột ngột bị ép mạnh vào bức tường rêu phong, cả người lọt thỏm trong cái bóng to lớn của nam nhân trước mặt. Hai cánh tay nhỏ nhắn bị giữ chặt, kéo lên cao quá đỉnh đầu, ép sát vào tường, từng ngón tay thon dài của hắn siết chặt cổ tay nàng, tựa như gông xiềng giam giữ con mồi không lối thoát.
Gương mặt băng lãnh của hắn áp sát đến mức hơi thở lạnh buốt phả vào vành tai nàng, đôi mắt đỏ rực như ánh lửa ngầm trong bóng tối, ánh lên tia nhìn lạnh lùng và đầy áp chế. Mùi hương hàn lãnh từ thân thể hắn thấm sâu vào da thịt nàng, khiến trái tim nhỏ bé không khỏi run rẩy.
“Hừ, ngươi lại tính giở trò gì?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh băng, nhưng lại phảng phất chút uy hiếp khiến người ta không khỏi run sợ. Tuyền Nại bị giam cầm trong thế bất lực, nhưng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi, khóe môi vẫn cong lên đầy kiêu ngạo, mâu quang ánh lên tia sáng lả lướt, như đóa hồng rực lửa giữa trời đông.
“Phải là ngài tính làm gì tiểu nữ đây? Đột nhiên ép một cô nương yếu ớt vào góc tường, hẳn là không có ý đồ tốt?”
Lời nói dịu dàng, mềm mại như cánh hoa lả lơi trong gió, lại như nhát dao nhẹ nhàng cứa vào kiêu ngạo của nam nhân trước mặt.
Phi Gian chẳng đáp lời, chỉ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cánh tay rắn chắc siết chặt cổ tay nàng thêm vài phần, khiến nàng hơi nhíu mày vì đau. Đầu ngón tay thon dài còn lại của hắn chạm khẽ lên gò má nàng, vuốt ve làn da mịn màng tựa ngọc trắng, ánh mắt tà mị lạnh lẽo mang theo chút khinh bạc.
“Ồ... cũng khá thông tuệ. Nhưng ngươi có biết...”
Hắn ghé sát bên tai nàng, giọng nói trầm thấp thấm vào tận cốt tủy, khiến nàng bất giác rùng mình.
“Chọc vào ta... sẽ nhận lại hậu quả gì không?”
Tuyền Nại nghe vậy không những không sợ mà còn bật cười khanh khách, tựa như tiểu hồ ly trêu chọc dã thú. Đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nguyệt quang, như muốn chọc tức đối phương đến cùng.
“Ta không biết, ngài định làm gì ta đây?”
Phi Gian không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy nguy hiểm nhưng lại ẩn chứa một loại tà mị khó lường.
Trăng trên cao vằng vặc chiếu xuống, dát lên khoảng sân nhỏ một tầng ánh bạc mờ ảo, gió đêm khẽ thổi, làm tà áo trắng của hắn phất phơ như mây trời, tựa hồ cả thế gian đều im lặng trước cảnh tượng đầy ám muội.
Tuyền Nại bị áp sát vào vách tường lạnh lẽo, cổ tay thon nhỏ bị giam chặt, không tài nào nhúc nhích. Bóng tối ôm trọn lấy dáng hình hai người, chỉ còn đôi mắt huyết ngọc của hắn sáng rực lên, tựa hồ muốn thiêu đốt nàng đến tận cùng. Nàng ngửa mặt đối diện hắn, ánh mắt ngông nghênh nhưng lại điểm chút ngạo mạn, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy ẩn ý, tựa hồ không chút nào bị áp chế.
Ngón tay thon dài của hắn từ từ lướt dọc xuống chiếc cằm thon, luyến lưu men theo đường cong mềm mại mà dừng lại nơi cần cổ trắng ngần, hơi thở nóng rẫy nhẹ phả lên, tựa như rắn độc quấn quanh, khiến da thịt nàng thoáng run rẩy.
Tuyền Nại vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả, đôi mắt long lanh khẽ nheo lại, giọng điệu vừa kiều mị vừa khiêu khích:
“Điện hạ, ngài đây là tính độc chiếm thân thể ta sao? Ai nha, việc này có phải không đúng lắm không nhỉ?”
Nghe vậy, Phi Gian chẳng chút nào bận tâm, đôi mắt sắc như đao quét qua từng đường nét mỹ lệ trên khuôn mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu, đôi đồng tử đỏ rực lóe lên một tia nguy hiểm.
“Ngươi cũng thật lớn mật. Hết lần này đến lần khác giở trò trước mặt ta...”
Chữ cuối cùng vừa buông, hắn lập tức cúi đầu xuống, hàm răng sắc bén không chút nể nang mà cắn mạnh lên chiếc cổ trắng nõn, để lại trên làn da một dấu ấn đỏ thẫm như đóa hoa yêu mị nở rộ giữa đêm lạnh. Cảm giác đau nhói xen lẫn tê dại khiến nàng bất giác hít sâu một hơi, đôi mắt trợn to thoáng hiện vẻ sững sờ, nhưng rồi rất nhanh, nàng liền cắn nhẹ môi, ép bản thân không để lộ bất kỳ âm thanh yếu đuối nào.
Cơn đau nhói ấy không kéo dài lâu, bởi ngay sau đó, hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên dấu vết mình vừa tạo ra, như thể trêu đùa con mồi đã sa vào lưới. Cảm giác ẩm nóng khiến trái tim nàng khẽ thắt lại, dòng máu chảy rần rật trong huyết quản, không phân rõ là xấu hổ hay tức giận.
“Thật sự nghĩ ta là tảng đá vô tri không biết động tình ư?”
Phi Gian thấp giọng cười khẽ, giọng nói trầm thấp tựa như quấn chặt lấy tâm trí nàng, từng chữ như lưỡi dao sắc lẻm rạch vào lòng tự tôn của nữ tử ngang ngạnh.
Vừa dứt lời, hắn không để nàng kịp phản ứng đã mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi anh đào, cuồng dã mà cường thế, như muốn nghiền nát mọi ý niệm phản kháng của nàng. Mùi hương thanh nhã quanh quẩn trong hơi thở, hắn không chút nào chần chừ, môi lưỡi xâm chiếm, quấn lấy nàng đến triền miên, không chút khe hở.
Tuyền Nại thoáng chốc trợn mắt, cả người cứng đờ, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ kinh ngạc lẫn khó chịu, nhưng lại không cách nào giãy thoát. Sự bá đạo cùng cuồng dã của hắn khiến nàng lạc vào vòng xoáy mê loạn, lý trí bị vùi lấp bởi từng đợt tấn công dồn dập, đôi tay nhỏ bé bị hắn ghìm chặt trên cao, không còn chút lực chống cự.
Mãi đến khi nàng gần như mất đi hơi thở, hắn mới chậm rãi buông tha, đôi môi rời khỏi nàng nhưng vẫn lưu luyến chạm nhẹ, mắt đỏ rực âm trầm, trong đó thấp thoáng ý cười đầy thỏa mãn.
Tuyền Nại thở dốc, hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn cố chấp không tỏ ra yếu thế, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt ánh lên tia giảo hoạt, như muốn che giấu trái tim đang loạn nhịp.
Phi Gian nhìn nàng, ngón tay vẫn vuốt ve gò má ửng đỏ, giọng nói khàn khàn lẫn ý tứ mờ ám:
“Ta xem ngươi còn dám trêu chọc ta lần nữa hay không.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tương tư lệ nhỏ thấm bờ vai,
Nguyệt hạ trăng nghiêng bóng ngọc phai.
Huyết lệ rơi sâu vào cốt tủy,
Tình sầu vạn kiếp chẳng phôi phai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro